Dòng sông này được gọi là sông Bích Thủy thật đúng như tên gọi của nói thật trong xanh nhìn như muốn thấy tận đáy, bốn bề lau cỏ xanh tươi thật khiến tâm người ta thanh mát.
"Tiểu thư đã xế chiều rồi chúng ta nên về thôi ạ"(giọng Màn Thầu nhắc nhở ta)
"Ừ.."
Đang định quay về thì phía bên kia phát ra tiếng leng keng của đao kiếm ta đưa mắt nhìn, Màn Thầu cũng tròn mắt nhìn ta.
"Tiểu thư sao thế"
Phải rồi khoản cách quá xa với thính giác bình thường như em ấy thì không nghe được nhưng người luyện công như ta thì nghe rõ mồn một, ta không định xen vào chuyện thiên hạ vội nắm lấy tay Màn Thầu đi nhanh hơn, nhưng trễ rồi chúng đã đánh đến nơi, một đám hắc y nhân đuổi theo hai nữ tử một hồng y, một hoàng y, nhưng hai nữ tử kia chắc cũng thuộc giang hồ chẳng có vẻ gì là khiếp sợ nhìn lại Màn Thầu nhà ta đã mặt mày xanh méc chân run còng cọc rồi..
"Tiểu thư..ơi! Làm sao đây?"
"Đừng lo, ta sẽ bảo vệ em"
Thật không căng sức trọi ư, tuy hai nữ tử kia cũng lợi hại nhưng ít sao áp đảo được đông một trong số hai người đã bị thương mắt thấy đao đang hạ xuống vai hoàng y nữ tử một cái bún tay viên đá trúng ngay trán hắc y nhân rồi xuyên qua nó làm hắn chết tại chỗ, hoàng y nữ tử cũng đưa mắt nhìn ta, và cũng đồng thời tạo sự chú ý cho bọn hắc y nhân, nhanh tay chụp lấy một thanh đao trên đất một tay giữ Màn Thầu một tay ta thủ, một màng huyết chiến xảy ra, sau một thời gian ngắn đã có tên ngục ngã cùng lúc đó mạng che trên mặt bị rơi xuống ta thấy rõ mồn một mắt hai nữ tử kia sáng ngời rồi cùng đồng thanh.
"Tướng quân.."
Ta không hiểu mà cũng chẳng có thời gian để hiểu bọn ta lại tiếp tục đánh cho đến khi tên cuối cùng ngục xuống thì Màn Thầu cũng té xỉu luôn, ta lắc đầu đỡ em ấy dậy định rời đi thì hai nữ tử kia đã chặn lại.
"Tướng quân..cuối cùng bọn em cũng tìm được người rồi"(hồng y)
Vậy là họ biết ta sao! giờ ta mới tập trung vào vấn đề.
"Các ngươi biết ta?"
Hai nữ tử đưa mắt nhìn nhau không hiểu rồi lại đồng thanh.
"Tướng quân... người không biết bọn em"
Ta lắc đầu giải thích.
"Ừ..kể từ khi tỉnh lại ta đã mất đi kí ức nên không nhớ gì cả"
"Tướng quân! Người là đại tiểu thư của đại tướng quân Mạc Danh Khởi tên Mạc Tử Cách người cũng là nữ tử được phong chức tướng quân đầu tiên của Tây quốc, còn bọn em là thủ hạ của người"(hoàng y)
Ta đưa mắt nhìn bọn họ có phần hơi ngạc nhiên vì thân thế của mình vậy tại sao khi tỉnh dậy ta lại ở Ly quốc còn thương tích đầy mình, ta hoang mang hỏi họ.
"Chuyện gì đã xảy ra với ta? "
Hồng y nữ tử vọi lên tiếng.
"Tướng quân cầm quân đi đánh Đông Thành nhưng bị phục kích trúng gian kế của công chúa Đông Thành nên đã mất tích trong trận đánh, suốt một năm qua bọn em đã hao tâm tổn sức đi tìm người vì biết nhất định tướng quân không chết, thật đúng như thế người vẫn còn sống"(mắt đã ửng hồng)
Ta nghĩ là họ nói sự thật chứ chẳng ai rãnh hơi đâu mà bịa chuyện bao đồng làm gì nên ta tin bọn họ, giờ đã biết được thân thế mình ta lưỡng lự có nên về phủ thất vương nữa không hay từ biệt một tiếng cũng tốt mà, ta đem Dạ Ý và Thiên Ý cùng về phủ rồi sắp xếp cho một gian phòng vì Dạ Ý đang bị thương nên cần tịnh dưỡng vài hôm, cũng như mọi khi ta lại đến phòng hắn, lần này hình như hắn muốn nói chuyện với ta thì phải nên khi tới nơi thì có một tỳ nữ bảo hắn đang thưởng rượu ở đình hoa kêu ta tới đó.
Dưới ánh trăng bạch y nam tử đang khoan thai thưởng rượu ngũ quan hắn cương nghị như được khắc từ một khối băng cộng thêm vẻ tuấn mỹ của bạch ngọc tạo ra không giận mà uy khí thế thật quá bức người, ta hành lễ theo thối quen rồi ngồi đối diện hắn.
"Hôm nay đi ra ngoài đã thu hoạch được gì à!?(hắn không nhìn ta nhưng miệng vẫn hỏi)
Ta gật đầu xác nhận.
"Ừ..ta gặp lại người quen vì bị thương nên đem họ về tịnh dưỡng vài ngày, thật có lỗi vì đây là nhà của vương gia mà không xin phép trước"
"Không sao"
"Vương gia..ta đã biết thân thế của bản thân rồi..cho nên có lẽ khi Dạ Ý bình phục ta cũng nên cáo từ"
Buông ly xuống hắn đưa mắt nhìn ta rồi buông một câu nhàn nhạt.
"Ai cho"
(Hả! Cái gì ai cho, ta đi mà cũng cần sự cho phép của hắn)
"Vương gia ta đã ăn bám người lâu rồi nên đến lúc rời đi rồi ạ"
"Nhưng ta muốn ngươi ăn bám...và còn..
Hắn chợt ghé sát mặt ta,mắt nhìn thật sâu.
"Ăn bám suốt cả đời.."
Ta cau mày.
"Tại sao?"
Hắn khẽ cười.
"Vì ngươi là vật ôm của gia ta"
Cái tên cuồng ngạo này hắn nghĩ ta là gì cơ chứ, ta bật dậy có chút không kiềm chế mà gắt gỏng.
"Ta không phải con rối của ngươi..muốn kiếm vật ôm ngủ thì kiếm kẻ khác đi"
Chân định bước thì tay đã bị hắn nắm lại, chưa kịp phản ứng thì nhanh như chớp mạng che đã bị kéo xuống, môi hắn đã áp đảo miệng ta khi môi hắn rời đi ta còn phát ngốc trong giây lát.
"Nhưng ta muốn nàng! Hương Nhi"