Tiêu Đằng không thấy được dưới đáy ly của Diệp Minh Xuyên, có chất lỏng màu đỏ tươi chầm chậm lan ra, không bao lâu sau lại biến mất sạch sẽ. Hắn bây giờ hãy còn cao hứng, cảm thấy mình hôm nay chẳng tốn bao nhiêu công sức đã lừa được Diệp Minh Xuyên vào tròng, có thể nói là cực kỳ sảng khoái.
Vì thế Tiêu Đằng cười ha hả cầm ly rượu trước mặt mình lên, cũng uống cạn.
Diệp Minh Xuyên trông thấy, nụ cười trên miệng lại nở rộng hơn một chút, chỉ là vẫn giả dối như trước, ngón tay trên mặt bàn nhẹ gõ hai tiếng, cái loại thủ đoạn hạ độc trong rượu này quá sức thấp kém, Tiêu Đằng thân là tổng giám đốc một công ty lại sử dụng loại thủ đoạn hạ cấp này, đúng là đủ mất mặt.
Nếu không phải mình còn có thể sử dụng một chút phép thuật nhỏ, hôm nay sợ rằng phải bại dưới tay Tiêu Đằng này. Đương nhiên, nếu không có mười phần nắm chắc, hắn đã chẳng đồng ý hẹn gặp Tiêu Đằng.
Diệp Minh Xuyên đại khái có thể đoán được Tiêu Đằng định làm gì, lúc trước hắn lừa Đường Dật một lần, hôm nay vừa hay có thể để cho vị Tiêu tổng này nếm thử mùi vị đó. Nếu như là trước đây, Diệp Minh Xuyên sẽ chẳng để ý mấy chuyện như vậy, nhưng Đường Dật thì khác, y là khối thịt trên đầu quả tim hắn, bị người động vào, sẽ thống khổ khó nhịn.
Đường Dật sợ là cảm thấy lúc trước mình làm sai chuyện, nên dù bị lừa đến Hội quán Bách Thế cũng nghĩ đó là báo ứng đúng tội, nhưng tình cảm luôn khiến người ta mù quáng, biết được thân phận của Đường Dật rồi, trước không nói chuyện ngày đó chưa chắc đã là lỗi của Đường Dật, cho dù có đúng là Đường Dật làm sai đi nữa, Diệp Minh Xuyên cũng sẽ đứng về phía y.
Bất quá tiếc là, Diệp Minh Xuyên cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
"Ăn rau đi." Tiêu Đằng buông ly rượu trong tay xuống, cầm đũa nhìn về phía Diệp Minh Xuyên, trong lòng bắt đầu đếm thầm, mười, chín, tám, bảy... Nhưng hắn đã đếm xong một lúc lâu rồi vẫn không thấy Diệp Minh Xuyên có dị trạng gì, loại thuốc kia được nhập khẩu từ nước ngoài, không thể xảy ra vấn đề gì được, chẳng lẽ Diệp Minh Xuyên có thể chất bách độc bất xâm? Tiêu Đằng có chút lơ đãng nghĩ.
Nhưng còn không đợi Diệp Minh Xuyên ngã xuống, Tiêu Đằng đã một trận đầu váng mắt hoa, hắn cau mày nhìn chằm chằm Diệp Minh Xuyên, mơ hồ nhận ra có vấn đề gì đó, nhưng lúc này đầu óc hắn cực kì hỗn độn, hắn hỏi Diệp Minh Xuyên, "Sao anh còn....." Lời còn chưa nói xong, hắn đã gục đầu lên bàn, không còn phát ra tiếng động nào nữa.
Diệp Minh Xuyên ngồi đối diện vẻ mặt vẫn hết sức tự nhiên, không có lấy một chút kinh ngạc, thấy một lúc sau Tiêu Đằng vẫn không phản ứng, hắn nâng tay phải lên, cắn ngón trỏ, nhỏ hai giọt máu lên trên cái chuông bạc, máu rất nhanh bị chuông bạc hấp thu, không còn để lại dấu vết gì. Diệp Minh Xuyên cầm chuông bạc lên, khẽ lay, nhưng không có bất cứ một tiếng động nào phát ra.
Một đợt gió lạnh thổi qua, Diệp Minh Xuyên buông chuông bạc trong tay xuống, tự rót cho mình một ly rượu, một lát sau, năm sáu con thú nhỏ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, trong đó thậm chí còn có một con gấu trúc đứng ngoài cùng bên phải, bộ dạng đặc biệt khờ khạo.
"Bệ hạ." Mấy con thú nhỏ biến thành hình người, đứng trước mặt Diệp Minh Xuyên, cung kính hành lễ.
Diệp Minh Xuyên vốn cũng không định phiền toái mấy tiểu yêu này, chỉ là yêu lực trong máu hắn bây giờ còn sót lại rất ít, muốn thi triển thuật che mắt trong thời gian dài có chút khó khăn. Hơn nữa khoảng thời gian này hắn còn cần thời khắc chú ý mấy người chướng mắt mình nữa, không cẩn thận sẽ gặp phải chuyện không hay, thế nên đành giao lại việc này cho đám tiểu yêu.
Đối với chúng yêu quái mà nói, Yêu vương là tín ngưỡng mà thượng thiên ban cho bọn họ, hắn không cần phải quá cường đại, chỉ cần tồn tại, liền đại biểu Yêu tộc còn là một thể, sẽ không bị phân tán, cũng không thể tiêu vong.
Thế nên đợi Diệp Minh Xuyên phân phó xong, mấy tiểu yêu này cũng không lấy có một câu oán hận, thậm chí còn hết sức vui vẻ, dù sao vị Yêu vương này mấy năm qua ngoại trừ trên TV của nhân giới, gần như chưa từng lộ mặt, bây giờ thật vất vả ngài ấy mới có việc giao cho bọn họ, chúng tiểu yêu đương nhiên chạy vội tới nhận việc rồi.
Bọn họ người đông, phối hợp với nhau cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Diệp Minh Xuyên nói xong những gì cần nói, liền chuẩn bị rời đi. Hắn đứng lên, cảm ơn mấy tiểu yêu trước mặt một tiếng, sau đó lại cúi đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Đằng còn úp sấp trên mặt bàn. Theo như hắn đoán, trong căn phòng này nhất định không có bất cứ thiết bị có thể để lại chứng cớ nào, nhưng địa điểm tiếp theo rất có thể sẽ có camera theo dõi, hơn nữa ngày mai có khi còn có thêm một đám truyền thông đến nữa. Diệp Minh Xuyên bật cười khẽ, chỉ hy vọng Tiêu Đằng có thể thích phần đại lễ này của hắn thôi.
Vứt Tiêu Đằng lại cho mấy tiểu yêu phía sau, Diệp Minh Xuyên liền không quan tâm nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Quản lý thấy hắn đi ra, hơi cúi người, gọi, "Tiêu tổng."
Ngày mai tin tức đầu đề chắc sẽ là "Tổng giám đốc Đình Vũ blah blah blah", rốt cuộc Tiêu Đằng muốn chỉnh hắn thế nào hắn cũng không quá rõ ràng, chẳng qua có thế nào cũng chẳng dính được đến trên đầu hắn nữa rồi. Hắn lúc này bất quá cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi, Tiêu Đằng cũng không thể trách hắn được.
Diệp Minh Xuyên đi ra đường lớn, thời tiết hôm nay rất đẹp, lúc này đã sắp chạng vạng, ánh mặt trời cuối ngày nhuộm phía tây thành phố thành một mảng đỏ cam, như một bức tranh sơn dầu tinh tế, tỉ mỉ.
Hơn tám giờ tối hôm ấy, mấy kênh truyền thông đều treo hashtag liên quan đến Diệp Minh Xuyên.
Ảnh đế quốc dân Diệp Minh Xuyên vì sao đêm không về nhà
Diệp Minh Xuyên hẹn riêng mãnh nam cao lớn để làm gì
Người đàn ông khiến Diệp Minh Xuyên cam tâm tình nguyện dâng hiến cơ thể đến cùng là ai
.......
Đủ loại đề tài, bên dưới thậm chí còn đăng kèm mấy tấm ảnh, thoạt nhìn cũng có vẻ rất giống thật.
Chẳng qua bóng người trong ảnh đã được làm mờ, netizen trông thấy đều không coi là thật, thậm chí còn có người trêu chọc mấy kênh truyền thông này có phải bị ngốc không, mới trước đây không lâu người ta còn kiện hẳn ra tòa, bản án còn chưa định, đã dám làm thêm đợt nữa, kể cũng liều mạng thật đấy.
Nhưng nếu cẩn thận một chút sẽ phát hiện mấy kênh truyền thông đăng tin lần này cơ bản đều mới thành lập, vốn đầu tư không nhiều, sợ là chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút thôi, các cổ đông đã có thể lập tức rút vốn cuốn gói về nhà rồi.
Thế nên có làm căng với bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì.
.....
Tiêu Đằng hạ dược cho Diệp Minh Xuyên bằng phân lượng của hai người, lại không ngờ đến cuối cùng toàn bộ đều vào bụng mình, đợi hắn tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau.
Vừa lấy lại chút ý thức, hắn đã cảm thấy chỗ khó nói phía sau đau như bị xé rách. Hình như nghĩ đến cái gì, hắn xoạt một cái mở mắt ra, sau đó liền thấy có ba người đàn ông nằm bên cạnh mình, cả ba đều trần như nhộng.
Đầu Tiêu Đằng bùm một tiếng nổ tung, chiều hôm qua rõ ràng hắn tận mắt trông thấy Diệp Minh Xuyên uống cạn ly rượu kia mà, sao hôm nay ba người này lại nằm trên giường hắn chứ.
Ba người còn lại trên giường đều mệt chết rồi, tối qua bọn họ thay phiên nhau chơi Tiêu Đằng mấy tiếng đồng hồ, tới rạng sáng mới ngủ, thế nên bây giờ còn chưa tỉnh lại. Mấy người này là Tiêu Đằng tùy tiện tìm từ trong câu lạc bộ Ngưu lang, bọn họ cũng chẳng biết người bị mình chơi rốt cuộc là thần thánh phương nào, người thuê bỏ tiền thì họ làm thôi, hơn nữa người đó còn nói, chỉ cần họ làm tốt, phía sau còn một khoản tiền thưởng lớn nữa.
"Diệp! Minh! Xuyên!"
Tiêu Đằng nghiến răng nghiến lợi rặn ra cái tên này. Hắn thật muốn giết quách mấy tên đàn ông trên giường đi, nhưng đột nhiên nhớ đến cái gì, hắn lập tức cuốn chăn lên người, muốn chạy vào phòng tắm. Nhưng hắn còn chưa kịp bò xuống khỏi giường, một đám phóng viên đã phá cửa xông vào, ánh đèn flash nhất thời chớp nháy không ngừng, nhưng đến khi thấy rõ người trên giường là ai, các phóng viên đều đồng loạt trợn tròn mắt.
Rõ ràng có người báo cho họ, tối qua trông thấy Diệp Minh Xuyên cùng mấy người đàn ông vào khách sạn này thuê phòng, sau giờ lại biến thành Tiêu Đằng thế này?
Tiêu Đằng tức đến đỏ mắt, hai bàn tay đang túm mép chăn siết chặt đến nổi cả gân xanh, hướng về phía các phóng viên đứng đầy ngoài kia rống một tiếng, "Cút!!!"
Các phóng viên vội vàng khiêng máy quay chạy ra ngoài, lắc đầu, hôm nay lại chạy một chuyến không công rồi, mấy bức ảnh vừa chụp được xem như đều là đồ bỏ, nhưng trong số này vẫn có vài người không sợ Tiêu Đằng, tỷ như tòa báo Tín Dương lúc trước Diệp Minh Xuyên thu mua vậy, mấy bức ảnh này đều được họ đăng hết lên weibo.
Nhất thời, trên weibo lại là một hồi gió tanh mưa máu, chính xác hơn là, lần này Tiêu Đằng đơn phương chịu thiệt hại.
Mưa ở Sicilia: "Ôi đệt! Dữ dội vậy! Tiêu tổng lợi hại nha!"
Sicilia: là một vùng hành chính tự trị của Ý, nằm ở trung tâm của Địa Trung Hải, phía nam bán đảo Ý, tách khỏi lục địa qua eo biển Messina về phía đông bắc (theo wiki).
Chút xíu đẹp zai: "p cơ! Đúng là thiếu gia nhà giàu có khác, biết cách chơi thật đấy, tui đây đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ này!"
Mộc Nha: "Ai dám nghĩ đến chứ! Thật không hổ là tổng tài nha! Giả làm người tốt cũng đỉnh thật chứ."
Ánh nắng chói chang: "Thật cmn ghê tởm! Đêm qua còn có mấy kênh truyền thông lên tung tin đồn về Diệp Minh Xuyên, không ngờ qua ngày hôm sau đã bị vả mặt, chậc chậc, đúng là thói đời, làm chuyện xấu sẽ bị quả báo mà."
Phong Diệp: "Diệp An đáng thương thật đấy, trước sau gặp được hai người đều tra!"
Long: "Cùng một giuộc cả thôi ạ! Đừng quên lúc trước Diệp An còn đứng ra bênh vực Tiêu Đằng đấy, tui cũng không tin cô ta không biết gì cả đâu. Kỹ nữ phối với cẩu thiên trường địa cửu nha!"
.....
Ngày hôm qua Diệp Minh Xuyên về nhà liền ngủ một giấc, gần đây hắn mất máu hơi nhiều, thân thể cũng có chút suy nhược.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn cũng không lên mạng, chỉ ngâm mình trong thư phòng cầm một cái gương đùa nghịch, tuy hắn không thể đi đến bên cạnh Đường Dật, nhưng vẫn muốn nhìn một chút xem Đường Dật bây giờ thế nào.
Lúc này trưởng lão đang ở bên cạnh Đường Dật, thế nên muốn làm một thiết bị kết nối cũng không phải là việc gì khó, chưa đến buổi trưa, đã làm được tương đối rồi.
Buổi chiều, trưởng lão ngồi đối diện Đường Dật, cầm một cái gương nhỏ trong tay thưởng thức. Đường Dật cảm thấy một thằng nhóc chừng mười tuổi nghịch một cái gương có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì, y không biết là cái gương trong tay trưởng lão này còn có công dụng khác.
Diệp Minh Xuyên cho dù ở bất cứ đâu trên thế giới này, vẫn có thể xuyên qua mặt gương nhìn thấy được y, trưởng lão ngồi trước mặt Đường Dật bao lâu, hắn có thể nhìn Đường Dật bấy lâu.
Đợi trưởng lão rời khỏi nhà Đường Dật, Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng, "Trưởng lão, thật sự không có cách nào để ta khôi phục lại ký ức sao?"
"Này phải xem duyên phận, bệ hạ." Lần này trưởng lão rốt cuộc lộ ra chút tiếng gió, chỉ là nói cũng chẳng khác không nói là bao, y nói, "Nếu có duyên, bệ hạ tự nhiên có thể nhớ ra y, nếu đã không có duyên phận, ngài cũng đừng cưỡng cầu nữa."
"Chỉ sợ không được." Diệp Minh Xuyên rũ mi mắt, có chút bi ai mở miệng, "Duyên phận của ta với y thực sự quá mỏng, nếu không cũng sẽ không để lỡ mất cơ hội cuối cùng được gặp y, thế nên ta không dám đánh cược, ta chỉ muốn nhớ ra y."
Trưởng lão thở dài một tiếng, "Không còn cách nào khác đâu, bệ hạ."