Nợ Tình Của Ảnh Đế

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước đó không ai ngờ lại xảy ra tình huống này, mọi người đều cho rằng "Luồng gió ấm" chắc hẳn sẽ qua được xét duyệt rất dễ dàng, dẫu sao thì "Luồng gió ấm" cũng không hẳn là một bộ phim về đề tài đồng tính, tình cảm của Dương Cẩn với Trịnh Liêm kỳ thực phức tạp hơn nhiều, dùng tình yêu, tình bạn hay tình thân để miêu tả tình cảm này của y đều không chính xác.

Lúc Tiết Phong biết bộ phim này không qua được xét duyệt, biểu cảm còn sốt ruột hơn cả Diệp Minh Xuyên nữa, ông cũng có mấy người bạn trong tổng cục điện ảnh, vì chuyện của "Luồng gió ấm", ông thậm chí còn hẹn riêng một ông bạn già đã quen biết mười mấy năm ra ngoài.

Trên bàn ăn, Tiết Phong vừa rót rượu cho ông bạn già của mình, vừa hỏi, "Lão Hứa này, ông cũng biết gần đây tôi có làm đạo diễn cho một bộ phim đúng không, cơ mà sao lâu như vậy rồi còn chưa xét duyệt xong vậy, rốt cuộc đến bao giờ mới có kết quả thế?"

Người đàn ông trung niên được gọi là lão Hứa nheo mắt, lắc đầu nói với Tiết Phong, "Lão Tiết, ông làm đạo diễn nhiều năm như vậy chắc phải biết rõ quy củ trong ngành rồi chứ, chính nghĩa nhất định phải chiến thắng cái ác, tôi thấy kết cục bộ phim kia của các ông, nếu như cái tên kia chạy mất thì sao mà được chứ?"

Tiết Phong vội vàng phản bác, "Đâu thể nghĩ như vậy được, kết cục cuối cùng của Dương Cẩn kỳ thực chỉ có hai hướng mà thôi, hoặc......"

Nhưng Tiết Phong còn chưa nói được một nửa đã bị lão Hứa cắt ngang, ông ta cau mày, tiếp tục càm ràm, "Còn nữa cái bộ phim kia của các ông, nhà nước đã nói không được tuyên truyền đồng tính luyến ái rồi, mà ông xem trong phim của các ông, cái cậu Dương gì gì đó với Trịnh gì gì đó cả ngày cứ dính lấy nhau như sam ấy, hơn nữa cái cậu họ Trịnh kia lại còn có vợ con rồi nữa chứ, các ông như vậy là xằng bậy quá rồi...... Sẽ xảy ra vấn đề đó."

Tiết Phong cứng ngắc cơ mặt, mím môi, nếu như đây không phải là phim do chính ông đạo diễn, ông hiểu rất rõ, khéo cũng tin lời lão Hứa này nói rồi đấy.

Xằng bậy cái con mẹ nó ấy! Đồng tính luyến ái cái con mẹ nó ấy! Tiết Phong nghẹn một bụng lửa giận không phát được ra ngoài, hận không thể hất cả cốc rượu vào người lão Hứa đang ngồi trước mặt.

Kết quả lão Hứa lại vẫn một bộ thoải mái tự nhiên chạm cốc với Tiết Phong, còn cười tủm tỉm nói với ông, "Không nói nữa, uống rượu uống rượu đi, hai chúng ta khó lắm mới hẹn được một lần mà, đừng nói mấy chuyện mất hứng này nữa."

Dù sao cũng là bạn bè quen biết đã nhiều năm, không thể chỉ vì một bộ phim mà làm hỏng mối quan hệ được, thế nhưng vẻ mặt Tiết Phong vẫn không vui vẻ cho lắm.

Hai người ở bên này uống nửa ngày, lão Hứa đã say khướt rồi, ông ta vươn tay khoác lên vai Tiết Phong, hơi thở đầy mùi rượu, ghé sát bên tai Tiết Phong, nhỏ giọng nói, " Aizz, nói thật cho ông biết nhé, lão Tiết, bình thường ấy mà, bọn tôi nhắm một mắt mở một mắt thì bộ phim kia của ông cũng qua được xét duyệt thôi, có điều lần này bên trên chỉ đạo rõ ràng, không được cho qua!"

Tửu lượng của Tiết Phong tốt hơn lão Hứa một chút, lại thêm sau khi biết chuyện "Luồng gió ấm", ông cũng chẳng có tâm trạng nào mà uống rượu.

Ông vẫn ngồi im nghe lão Hứa ở bên cạnh tiếp tục cằn nhằn, "Lão Tiết, lần này rất xin lỗi ông, không phải là tôi muốn làm khó gì các ông đâu, mà thật sự không có cách nào...... Ông thử ngẫm lại xem có phải gần đây các ông đã đắc tội nhân vật lớn nào không."

......

Đợi lão Hứa tỉnh rượu, hai người tách ra ai về nhà nấy, Tiết Phong liền gọi điện thoại cho Diệp Minh Xuyên, nói cho hắn biết mấy lời lão Hứa phun ra trong lúc say. Diệp Minh Xuyên nghe xong cũng không phản ứng gì quá lớn, như là đã sớm đoán được sẽ là vậy rồi, hắn cười nói với Tiết Phong, "Tôi biết rồi, cảm ơn Tiết đạo."

