Nợ Tình Của Ảnh Đế

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người dùng XXXX: "Hahah, sao cái người như vậy lại không đi tìm chết đi nhở!"

Biển cả một tiếng cười: "Đừng như vậy mà mọi người, trong tiểu khu kia còn mấy vị đạo diễn nổi tiếng nữa mà! Biết đâu người ta mời Đường Dật tới diễn thử, hay nghiên cứu nhân vật thì sao?"

Bà xã Diệp Minh Xuyên: "Giải thích của lầu trên tui cho điểm, người tiếp theo!"

Zai đẹp nổi danh: "Còn giải thích cái gì nữa? Tẩy trắng được chắc? Trừ phi bây giờ có người nói tui biết Đường Dật kỳ thực là con nhà giàu trước giờ vẫn giấu diếm thân phận, nhà cậu ta nằm trong khu nhà giàu, còn không thì cậu ta chính là bán mông!"

Phù thủy Tiểu Khả: "Thực muốn biết Đường Dật bao nhiêu tiền một đêm nha, tui cũng muốn ngủ với cậu ta."

Phù Thủy Tiểu Ái: " @ Phù thủy Tiểu Khả, người như thế mà bà cũng muốn ngủ cùng hở! Không sợ lây bệnh AIDS à!"

Phù thủy Tiểu Khả: "Nhưng mà Đường Dật đẹp trai lắm mà! Trầm mê mĩ sắc, ngày càng héo mòn. Tui còn có thể làm gì được nữa chứ! Tui cũng rất tuyệt vọng đó!"

Sơn sắc hữu vô trung: "Không hiểu sao mọi người cứ thích tạo nhiệt độ cho một người như thế nhở, chỉ sợ chúng ta mắng càng lợi hại, người ta càng cao hứng ấy!"

Sơn sắc hữu vô trung: Đây là câu thơ trong bài Hán Giang lâm thiếu (Xa ngắm sông Hán) của Vương Duy, dịch nghĩa là "màu sắc của núi có có không không"

......

Bị mắng suốt một thời gian dài như vậy, Đường Dật đã sớm quen rồi, huống chi y vốn không để những chuyện này trong lòng, netizen bình luận về y như thế nào đều là chuyện của bọn họ, có liên quan gì tới y đâu chứ?

"Gió nam thổi đến phương nào" giờ cũng đã đóng máy rồi, Đường Dật nhất thời triệt để nhàn rỗi, vốn lúc trước còn có nhà tài trợ muốn mời y chụp quảng cáo, nhưng giờ đã chẳng còn một ai nữa, cả ngày y đều ở trong nhà, suy xét xem sau khi hết hợp đồng với công ty, nên làm gì để nuôi sống chính mình.

Trong tài khoản ngân hàng của y hiện có khoảng mười vạn, cũng đủ cho y chi tiêu một thời gian, bất quá y cũng không thể chỉ dựa vào chút tiền ấy mà sống qua ngày được. Nhưng mà Đường Dật lại chỉ có bằng tốt nghiệp sơ trung, ra ngoài làm việc chắc chỉ kiếm được mấy công việc như vận chuyển gạch ở công trường thôi quá. Nghiêng đầu xem thông báo tuyển dụng trên mạng, cuối cùng không thể không nhận mệnh, với bằng cấp này của y, trước mắt quả thực không tìm được công việc nhẹ nhàng nào.

Y tính thuê mặt bằng, mở một quán ăn nhỏ, nhưng lại sợ hoang phí nốt mười vạn đồng còn lại. Tắt máy tính, Đường Dật nghĩ nghĩ, chẳng bằng về một vùng nông thôn hẻo lánh nào đó, bỏ năm sáu vạn ra mua một căn nhà nhỏ, khai một mảnh đất hoang, trồng chút rau dưa lương thực sống qua ngày.

Nghĩ đến đây, trong mắt Đường Dật nhiều thêm vài phần tiếu ý mơ hồ, có lẽ đây chỉ là cuộc sống mà y hướng tới.

Trên weibo đầy trời tiếng mắng chửi, lại không thấy có ai đứng ra giải thích, vì những lời của Đường Dật nên Chu Dao cũng từ bỏ ý định mua thủy quân cho y, công ty thì lại càng không quan tâm đến sống chết của Đường Dật, thế nên ngôn luận trên weibo cũng như các diễn đàn lớn đều nghiêng về một phía. Một thời gian sau, netizen dần mất đi hứng thú, tiếng mắng chửi cũng vơi bớt dần, từ đầu đến cuối, căn bản không một ai nghĩ đến tối hôm ấy, Đường Dật kỳ thực ở trong biệt thự của Diệp Minh Xuyên, bởi vì những hành động mờ ám của Đường Dật với Diệp Minh Xuyên lúc trước, nên netizen hầu như đều không hy vọng y có bất cứ quan hệ gì với Diệp Minh Xuyên.

Nhưng mà chuyện gì cũng có ngoại lệ, trên mạng cũng thường xuất hiện những thành phần cá biệt thích gây chuyện, tuy trong lòng không hề cho rằng Diệp Minh Xuyên có liên quan gì với Đường Dật, nhưng vẫn bình luận trên weibo rằng: "Nghe nói Diệp ảnh đế cũng sống ở khu đấy thì phải, liệu có thể nào hihihih.... Ảnh đế cùng fanboy, rất phấn khích đó nha!"

Chẳng qua cách nói này vừa xuất hiện đã lập tức bị netizen dùng nước miếng dìm chết.

Ngu ngốc năm nào cũng có: "Phấn khích cái rắm ấy, không thấy Đường Dật là bị người đuổi ra à? Chắc là chỗ đó lỏng loẹt rồi, không làm kim chủ hài lòng chứ gì!"

Sau khi Đường Dật rời đi, Diệp Minh Xuyên thu dọn một chút rồi cũng lái xe đến đoàn làm phim, bây giờ hắn chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào để lướt weibo, nhưng mà cho dù có thấy được những bình luận kia, hắn cũng sẽ không đứng ra giải thích giúp cho Đường Dật, tối qua đưa Đường Dật về nhà đã xem như giúp đỡ hết lòng hết sức rồi, còn vì y mà để mình bị dính scandal nữa thì thật không đáng.

Thế nhưng chuyện trên thế gian này, phần lớn đều không thể đong đếm bằng "xứng đáng hay không xứng đáng", chỉ là lúc này Diệp Minh Xuyên đã không còn nhớ rõ bất cứ thứ gì, thế nên cái gì cũng không làm.

"Từ kính" chỉ còn năm cảnh nữa là hết, đến những phân cảnh này, nữ chính đã qua đời, Lương Nhạc thì hôn mê, thế nên gần như đều chỉ dựa vào một mình Diệp Minh Xuyên phát huy.

Diệp Minh Xuyên nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh, cho dù đóng kiểu nhân vật nào, đang trong trạng thái tinh thần thế nào, hắn cũng có thể nhập tâm vào vai diễn rất nhanh, diễn xong cũng có thể lập tức thoát vai.

Từ thanh niên đến trung niên, rồi lại từ trung niên chuyển thành một ông lão già cả, chỉ mấy cảnh diễn ngắn ngủi đã kết thúc một đời lừng lẫy của Trần Ca, trong cảnh kết, Diệp Minh Xuyên trang điểm dày cộm, lại vẫn che không được nếp nhăn phủ kín khuôn mặt, hắn úp gương trên bàn xuống, ánh sáng trong đôi mắt dần ảm đạm, khóe miệng nhưng lại khẽ cong, hắn há miệng thở dốc, như thể đang gọi tên một ai đó, nhưng đến cuối cùng lại không có một âm thanh nào được phát ra.

"Cắt...." Đạo diễn đứng bên ngoài hô lớn một tiếng, cảnh cuối cùng này xem như qua.

"Từ kính" rốt cuộc đóng máy.

Diệp Minh Xuyên không biết vì sao tâm tình mình lúc này lại kỳ lạ như vậy. Hắn ghé lên mặt bàn một hồi lâu, nghe âm thanh bên tai dần trở nên ồn ã mới đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, thấy Tiết đạo đứng cách đó không xa, đang giơ ngón tay cái về phía mình, cười nói, "Ánh mắt cuối cùng kia tuyệt lắm, quả không hổ là ảnh đế."

Diệp Minh Xuyên chỉ khiêm tốn cười cười, tiến về phía đạo diễn.

Nói xong câu kia, Tiết đạo lại quay đầu nhìn Diệp An đang đứng bên cạnh mình, nói thật, ông khá thích cô bé này, có thiên phú, lại chịu cố gắng, nên đương nhiên sẽ không tiếc chỉ dạy cho cô. Trong khoảng thời gian này, kỹ thuật diễn của Diệp An tiến bộ không ít, Tiết Phong cười ha hả hỏi cô, "Xem lâu như vậy có học được cái gì không?"

Diệp An gật đầu, đáp, "Diệp ảnh đế quả thực lợi hại."

Tiết Phong gật đầu đồng tình, bất quá ông cũng muốn nhân cơ hội này cổ vũ người mới một chút, nên nói với Diệp An, "Cứ cố gắng diễn xuất đi, cô rất có thiên phú, tiền đồ sau này nhất định sẽ không kém đâu."

Diệp An nghe Tiết đạo nói vậy thì ngượng ngùng cúi đầu, "Cảm ơn Tiết đạo."

Lúc này là chính giữa mùa hạ, mắt thấy đã sắp đến trưa, tiết trời càng ngày càng nóng, không khí đầy ngập mùi hoa ngọt nị, nhân viên công tác di chuyển khắp nơi, thu dọn đạo cụ dưới ánh nắng gay gắt, đoàn phim nhất thời một mảnh ầm ĩ.

Diệp Minh Xuyên kéo phẳng quần áo trên người, đi đến chỗ Tiết Phong, lúc tới nơi vừa vặn nghe được câu "Diệp ảnh đế quả thực lợi hại" của Diệp An.

Hắn lại chỉ xem như không nghe thấy, nói với Tiết Phong, "Tiệc đóng máy tối nay tôi mời, mọi người đều đến tham gia một chút nhé."

Tiết đạo nghe vậy, lập tức nở nụ cười, "Vậy thì phải tranh thủ chém cậu thật mạnh tay mới được!"

Diệp Minh Xuyên cũng cười, không đáp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio