Cảnh báo: Tự truyện mang ngôn ngữ sinh hoạt, có tính chất cá nhân, không dành cho thanh niên nghiêm túc.
Ở đây có Vương Tuấn Anh...
Chúng nó gọi tao là Tanh Phượng Hoàng, ngầu ghê không. Nhưng mà ở nhà ba má gọi tao là Cò.
Nghe phèn ỉ...
Người yêu của tao là Gia Linh xinh nhất trên đời, lạnh lùng thần thái chuẩn gu anh đây. Xời, chỉ có thể là người vừa xinh, vừa học giỏi, vừa nhiều tiền, vừa nhiều followers mới xứng tầm để đứng cạnh Tanh Phượng Hoàng.
Nhưng cái dmmmmm!!
Một con mờ lờ đáng ghét tên Hoa Anh Thảo đã xuất hiện và chen vào cuộc tình đẹp đẽ của bọn tao. Bà mẹ cha nó, nó là lí do Gia Linh đòi chấm dứt cuộc tình này. Tức đéo chịu được. Thề là tao ghét quả bánh bèo chảy nước đấy vcl.
Con khốn đấy thỉnh thoảng ngáo chè hoặc đéo có việc gì làm thì sẽ auto đi nhầm nhà vệ sinh nam, không biết nó ngu thật hay giả vờ. Lạ thế chứ, đi nhầm wc , lần là hỏng rồi, điên vl cái con dở người. Hôm thì mặc áo ướt và nhà vệ sinh nam, nhìn xuyên thấu muốn mù mẹ mắt. Đéo hiểu sao còn vô đây làm hỏng cửa nhà vệ sinh rồi tao phải đền. Con khùng lợn.
Ờ nhưng mà hồi đó là do tao vô lý. Tao thừa nhận là tao đã hơi bướng khi đổ hết lỗi cho nó, mặc dù tao mới là nguồn cơn thật sự. Tao sai ok. Biết thế nhưng chuyện chia tay Lê Gia Linh làm tao không thể ngừng ghét con Thảo. Tao cứ thấy mặt nó thì tao sẽ chửi.
Nhưng mà cái duma, nó đã giúp bố mày thắng cược Liên Quân với thằng Cáo. Và tao đã biết ơn nó vl, tao thấy nó chơi game ok cũng tạm. Ối giời ơi tao rất bị thu hút bởi những đứa con gái biết chơi game, nó ngầu ngầu kiểu đó đó vậy đó, chứ không phải mấy đứa õng ẹo: "Eo ôi game có gì hay mà mày cứ chơi thế, chơi tao nè". Đm chúng mày nghe muốn đấm không?
Nó đã từng đỡ cho tao một gậy nên ngất xỉu phải vào viện. Tao rất cảm kích, thật lòng đấy. Ngày nó nằm viện, tao cũng bị thương sống mũi. Tao vẫn nhớ y nguyên hương vị của bịch bánh tráng tao đã ăn ngày hôm ấy. Tuy ăn xong tao bị đi ngoài nhưng không sao, nó ngon tuyệt vời nên được tha thứ.
Sau khi tao hết ghét con Hoa Anh Thảo, ờm tao thấy nó cũng không đáng để tao ghét cho lắm. Ờ thì nó cũng tốt, nhưng mà tốt kiểu ngu ngu, ngu như một con chó, dễ bị lừa vl, nó mít ướt khó hiểu lại còn nhõng nhẽo. Trời ơi con gái gì điệu bỏ mẹ vậy? Thôi không dây vào mấy con bánh bèo đấy đâu rồi lại mệt ỉa.
Ờ nhưng về lâu về dài chơi với nó thấy nó cũng được được, cũng tạm tạm. Ừ thì cũng xinh xinh. Mũi đẹp, mắt đẹp, môi đẹp, mặt đẹp, dáng đẹp, cười đẹp.
À đéo tao nhầm đấy. Nó xấu lắm, xấu như chó ý. Kể ra nó mà không xấu thì cũng xinh phết.
Không thực ra thì, nó cười cũng được, lúc khóc cũng hơi hơi đẹp. Nhưng nhìn nó khóc, tự nhiên tao thấy...thấy cứ thế nào.
