Diệp Minh Xuyên gạt đám củi còn chưa cháy hết sang một bên, đổ cháo đã chín nhừ trong nồi ra bát, hắn còn nấu cả canh trứng nữa, đợi đồ ăn hơi nguội một chút liền cầm theo thìa cùng hai cái bát đi về phía căn phòng phía tây.
Đúng lúc này, Phùng Chính Luân cuối cùng cũng trở lại. Anh có lẽ ăn phải cái gì không tốt, bị đau bụng rồi, Diệp Minh Xuyên làm xong một bữa ăn đơn giản, anh mới nửa sống nửa chết vịn tường đi vào.
Lúc Phùng Chính Luân đi ra còn tưởng Diệp Minh Xuyên sợ lạnh nên mới đốt lửa, kết quả trở về lại ngửi được mùi thức ăn, sau đó trông thấy Diệp Minh Xuyên tay bát tay đũa đi vào phòng, thế mới biết vừa rồi hắn đốt lửa là để nấu cơm cho Đường Dật.
Anh quả thật có chút tò mò về quan hệ hiện tại của Diệp Minh Xuyên và Đường Dật, nhưng lại ngại mở miệng ra hỏi, chỉ có thể đoàn mò trong lòng.
Diệp Minh Xuyên gật đầu với anh, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa căn phòng phía tây, bước vào.
Phùng Chính Luân cảm thấy hơi kỳ, đã sắp đến trưa rồi, Đường Dật sao vẫn chưa tỉnh vậy, chẳng lẽ đêm qua y với Diệp Minh Xuyên..... Phùng Chính Luân cảm thấy mình không nên suy nghĩ đen tối như thế, vội vàng lắc đầu, ôm bụng đi vào căn phòng ở phía đối diện.
Lúc Diệp Minh Xuyên đẩy cửa bước vào, liền trông thấy Đường Dật đã tỉnh, đang ngồi trên giường, quay lưng với mình, nhìn mưa tí tách rơi bên ngoài cửa sổ.
"Tỉnh rồi à?" Diệp Minh Xuyên đặt hai cái bát trong tay lên cái bàn nhỏ sát tường, sau đó tìm một miếng vải sạch trải lên giường, bưng hai cái bát tới, nói với Đường Dật, "Ăn chút gì đi."
Đường Dật quay người lại, nhìn hai cái bát Diệp Minh Xuyên đặt trên giường, ngẩng đầu cười với hắn, "Cảm ơn."
Diệp Minh Xuyên ngồi xuống mép giường, cúi đầu, nhỏ giọng nói với Đường Dật, "Đừng khách khí với tôi như thế."
Đường Dật không đáp, y cầm thìa, múc một chút canh trứng, cẩn thận quan sát một lát mới đưa vào trong miệng.
Lại nói, năm đó y cũng từng dạy Diệp Minh Xuyên làm món này. Khi ấy y còn chưa dám để Diệp Minh Xuyên động đến dao, càng không thể dạy hắn thái rau củ, thế nên chỉ đành dạy hắn làm mấy món đơn giản, trong đó đơn giản nhất có lẽ chính là món canh trứng này.
Thời điểm ấy trứng gà còn rất quý giá, vì thế y mới dặn Diệp Minh Xuyên lúc làm canh trứng bỏ nhiều muối một chút, kết quả đầu óc Diệp Minh Xuyên không được tốt, nhớ không chính xác, mỗi lần đều bỏ từng thìa từng thìa muối vào, một bát canh trứng nhỏ hai người họ lại ăn hai ngày mới hết.
Ăn thử một miếng, mùi vị coi như không tồi, chí ít không giống hồi đó mặn đến khiến người nhăn mặt như khỉ, Đường Dật lại thử một miếng cháo, cũng không biết tâm huyết dâng trào hay thế nào mà lại hỏi Diệp Minh Xuyên một câu, "Muốn ăn không?"
Diệp Minh Xuyên còn đang cúi đầu nghĩ về sau phải ở chung với Đường Dật thế nào, bỗng nhiên nghe Đường Dật hỏi, theo bản năng ngẩng đầu, mở miệng, một bộ chờ Đường Dật đút.
Đợi ý thức được mình vừa làm gì, Diệp Minh Xuyên trợn tròn mắt, cứng người tại chỗ, nửa ngày cũng không có động tác.
Mơ hồ còn nghe được tiếng nước mưa va đập vào cửa kính bên ngoài, tụ lại với nhau rồi nhanh chóng rơi xuống, Đường Dật nhìn Diệp Minh Xuyên mở to mắt, miệng cũng không khép, vẫn duy trì bộ dạng ngốc nghếch ấy, nhất thời chỉ cảm thấy có chút buồn cười, thế mà lại thật sự xúc một thìa đưa đến bên miệng hắn, nhìn hắn cười.
"Tiểu An...." Diệp Minh Xuyên sợ Đường Dật rụt thìa lại, vội vàng ngậm lấy, nuốt ngụm canh trứng trên thìa xuống bụng, mắt chằm chằm nhìn Đường Dật, khóe mắt lấp lánh ánh nước, thoạt nhìn đáng thương hề hề, hệt như chó con bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
"Đừng gọi tôi như thế, Diệp Minh Xuyên." Đường Dật thả thìa trong tay xuống, nhẹ thở dài một tiếng. Y ngả người tựa vào cái chăn được gấp gọn phía sau lưng, vẻ mặt hơi hơi ôn hòa, nhưng thái độ lại vẫn lạnh lùng, cường ngạnh như trước, mở miệng chậm rãi nói với Diệp Minh Xuyên, "Bây giờ tôi là Đường Dật, không phải là cái người anh muốn tìm kia đâu."
Lúc này, Diệp Minh Xuyên mới đột nhiên ý thức được, người trước mặt mình lúc này có lẽ không chỉ là một phần chấp niệm của Diệp An, mà rất có thể là linh hồn nguyên bản.
Vừa nghĩ như thế, trái tim Diệp Minh Xuyên dường như muốn nổ tung, rất nhiều cảm xúc trộn lẫn cùng một chỗ, không ngừng xung động, nhảy nhót, nháy mắt không thể nói rõ là vui sướng hay đau thương. Đầu óc Diệp Minh Xuyên cũng ầm ầm rung động, nơi nào đó trong tâm trí không ngừng kêu gào tên người kia, thế nên hắn không chú ý tới câu nói vừa rồi của Đường Dật, truy hỏi, "Tiểu An, cậu thừa nhận rồi phải không? Cậu đều nhớ rõ mọi chuyện phải không?"
Đường Dật ngắt lời hắn, nhắm mắt lại, nói với hắn, "Hát cho tôi nghe một bài đi."
Diệp Minh Xuyên lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi thẳng người, một lát sau mới hỏi Đường Dật, "Muốn nghe bài gì?"
"Gì cũng được."
Bài Diệp Minh Xuyên biết hát không nhiều, mà hát hay lại càng chẳng có bao nhiêu, nghĩ nghĩ một hồi, hắn mới nhẹ giọng ngâm nga, "Ban đầu là em vô tình lơ đãng / cùng với anh niên thiếu chưa trải sự đời / nên duyên giữa hồng trần / chỉ bởi.... Trái tim vốn nên thuộc về em / lại vẫn được bảo vệ trong lồng ngực anh...."
Đường Dật không nói gì, chỉ lặng lặng nghe, ngón tay gõ nhịp trên ván giường. Giọng Diệp Minh Xuyên rất êm tai, trong trẻo lại hơi khàn khàn, y phảng phất như thấy được đứa trẻ năm nào giang hai tay chạy về phía mình.
"Trong dòng đời cuồn cuộn, vẫn mơ hồ có tiếng thì thầm về truyền thuyết của hai chúng ta..."
Diệp Minh Xuyên hát được một nửa thì ngẩng đầu nhìn Đường Dật, thấy y dựa người vào chăn, khóe miệng khẽ cong, như đã ngủ, hắn liền hạ giọng xuống, hát hết bài.
Sau đó hắn thu dọn chén bát, trở về giường ôm Đường Dật lên.
Đường Dật mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Diệp Minh Xuyên ôm mình dịch sang bên, hắn cúi đầu, nói, "Đừng ngủ như thế, tỉnh dậy sẽ đau người đấy."
Đường Dật uhm một tiếng, liền nhắm mắt lại. Diệp Minh Xuyên để y nằm lên nệm, lại đắp cho y một cái chăn lông, sau đó ngồi bên cạnh nhìn y, trong mắt đong đầy cưng chiều cùng ý cười nhàn nhạt.
Tối hôm nay, nhân lúc Đường Dật ngủ, Diệp Minh Xuyên lại lặng lẽ lăn đến bên cạnh y, lấy ra nửa viên yêu châu trong người, đẩy vào miệng y. Sau đó ngón tay vừa động, đã khiến nửa viên yêu châu hòa tan trong cơ thể Đường Dật.
Chuyển yêu châu vào trong người Đường Dật đồng nghĩa với việc từ nay về sau, Diệp Minh Xuyên không thể sử dụng yêu lực được nữa, sẽ trở nên không khác gì người bình thường. Nhưng vậy cũng không quan trọng, chỉ cần Đường Dật khỏe mạnh là đủ rồi.
Hắn hôn lên trán Đường Dật, thì thầm, "Tôi sắp nhớ ra em rồi, Tiểu An."
- ----
Hôm sau, thời tiết rất đẹp, trong thôn còn nhiều chỗ lầy lội chưa khô, nhưng cũng không quá đáng ngại. Đoàn người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên xe rời đi.
Trở về thành phố S, Diệp Minh Xuyên vẫn mang Đường Dật về nhà mình.
Vào đến nhà Diệp Minh Xuyên, Đường Dật vốn đang đi đằng trước, tới gần sô pha lại đột nhiên quay đầu, nói với Diệp Minh Xuyên, "Phùng đạo nói với tôi là mấy ngày nay trên mạng liên tục có người tung tin xấu về anh, anh chú ý một chút."
"Tôi biết rồi." Lâu lắm rồi Đường Dật mới chủ động quan tâm tới mình như vậy, trong lòng Diệp Minh Xuyên mềm tới rối tinh rối mù, hắn hỏi, "Cậu có mệt không? Nếu mệt thì ngủ một chút đi, tôi đi làm chút gì đó cho cậu ăn. Cậu muốn ăn gì? Có muốn ăn canh không? Để tôi xem thử trong tủ lạnh còn cái gì nhé."
Diệp Minh Xuyên xoay người, muốn tới chỗ tủ lạnh, lại bị Đường Dật phía sau gọi lại, y nói, "Đừng như vậy, Diệp Minh Xuyên, không cần phải như vậy đâu."
Trong giọng nói của y lộ ra uể oải, còn lẫn một chút chật vật.
Diệp Minh Xuyên không biết mình lại làm sai cái gì, có chút thất thố quay đầu nhìn Đường Dật, bất an gọi, "Tiểu An...."
Đường Dật không biết phải nói thế nào với Diệp Minh Xuyên. Thực ra Diệp Minh Xuyên không làm gì sai, chỉ là y không thể tiếp nhận bộ dạng lấy lòng giống y như ngày trước này của Diệp Minh Xuyên thôi.
Rõ ràng hắn chẳng còn nhớ gì hết mà? Dựa vào cái gì lại giả làm bộ dạng Tiểu Xuyên rêu rao trước mặt mình như thế chứ?
Nhưng đây cũng chẳng phải là lỗi của Diệp Minh Xuyên.
Đường Dật cúi thấp đầu, "Tôi về phòng đây."
Diệp Minh Xuyên đứng một mình giữa phòng khách, hơi lạnh từ lòng bàn chân dần lan khắp cơ thể, cả người hắn như rơi vào hầm băng, một lúc lâu sau, mới chậm chạp đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra xem. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh phần lớn đều đã không còn tươi mới, hắn cầm chìa khóa lên, ra ngoài lái xe đến siêu thị, sau khi về lại lọ mọ trong bếp.
- ---
Trong khoảng thời gian Diệp Minh Xuyên ở thành phố M, trên weibo, trên báo chí, cùng một vài diễn đàn lớn của giới giải trí, đâu đâu cũng là tin tức không tốt về Diệp Minh Xuyên, nào là nói hắn chèn ép người mới, không tôn trọng tiền bối, nào là mắc bệnh ngôi sao, hút thuốc phiện, bị bao dưỡng, tóm lại có bao nhiêu tật xấu của giới giải trí, hắn đều hứng trọn.
Mới đầu netizen cũng không tin, nhưng về sau lại có người đưa ra ảnh chụp.
Trên ảnh, dưới ánh đèn lấp lánh sắc màu, loáng thoáng có thể trông thấy hai người đàn ông dây dưa cùng một chỗ, mà trong đó, người cao hơn bộ dáng quả thật có mấy phần tương tự Diệp Minh Xuyên, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cái người kia đến mặt cũng không hề lộ ra, nhưng tất cả mọi người đều nói đó là Diệp Minh Xuyên, mi cảm thấy không phải thì chính là mắt mù rồi, dần dà ngay đến chính mi cũng cảm thấy người này đúng là Diệp Minh Xuyên. Cái gọi là tam nhân thành hổ, có lẽ chính là như vậy đi.
tam nhân thành hổ: Ba người nói có hổ thì mọi người đều tin là có hổ thật. (nghĩa bóng) Một việc dù không đúng nhưng nhiều người cùng tin là đúng thì sẽ dễ khiến người khác tin tưởng.
Mà vì Diệp Minh Xuyên mãi không đứng ra tỏ thái độ, nên đám thủy quân càng không thèm kiêng nể, người qua đường cũng bị cuốn theo, thành ra trên weibo tràn ngập tiếng mắng chửi hắn.
- -----------------------------------------
Bài mà Diệp Minh Xuyên hát là "Cuồn cuộn hồng trần" của La Đại Hựu nha.