"Tiếp theo đây cậu định làm thế nào?" Tiết Phong hỏi hắn.

Diệp Minh Xuyên ở đầu kia điện thoại nói với ông, "Ngài không cần phải lo đâu, chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được, tôi cam đoan "Luồng gió ấm" có thể phát hành đúng hạn."

Tiết Phong cũng không biết Diệp Minh Xuyên lấy đâu ra tự tin, nhưng nếu như hắn đã nói vậy, thì ông cũng không cần phải bận tâm nữa làm gì, dẫu sao bây giờ ông có muốn giúp cũng chẳng thể giúp được gì.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Minh Xuyên nói lại chuyện này với Đường Dật, Đường Dật nghe xong cũng chỉ hỏi Diệp Minh Xuyên đúng một câu, "Có xử lý được không?"

Diệp Minh Xuyên gật đầu, hai người họ đều đoán được, người có thể làm ra chuyện này ngoại trừ Tiêu Đằng phỏng chừng cũng không còn ai khác. Hắn ta có thể khiến những người bên trên đó cắn chặt "Luồng gió ấm" không buông, thì Diệp Minh Xuyên đương nhiên cũng có thể bắt bọn họ phải nhả ra.

Thế lực của nhà họ Tiêu có lớn đến đâu, cũng làm sao vượt qua được Yêu giới chứ?

Năm đó tham gia kháng chiến không chỉ có mình nhân loại, không ít tiểu yêu quái của Yêu giới cũng tham gia vào, trong đó có một số không chịu được hoàn cảnh huyết tinh gian khổ nên đào ngũ, nhưng cũng có không ít vẫn kiên trì với tổ chức cho tới khi kháng chiến giành được thắng lợi, hơn nữa còn được tặng công huân không nhỏ, đến nay vẫn có lực ảnh hưởng nhất định trong chính giới, chỉ cần một câu của mấy người này thôi, cũng có thể khiến tổng cục điện ảnh phải cho "Luồng gió ấm" qua cửa.

Người nhà họ Tiêu rất cưng chiều Tiêu Đằng, hắn ta muốn làm gì cũng đều đứng phía sau chống lưng cho hắn ta, căn bản không quản đúng sai, cũng bất chấp sẽ tạo thành hậu quả gì. Đám người nhà họ Tiêu này đúng là đã cô phụ những năm tháng liều mạng để đổi lấy phú quý của ông cụ nhà họ Tiêu.

Có điều ông cụ nhà họ Tiêu cũng hết mực cưng yêu Tiêu Đằng, coi hắn ta như bảo bối, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng.

Gần đây nhà họ Tiêu đang muốn tổ chức một bữa tiệc, mời rất nhiều nhân sĩ nổi tiếng trong thương giới đến, bữa tiệc này xem như tổ chức vì Tiêu Đằng, mấy vị trưởng bối nhà họ Tiêu muốn để Tiêu Đằng nhân cơ hội này tích lũy cho mình chút nhân mạch, đợi thêm mấy năm nữa, hắn ta quen thuộc với công việc kinh doanh của tập đoàn rồi, mấy người họ sẽ chậm rãi chuyển giao quyền lực trong tay lại cho hắn ta.

Mấy vị quản lý cấp cao của Yêu giới ở Mỹ mấy hôm trước cũng đã tới Trung Quốc, bữa tiệc này của nhà họ Tiêu kỳ thực chính là để lôi kéo quan hệ với mấy người tới từ Mỹ này, thế nên thiệp mời gửi cho họ đều được đặt làm riêng, trừ bản thân ra còn có thể đưa thêm một người bạn đồng hành theo nữa.

Đúng lúc Diệp Minh Xuyên đang rảnh rỗi không có việc gì, liền đòi một tấm thiệp mời từ mấy người quản lý kia.

Mấy vị quản lý biết Diệp Minh Xuyên muốn có thiệp mời thì đều có chút giật mình, trước giờ Yêu vương bệ hạ chưa từng quan tâm tới sản nghiệp của Yêu giới, cho dù lúc trước hắn cùng đường, phải tới công trường vận chuyển gạch cũng không hề nói với họ một câu.

Bây giờ Yêu vương bệ hạ rốt cuộc cũng thay đổi suy nghĩ rồi sao?

Hai tấm thiệp mời được đưa đến tay, Diệp Minh Xuyên nhìn lướt qua thời gian địa điểm, là vào tám giờ tối ngày kia ở nhà cũ của nhà họ Tiêu, có thể nhìn ra được nhà họ Tiêu chuẩn bị bữa tiệc này rất kỳ công.

Hắn vừa hay có thể dẫn Đường Dật tới xem thử nhà họ Tiêu hoành tráng cỡ nào.