Tao biết nó thích tao rồi nha. Ồ nghe có vẻ bất ngờ đấy. Nhưng không sao, cũng chẳng phải chuyện đáng bất ngờ cho lắm, vì ai rồi cũng phải thích Vương Tuấn Anh thôi.
Đm nhưng sau này tao cũng thích nó. Chết mẹ !!!
Tại sao? Guề cứ rể ??
Tao cũng chẳng hiểu tao bị cái quần gì. Làm cách nào tao thích nổi nó được nhỉ? Tao cũng không để ý lắm cái lúc tao bắt đầu có dấu hiệu thích. Thôi kệ mẹ, nghĩ nhiều chi cho đau đầu. Biết là bố mày thích mày rồi là được.
Tao nhiều lần thấy nó khóc, tao thấy hơi cấn một chút. Nếu nó khóc vì tao thì tao cấn rất nhiều nhiều chút. Tao vô số lần bỏ quên, bỏ rơi nó, làm nó bị đau, rồi lại còn không giúp nó lúc nó cần. Đm tao thất vọng. Mấy cái lúc đấy tao nghĩ nếu nó biến mất khỏi tao, chắc tao khóc ỉa.
Sau này trải qua nhiều chuyện hiểu lầm các thứ các thứ rồi giận nhau đánh nhau thì tao thành công rồi. Hé hé, Hoa Anh Thảo là của bố mày!
Tao là King của Ước Mơ, còn nó là Queen. Đm đẹp đôi thế. Quá xịn luôn.
Nhưng có một biến cố đã xảy ra...
Sau khi vào Đại học, sau khi nó hẹn hò với tao...
Đm hồi ấy mệt vcl với nó. Đi ăn, đi chơi khắp Hà Nội, bỏ tiền mua xăng đi hết mấy vòng hồ Tây chỉ để tâm sự. Khiếp, lên bar ăn khoai tây chiên uống nước ngọt, bao ngầu.
Chẳng hiểu vì cái đéo gì đã khiến nó tăng cân không phanh, một tháng tăng tới - cân. Oh shit! Chắc chả phải do tao đưa nó đi ăn hơi nhiều? Đợt đó nó không còn gầy như trước nên nó bị xì trét. Ủa thực ra tao vẫn thấy nó gầy mà, bọn con gái cứ thích làm quá lên không?
Nó tăng cân nên không nhận lời đi chụp mẫu ảnh được, soi gương xong bảo mặt chảy xệ như chó, kêu mập kêu béo. Nó stress không chịu ăn uống, tao nói thế lờ nào nó cũng không ăn. Một bữa ăn mỗi quả táo thì sao mà sống?
Nó đòi tập thể dục, tập gym, tập yoga. Eo đm làm con gái khổ thế à? Nó béo thì tao vẫn yêu chứ có vứt đi đâu dcm. Nhưng cái con hãm khùng đấy thì nghị lực được bao lâu? Cố lắm một tuần rồi bỏ, để cái thẻ gym chỏng chơ đéo thèm dùng. Rồi lại than béo, lại stress. Chỉ khổ cái thân tao, suốt ngày phải nghe.
Tao cũng mệt mỏi vãi cả cức vì nó hay than chuyện cân nặng. Thế là đêm hôm ấy tao đặc biệt đưa nó đi tập thể dục, không phải ai cũng có cái đặc quyền đấy đâu nhé. Nhưng cái dume tập được vài buổi thì nó kêu mệt mỏi, đau nhức, buồn nôn, cuối cùng là đưa ra trước mặt tao que thử thai hai vạch đỏ đậm đà, đỏ nổi bật, đỏ sâu sắc, đỏ rõ nét.
Tao không nghĩ bài tập thể dục của tao lại không khiến nó giảm cân, ngược lại còn làm bụng nó to ra. Ôi, sin lối em yêu của anh....
Ok tao cưới mày...
Nó lúc đấy đang theo đuổi thiết kế, có việc làm tốt. Còn tao mới ra trường được năm, đang có công việc tàm tạm. Và đùng một cái đám cưới diễn ra. Mặc dù có khá nhiều chuyện phải nghĩ nhưng không sao, bố mày lo được.
Mấy tháng sau thì Thảo sinh. Tao đứng chờ ngoài cửa phòng sinh đẻ. Nghe tiếng hét như lợn chọc tiết của nó, tao cũng khóc theo huhu. Đm tại sao?? Má ơi nước mắt tao chảy như núi Thái Sơn.
Thằng đầu tiên mãi mới chui ra, chắc nó lớn lên sẽ oái oăm vl cho xem. Nhưng đéo, thằng Khang lớn lên hiền lành, trầm tính vãi linh hồn luôn, lạnh lùng các thứ các kiểu.
Hai năm sau sự nghiệp ổn định, và con Thảo lại mang thai. Nó bảo nó thích con gái lắm, có con gái để chiều chuộng rồi làm đẹp, cái đéo đéo gì ý. Thế mà nó lại tiếp tục đẻ con trai.
Thằng thứ hai thì dễ đẻ hơn, nhưng lúc nó mới chui ra, nhìn mặt nó vừa buồn sầu lại vừa quạo, khóc um lên như kiểu: tao không thích thế giới này, tao muốn chui lại vô bụng. Con Thảo sợ con trai yêu dấu của nó sau này lớn lên không được đẹp nên đặt tên là Nhất Khôi. Ờ ok best tên: đẹp trai nhất. Đấy, phải đẹp trai nhất mới vừa lòng má nó.
Mới đẻ thì mặt thằng Khôi ngu éo chịu được nhưng ai ngờ lớn lên, tất cả đều khen thằng Khôi đẹp trai nhất nhà, đẹp hơn bố nó. Nó còn chiếm tiện nghi của tao nữa, bà mẹ cha nó! Con Thảo ngày ngày đêm đêm ôm hôn nó chùn chụt như ngáo ke, không thèm nghía sang tao. Tức bỏ bố được! Tao nghĩ...con trai mà được mỗi cái đẹp trai thì làm ăn gì? Nó phải ngầu như bố nó đây nè. Thế là tao quất luôn cho nó biệt danh ở nhà là "Bốp". Ừ và cũng đéo ai ngờ, sau này thằng Bốp đập phá như thằng giặc, nó chỉ thích trốn đi đấm nhau với hàng xóm. Nghe nói ông tướng còn làm bang chủ hẳn một cái bang. Ôi đcm, nó giỏi hơn bố nó thật đấy.
Nhà có thằng anh Khang thì học cái gì cũng giỏi, thằng em Bốp thì quậy cái gì cũng máu, nhưng nó đẹp trai xuất sắc. Vậy nên Hoa Anh Thảo ném tôi ra bãi rác.
Đùa thôi, chứ tao vẫn ngầu vl mà a ha ha ha!!!
Sau ổn định gia đình, cái Thảo bắt đầu phất lên sự nghiệp, tự lập ra thương hiệu của riêng nó - Primrose. (Ừ tất nhiên phải bỏ ra nhiều vốn, và rất nhiều tâm sức chứ cuộc đời đâu có dễ dàng như vậy) Vài năm sau thì Primrose bắt đầu nổi cộm lên, đứng trong top đầu các thương hiệu đẳng cấp nhất tại Việt Nam, có lấn sang cả quốc tế.
Ôi, con Thảo học thì ngu như bò mà không ngờ nó làm được như vậy. Tự hào quá vợ ơi!
Còn tao, tao đã bỏ ra nhiều năm vác sách đi học sờ mờ lờ, học như một thằng cuồng bảng chữ cái. Và qua nhiều năm thực tập, đương nhiên tao đã ngồi vào cái ghế CEO, chặt đứt mồm thằng nào bảo tao cậy quyền con ông cháu cha nha.
Vương Tuấn Anh, luôn luôn đỉnh mà! Xời...
Cuộc sống hôn nhân lúc thăng lúc trầm. Có người chỉ đồn là nhiều tiền, có địa vị thì mua tiên cũng được, ừ nhưng bận rộn thấy bà cố luôn. Có những ngày đi làm về mệt, ôm ba cục nợ ngủ thì dậy là hết. Có lúc stress mà cãi nhau đến bỏ nhà xách vali đi, nhưng rồi cũng làm hòa. Nhà có đứa trẻ. Nói chung là vui.