- ---

Ngày tổ chức tiệc, Diệp Minh Xuyên chọn cho Đường Dật một bộ vest màu lam nhạt, chất vải không quá dày, thích hợp với khí hậu mùa này, hơn nữa màu sáng cũng làm Đường Dật trẻ ra thêm mấy tuổi.

Đường Dật đứng trước gương ngắm nhìn, ánh mắt của Diệp Minh Xuyên quả thật không tồi, nhất là những lúc chọn quần áo cho Đường Dật, vốn thẩm mỹ của trai thẳng chỉ được đến ba điểm, nhích nhích cũng lên được đến tận chín điểm.

"Tiểu An, qua nhìn giúp anh xem anh nên mặc bộ nào?" Diệp Minh Xuyên đứng trước tủ quần áo, thấy Đường Dật đã mặc đồ xong xuôi rồi, liền gọi Đường Dật qua giúp.

Đường Dật đi tới, đưa mắt nhìn quần áo trong tủ. Diệp Minh Xuyên là diễn viên nổi tiếng, nhưng quần áo trong tủ lại không nhiều, Đường Dật vươn tay lật lật xem thử, cuối cùng chọn cho Diệp Minh Xuyên một bộ vest thuần màu đen, đen vẫn luôn là màu kinh điển, không thể sai được.

Tuy kiểu dáng Âu phục không khác biệt nhau lắm, nhưng từ những chi tiết nhỏ vẫn có thể nhìn ra được sự dụng tâm của người thiết kế. Cổ tay áo cùng cổ áo của bộ vest này được thiết kế hết sức tinh tế, bên trên in hoa văn màu tối, giống hệt hoa văn trên bộ vest của Đường Dật. Có điều hoa văn không quá nổi, phải ghé sát lại gần nhìn kỹ mới thấy được.

Diệp Minh Xuyên nhìn bộ đồ Đường Dật cầm trong tay, tức khắc vui vẻ. Đường Dật không nhìn kỹ mấy chi tiết đó, nhưng Diệp Minh Xuyên lại thấy được rõ ràng, tuy đó chỉ là vì hai bộ vest này do cùng một người thiết kế thôi, nhưng ở trong lòng Diệp Minh Xuyên, bốn bỏ lên năm có thể xem như mặc đồ đôi rồi.

Đợi Diệp Minh Xuyên mặc bộ vest lên người xong, Đường Dật liền đứng trước mặt Diệp Minh Xuyên, vươn tay lấy từ trong tủ ra một cái cà vạt màu sáng tỏa hương thơm phức, nói, "Đứng yên nhé, để em đeo cà vạt giúp anh."

Mấy chữ này của Đường Dật không khác gì điểm huyệt, vừa nói xong, hai tay Diệp Minh Xuyên lập tức ép sát ly quần, thành thật đứng nghiêm, cả người thẳng tắp, như đang chờ lãnh đạo xuống thị sát vậy.

Đường Dật trông thấy bộ dạng kia của hắn thì bật cười nhẹ một tiếng, vòng cà vạt quanh cổ hắn, ngón tay linh hoạt thắt nút, miệng nói, "Thả lỏng một chút đi."

Đường Dật hơi cúi đầu, hô hấp phả vào cổ Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên cũng muốn thả lỏng đấy, thậm chí giống như trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình kia, nhân lúc này vươn tay, cho Tiểu An của hắn một cái kabe-don, sau đó Tiểu An của hắn sẽ ngượng ngùng cúi đầu, vành tai nhiễm một mảnh hồng nhạt.

Có điều những chuyện đó chỉ có thể tồn tại ở trong tưởng tượng của Diệp Minh Xuyên mà thôi, thực tế hắn rất kích động, cho dù đã ở cùng một chỗ với Tiểu An suốt một thời gian dài, nhưng mỗi lần Đường Dật chủ động thân cận, hắn vẫn không có chút sức chống cự nào.

Thắt xong cà vạt cho Diệp Minh Xuyên, Đường Dật thở dài, nói với hắn, "Tiểu Xuyên, anh không thể cứ như vậy mãi được, chúng ta là người thân cận nhất của đối phương, đúng không."

Diệp Minh Xuyên gật gật đầu, không lên tiếng.

Đường Dật liền tiếp tục nói, "Có lẽ sau này chúng ta còn cùng nhau làm những việc còn thân mật hơn thế này nữa, anh mà cứ như vậy sẽ khiến em cảm thấy mấy chuyện đó nên cắt bớt đi thì hơn đấy."

Đương nhiên không thể cắt bớt rồi! Diệp Minh Xuyên muốn hô lên, nhưng trông thấy ánh mắt Đường Dật, lại cúi đầu.

Hắn rất muốn phản bác lời Đường Dật nói, như là nói kỳ thực ở trong mộng mình đã cùng Đường Dật làm hết những chuyện nên làm hay không nên làm rồi, có điều ngẫm lại phản ứng vừa rồi của mình, cũng hiểu được có chút mất mặt. Hắn trầm mặc giây lát mới mở miệng, cam đoan với Đường Dật, "Cho anh thêm chút thời gian, sẽ tốt lên ngay thôi."

Đường Dật cười nói, "Cứ từ từ cũng được, em tin tưởng anh."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio