Cửa ải cuối năm đã qua, có lẽ là do tâm lí vội vàng về nhà đón tất niên, nên mọi người vốn đã bận rộn lại càng bận rộn hơn.
Chu Trình Tinh đã học năm hai đại học, sau khi kết thúc khóa học liền vội vã vẫy tay chào bạn học và giáo sư, thân là sinh viên mẫu mực đi đầu y nhanh chóng rời khỏi phòng học dưới ánh mắt mất mác của mọi người, trực tiếp đi đến bãi đổ xe rời khỏi trường học.
Y sợ Hoắc Phi đợi lâu, nhất là ngay trong thời gian gió lạnh ù ù.
Hoắc Phi thân thể rất tốt, thường ngày cũng không sinh bệnh, nhưng một khi sinh bệnh thì khó khỏi hết, làm y đau lòng muốn chết.
Phóng xe bằng tốc độ nhanh nhất trên đường trong nội thành, Chu Trình Tinh nhận được một cuộc điện thoại, đầu tiên là một tay lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn biểu thị tên người gọi, sau đó đem tai nghe nhét vào lỗ tai, thế này mới bắt đầu tiếp máy.
「 Mẹ, gọi cho con chuyện gì vậy?…… Có người muốn mua tranh của con vẽ? Là bức nào?…… À, ra giá bao nhiêu?…… Cũng được, còn chuyện gì thì mẹ cứ quyết định đi. Mẹ là mẹ con, con còn không tin mẹ sao?…… Về nhà? Con còn chưa được nghỉ đâu, chắc khoảng nửa tháng sau……. Vâng, con biết mẹ nhớ con, yên tâm, đến kì nghỉ con sẽ trở về. A, đương nhiên cũng sẽ mang Tiểu Phi về ……. Tiểu Phi? Cậu ấy hiện tại không ở chỗ con, từ sớm hôm nay cậu ấy đã bảo có việc nến đến công ty một chuyến, bây giờ con đang đi đón cậu ấy này……. Đó là, Tiểu Phi trời sinh chính là thương nhân, bất quá mẹ cũng không kém nha, nghe nói còn chuẩn bị đóng phim?…… Mẹ, con thật tự hào vì người……. Được, cứ như vậy trước đi, lúc về đến nhà con sẽ gọi lại cho mẹ……. Mẹ, con muốn ăn thức ăn do mẹ nấu.」
Lại nghe trong di động truyền đến giọng nữ dịu dàng yêu chiều nói gì đó, Chu Trình Tinh mới ha ha cười cúp máy.
Hiện tại Chu Trình Tinh chú tâm vào việc học, nhưng kĩ thuật vẽ không hề giảm xuống, có lẽ thật là có thiên phú ở mặt này, trên phương diện hội họa những người khác cần % cố gắng mới được như vậy, y lại không nếm qua chút khổ cực nào, thuận buồn xuôi gió đến mức khiến người ghen ghét.
Thêm vào có mẹ ở công ty truyền thông tuyên truyền, tranh của y được bình luận cũng không tồi, cứ cách nửa năm sẽ mở một buổi triển lãm, không vượt qua nửa tháng tất cả tranh đều được người trả giá mua về. Mẹ Chu vẫn giúp y xử lý chuyện tranh vẽ lấy một phần tiền bán tranh đi mua bất động sản đứng tên y, cho đến giờ đã tích lũy thành một tiểu tài phú làm người ta phải líu lưỡi.
Nhưng Chu Trình Tinh cũng không có vì thế mà thỏa mãn, bởi vì có Hoắc Phi một tên chuyên kiếm tiền ở phía trước, nên cái tiểu kim khố này của y thật sự là ảm đạm thất sắc.
Cha mẹ Hoắc Phi và rất nhiều người đều kinh ngạc sao cậu có thể làm được như vậy, trải qua sự kiện bức [ Quần hà đồ ] của Tề Bạch Thạch mà gặp phải nguy cơ tài chính, nhưng lại trong thời gian ngắn ngủn gần hai năm, cậu đã trở thành tiểu phú hào bên người có vài trăm vạn. Mà cậu đầu tư một ít công ty và xí nghiệp nhỏ vốn không được người khác coi trọng, nay người người đều bắt đầu phân bố đủ loại qui mô, chia hoa hồng hàng năm cứ theo đà đi lên, hoàn toàn có thể khiến cho người ta năm mơ cũng cười.
Mà về phương diện khác, hai phòng ở Hoắc Phi nhìn trúng đã mua hai năm trước giá cả bắt đầu càng ngày càng tăng, mắt thấy đã muốn tăng lên trời, hơn nữa đã không ít người sợ hãi giá sẽ giảm xuống mà bán đi, chỉ có Hoắc Phi thận trọng vững vàng, hoàn toàn không có nửa điểm ý muốn buông tay. Ngược lại trong lúc phòng giao dịch đang càng ngày càng tăng, còn mua thêm phòng, làm người mở rộng tầm mắt.
Người khác đều bắt đầu hoài nghi Hoắc Phi, chỉ có Chu Trình Tinh tin tưởng cậu, đây là một loại trực giác hơn nữa là theo bản năng mà tin tưởng, bởi vậy chỉ cần cậu cần, Chu Trình Tinh khuynh hết mọi thứ cũng không tiếc.
Cúp điện thoại của mẹ lại chạy về khu xa thêm nửa giờ, Chu Trình Tinh dừng xe ở trước một cao ốc mới xây không lâu, xe mới dừng lại, từ tòa nhà lớn lập tức có một thân ảnh quen thuộc đi ra, rụt người chạy trong gió rét đến chiếc xe, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào.
Tuy rằng một khắc mở cửa xe ra kia gió lạnh xâm nhập, khiến Chu Trình Tinh nhịn không được rùng mình một cái, lại càng đau lòng người ngồi bên mình.
「 Rất lạnh phải không?」 y dung tay xoa xoa hai gò má Hoắc Phi, lo lắng hỏi,「 Đợi rất lâu sao?」
Hoắc Phi nhếch miệng cười,「 Không có việc gì, trước khi cậu tới tớ vẫn ở trong đó hưởng thụ ấm áp!」
Nghe vậy Chu Trình Tinh mới yên tâm chút, thêm xác thực trên tay truyền đến không phải là hơi lạnh, cũng an tâm thăm dò hôn hôn môi cậu, sau đó mới ngồi trở lại khởi động xe.
「 Trình Tinh, buổi chiều cậu còn muốn lên lớp hả?」
Kỳ thật đều là sinh viên đại học hai năm hôm nay Hoắc Phi cũng có khóa, bất quá bởi vì công ty có chút việc cậu phải trực tiếp cấp giải quyết, trải qua hai thế Hoắc Phi đối với chuyện học cũng không coi trọng lắm, nói như thế nào cũng là học lại một lần, trừ bỏ thống khổ vẫn là thống khổ, cho nên hiện tại đi học chẳng qua là học hành qua loa, cho người nhà có cái công đạo.
Chu Trình Tinh thì không giống như vậy, y đối với việc học phi thường cố gắng, y tự biết tại phương diện nào đó xác thực không bằng Hoắc Phi, liền đổi phương thức trở thành người bảo hộ của cậu, chỉ cần Hoắc Phi ở phương diện nào khuyết thiếu cái gì, y liền cực lực đi bổ khuyết cái đó, giống như lúc trước Hoắc Phi làm sao cũng không chịu học bơi lội, Chu Trình Tinh liền cố gắng đi học, chỉ sợ một ngày Hoắc Phi gặp hiểm, y lại cái gì cũng làm không được.
Không biết Chu Trình Tinh bởi vì tự ti cố gắng, Hoắc Phi lại xem những thứ đó là kiêu ngạo, sao có thể như thế, trong mắt người ngoài, Chu Trình Tinh cao lớn soái khí, hào hoa phong nhã, lễ phép chu toàn, nhân phẩm tốt học tập tốt, về hội họa lại phi thường xuất sắc, khiến người xung quanh yêu thích vô cùng, từ nhỏ đến lớn nữ sinh thích y nhiều vô số kể, nhưng y cố tình chỉ thích một mình cậu, sao có thể không kiêu ngạo.
「 Buổi chiều không có khóa, có thể hảo hảo làm cho cậu một bữa cơm ngon. Tiểu Phi, cậu muốn ăn cái gì?」
Vừa nghe đến Chu Trình Tinh tự tay xuống bếp, Hoắc Phi miệng nhất thời chép miệng, híp mắt cười nói,「 Vào thời tiết này đương nhiên là ăn các món cay, nào là canh thịt bò nào là lẩu cay…… Đúng rồi, đêm nay chúng ta ăn lẩu cay đi!」
Chu Trình Tinh sao có thể không chiều cậu,「 Được, bất quá đồ ăn trong nhà chắc không đủ, chúng ta mua thêm vài thứ đi.」
「 Hì hì.」nghĩ đến đại tiệc đêm nay, Hoắc Phi đã muốn chảy nước miếng.
「 Tiểu Phi, hôm nay công ty xảy ra chuyện gì thế?」 Chu Trình Tinh một bên lái xe, một bên hỏi.
「 À!」 vừa nghe y hỏi như vậy, Hoắc Phi mới nhớ tới chuyện đó,「 Trở về tớ sẽ cẩn thận nói với cậu, là về việc phát triển phần mềm, lúc trước không phải tớ đề nghị với công ty khai thác một khoản phần mền máy tính sao, hôm nay bọn họ chính thức cho tớ câu trả lời thuyết phục, còn cho tớ xem hàng mẫu, tớ phục chế một phần tại máy tính, trở về cho cậu nhìn dùng thử, sau đó sẽ nghe của ý kiến của cậu.」
「 Được.」
Đối với triển khai mới của công ty vẫn không nên tiết lộ cơ mật, Hoắc Phi luôn là thản nhiên tìm y thương lượng, sự tin tưởng này, Chu Trình Tinh sao có thể cô phụ? Tất nhiên là phải cố hết sức.
+++++
Buổi tối ăn xong nồi lẩu cay thơm đến nuốt nước miếng, cay đến chảy mồ hôi ròng, Chu Trình Tinh theo thường lệ thu thập tàn cục, Hoắc Phi lại tiến vào thư phòng tiếp tục phá máy tính của cậu.
Đợi Chu Trình Tinh thu thập xong đi vào thư phòng, đã thấy Hoắc Phi ngồi ở trước máy tính mà sinh nhật năm ngoái y tặng cố gắng gõ bàn phím. Đến gần thì thấy cậu đang gõ một hàng chữ, rất nhanh lại có một hàng chữ khác xuất hiện ngay sau câu của cậu không biết do máy tính của ai truyền tới.
Chu Trình Tinh đứng ở phía sau cậu nhìn trong chốc lát nói,「 Cậu nói chuyện cùng người trong công ty à?」
Kỳ thật hiện tại đã có thông tin phần mềm tức thời, bất quá là sản phẩm nước ngoài, trước mắt vẫn chưa đưa ra thị trường Trung Quốc, nhưng trong nước vẫn có khuynh hướng phát triển điện tử bưu kiện. Chu Trình Tinh tự nhiên là biết loại thông tin phần mềm này, chẳng qua vẫn đều là ngoại ngữ bản cũ, nhưng đây một hồi thấy tiếng Trung, còn có mấy cái emo cảm xúc.
「 Đúng rồi, chính là phần mềm hôm nay tớ nói với cậu đấy, Trình Tinh cậu ngồi xuống thử dùng một chút đi, tớ mở cái máy tính khác, chúng ta thử xem hiệu quả.」
Nghe lời ngồi xuống, một hồi chính là cả buổi tối, Chu Trình Tinh biết về phần mềm này, Hoắc Phi đề ra không ít ý kiến, đợi đến khi sử dụng mới càng kinh ngạc về năng lực của Hoắc Phi, rất nhiều công năng chưa từng nghe qua cậu đều có thể đề suất cũng để cho người trong công ty đi thực hiện, mặc dù chỉ là một khoản về thông tin phần mềm, nhưng so sánh với phần mềm của nước ngoài, hiện tại khoản phần mềm khai thác này cư nhiên có thể làm người chơi vui đến quên cả trời đất.
Bất quá lấy kỹ thuật hiện tại, rất nhiều ý tưởng của Hoắc Phi chưa thể khai phá toàn bộ, đây cũng là điều cậu tiếc nuối.
Chơi một đêm, ngày hôm sau Chu Trình Tinh suy nghĩ lại, như mọi khi bình luận kĩ càng đầy đủ mọi thứ với Hoắc Phi, làm Hoắc Phi liên tiếp gật đầu, la lên Chu Trình Tinh là đại quân sư cậu không thể thiếu.
Hoắc Phi hoàn toàn là thật tâm nói, khác với mình thành đạt là nhờ trọng sinh, Chu Trình Tinh hoàn toàn không biết chuyện gì sẽ xảy ra mà vẫn có thể biết được như vậy, mới là chân chính có bản lĩnh, có năng lực dự đoán tương lai a.
Phần mềm này, Hoắc Phi tính toán sẽ chân chính đầu nhập thị trường vào năm sau, bởi vậy những ngày sau đó cậu cùng nhân viên công ty càng thêm bận rộn, ngay cả nguyên bản ba ngày học hai ngày nghỉ học hiện tại đều hoàn toàn không thể cố hơn, nếu không có Chu Trình Tinh ở trường học chống đỡ cho cậu, hiện tại cậu đã bị khấu học phần hoàn toàn có thể làm cậu không được tốt nghiệp.
Vốn hứa vớ mẹ sẽ cùng Hoắc Phi về mừng năm mới, bất quá theo tình hình hiện nay, chỉ sợ ngay cả ngày ba mươi Hoắc Phi cũng phải vượt qua ở công ty, đáy lòng Chu Trình Tinh không khỏi có chút mất mác, nhưng rốt cuộc vẫn ủng hộ chính sự. Về phần lễ mừng năm mới y có trở về hay không, chỉ sợ hôm nay khiến cho mẹ thất vọng rồi, Hoắc Phi ở đâu, y cũng khẳng định là sẽ ở đó, y càng không thể để Hoắc Phi một người một mình mừng năm mới.
Dự cảm của Chu Trình Tinh trở thành sự thật, Hoắc Phi hôm nay thật sự không có biện pháp trở về mừng năm mới, đây là lần đầu bọn họ không có trở về, gọi điện thoại về, người trong nhà đều tỏ vẻ hiểu được, còn bảo bọn họ mặc dù bên ngoài phiêu bạc cũng không nên mừng năm mới qua loa, làm náo nhiệt lên, năm sau mới có thể càng thuận lợi náo nhiệt.
Bất quá làm Chu Trình Tinh ngoài ý muốn là ngày ba mươi đó, bận rộn hơn nửa tháng Hoắc Phi vẫn khó được nghỉ ngơi cư nhiên trích ra được ba ngày nói muốn bồi y đi mua đồ tết, bồi y đón giao thừa, bồi y làm tiệc tối tết âm lịch.
「 Năm mới còn bắt cho bọn họ tăng ca, như vậy tớ rất thực vô nhân tính, cho nên liền hào phóng cho bọn họ cùng người thân mừng năm mới!」
Hoắc Phi cười ha hả tựa vào ngực Chu Trình Tinh, mặt đầy biếng nhác thoải mái làm Chu Trình Tinh nhịn không được hết hôn lại sờ. Hoắc Phi nắm lấy tay y, ngưỡng mặt nhìn thẳng y, ôn nhu chăm chú nhìn vào mắt y,「 Bất quá chủ yếu chính là đại lão bản ta đây muốn cùng người yêu qua năm mới!」
Chu Trình Tinh còn có thể nói cái gì đây?
Trực tiếp đem người ôm đến trên giường áp lên, lấy áp lực của hơn nửa tháng, nhiệt tình đối với người này hết sức phóng thích cùng yêu sủng.
+++++
Chiều ba mươi tết, sau một ngày triền miên, mặc dù vạn phần không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp, người yêu nhiệt tình, hai người vẫn quyết định đi mua đồ tết, tựa như người nhà đã nói vậy, mặc dù chỉ có hai người họ, nhưng năm này, cũng không thể ứng phó cho qua.
Chỉ cần bên nhau, mỗi một năm mới đều đáng giá quý trọng, mỗi một ngày đều đáng giá để bảo vệ.
Mỗi lần ăn tết mừng năm mới, đều là thời điểm thể hiện tình trạng quá tải của người Trung Quốc, vất vả bận rộn chi tiêu tiết kiệm tròn một chỉ chờ hôm nay tiêu tiền như nước, mặc kệ là cái gì, chỉ cần là Cát tường Như ý, chỉ cần có thể khiến người trong nhà vui vẻ, người có keo kiệt đến thế nào cũng sẽ trở nên phóng khoáng, có cái gì mua cái đó.
Hoắc Phi bọn họ cũng không thể ngoại lệ, huống chi hiện tại bọn họ cũng không thiếu tiền, tự nhiên là thấy thích cái nào thì lập tức mua cái đó.
Cái gì kim quất, cái gì đèn g đỏ, cái gì cây phát tài, còn chất đầy đủ loại hộp mứt quả, chất lên xe cũng không hết, còn thuê cả xe kéo đem về, dù không thể ăn hết toàn bộ, giữ lại làm quà tặng người khác cũng không tồi.
Xe mà hiện tại Chu Trình Tinh dùng là lễ vật thành niên Hoắc Phi tặng cho y năm mười tám tuổi, Chu Trình Tinh rất thích, một câu oán hận cũng không có cứ thế trở thành tài xế riêng cho Hoắc Phi.
Đi dạo hàng tết xong, lại đi chợ mua một đống lớn đồ ăn thức uống, về nhà mệt gần chết cũng không thể nghỉ ngơi, tìm keo hai mặt hoặc là hồ dán câu đối lên cửa, treo đèn g lên, sau khi treo g đèn xong, đem chữ ‘Phúc’ khắp phòng, còn phải chuẩn bị cơm tất niên, gà vịt cá, hải sản cũng phải có, thịt cá đầy đủ, thức ăn chay cũng nên có một chút, quan trọng nhất là lễ mừng năm mới phải ăn sủi cảo.
Chờ bận rộn xong hết mọi chuyện cũng đã chín giờ rưỡi, hai người muốn chết rồi, chỉ vội vàng ăn một ít lấp bụng rồi nhanh chóng tắm rửa ngay trước năm mới, đem xui xẻo của năm trước đều tẩy đi, sạch sẽ chờ đợi một năm mới.
Cuối cùng cũng có thể thong thả ngồi ở sô pha, oa trong lòng người yêu, nghỉ ngơi, xem xuân vãn, đón giao thừa.
Khi gần mười một giờ đêm, lại bắt đầu bận rộn, một người lại một người nhận được điện thoại chúc mừng của người thân, lại cái từng cái nhận được điện thoại chúc mừng của bạn bè người quen, khi âm thanh điểm mười hai giờ, hai người tâm linh tương thông không hẹn mà cùng tắt di động, nhìn nhau cười, tại một khắc tiếng chuông vang lên kia ôm lấy nhau hôn môi, cho đến khi tiếng chuông ngừng lại, vẫn khó tách ra.
+++++
Sau lễ mừng năm mới, phần mềm mới khai phá của công ty Hoắc Phi được đưa ra thị trường, cậu cũng không còn bận tối mày tối mặt, mà cùng Chu Trình Tinh đến trường học, dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của giảng viên ngoan ngoãn trở thành học sinh ngoan.
Hoắc Phi xử sự khiêm tốn, chuyện có được gia tài bạc triệu, trong trường học trừ bỏ Chu Trình Tinh thì không có ai biết, cùng thiên chi kiêu tử Chu Trình Tinh chói mắt bị người hoan nghênh hoàn toan khác nhau, giảng viên và bạn học đều nghĩ cậu chỉ là một học sinh thích trốn tiết.
Bởi vậy người trong trường vẫn cảm thấy thật kì lạ vì sao hai người thoạt nhìn hoàn toàn thuộc hai thế giới khác nhau lại có quan hệ tốt đến vậy, nhưng cũng không có người nào biết rõ nguyên nhân.
Tết âm lịch đi qua, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp một ít, trừ lần đó ra hôm nay cùng ngày thường không có gì khác nhau, Chu Trình Tinh vẫn như mọi ngày sau khi hết tiết liền rời khỏi phòng học đi tìm Hoắc Phi không chung khóa với y, trên đường lại nhận được điện thoại của mẹ, sau khi cúp máy nét hoang mang trên mặt y vẫn không tiêu tan.
Nhìn thấy Hoắc Phi ở thư viện, y liền nói,「 Tiểu Phi, tớ đưa cậu về nhà trước, mẹ tớ tới tìm, muốn tớ đi gặp bà một lần.」
「 Có chuyện gì sao?」 Hoắc Phi đang cầm một ly nước ấm trong tay, nghe vậy ánh mắt mở to nhìn qua.
「 Bà không có nói qua điện thoại.」
「 À.」 Hoắc Phi gật gật đầu, hiểu được nói,「 Mẹ cậu đặc biệt đến thăm, cậu đi gặp bà trước đi, tớ có thể đón xe về mà.」
Hoắc Phi luôn luôn do chính mình đưa đón, hiện tại vừa nghe cậu nói như vậy, Chu Trình Tinh phản ứng đầu tiên là cau chặt mày.
Hoắc Phi nhất thời dở khóc dở cười,「 Này, tớ cũng không phải trẻ con, gọi xe mà thôi, có thể có cái gì đáng lo lắng.」
「 Không phải.」 Chu Trình Tinh giơ tay sờ hai má bóng loáng của cậu, giải thích nói,「 Chỉ là cảm giác như bị người ta đoạt mất vị trí ngồi ở bên cạnh cậu của tớ, đáy lòng không thoải mái.」
「 Đứa ngốc!」 Hoắc Phi nhếch miệng cười, đưa tay búng trán y một cái.
Hoắc Phi rốt cuộc vẫn quyết định tự gọi xe trở về, Chu Trình Tinh xác định trên người Hoắc Phi nơi nào cũng đền đã che kín, sẽ không bị gió thổi lạnh, nhìn cậu ngồi trên taxi, chờ xe biến mất trong tầm mắt, mới dời cước bộ lên xe rời đi.
Ở nơi đã hẹn trước Hoàng Nhược đã ngồi chờ được một lúc vừa thấy con trai đã một năm không thấy đang đi đến, lập tức đau lòng mà sờ soạn khắp nơi, chỉ sợ có chỗ nào gầy đi, khó chịu chỗ nào. Cho dù là người phụ nữ mạnh mẽ có sự nghiệp riêng thì trước mặt con cái vẫn chỉ là một người mẹ bình thường muốn cưng chiều con cái thôi.
「 Mẹ, người vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy.」
Đang muốn lôi kéo con trai ngồi xuống, nghe được y nói như vậy, Hoàng Nhược trực tiếp liếc trắng mắt nhìn y.
「 Chê cười mẹ của con sao? Mẹ biết mình già rồi, cái gì tuổi trẻ xinh đẹp, đáy lòng mẹ đều rõ ràng.」
「 Mẹ, con nói là lời nói thật.」
Hoàng Nhược dù ra vẻ không thèm tin, nhưng đáy lòng vẫn là thập phần vui sướng,「 Được được được, mẹ biết trong mắt con, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, có được chưa.」
Chu Trình Tinh thẳng cười không nói, mẹ y nói câu này là đúng rồi.
Trong đáy lòng y, người phụ nữ đẹp nhất không ai khác ngoài mẹ y, về phần người đàn ông đẹp nhất là ai, mọi người đều biết.
「 Mẹ, đến đây sao không trực tiếp đi tìm con, ngược lại gọi con đến nơi đến này? Tiểu Phi cậu ấy cũng rất nhớ mẹ.」
「 Mẹ biết, mẹ còn chuẩn bị riêng hai phần quà cho hai đứa nè, chút nữa bàn xong mọi chuyện sẽ đi gặp nó.」 vừa ngồi xuống, Hoàng Nhược liền nói.
「 Là chuyện gì Vậy?」
Hoàng Nhược chỉnh lại sắc mặt, không lập tức nói chuyện, mà có chút do dự.
「 Mẹ?」
Hoàng Nhược vuốt vuốt mái tóc được chải gọn, nghĩ nghĩ, nói,「 Kỳ thật mẹ vốn muốn chờ con về mừng năm mới sẽ nói với con, nhưng con có việc nên không về…… Mắt thấy cũng không nên cứ kéo dài mãi nữa, mẹ liền tự mình đến đây.」 Chu Trình Tinh không nói chuyện, chính là nhìn thẳng mẹ mình, chờ bà nói tiếp.
Hoàng Nhược nhìn y một cái, hạ quyết tâm, nói,「 Trình Tinh, mẹ tìm được một người, cảm giác với hắn rất tốt.」
Nghe mẹ nói như vậy, Chu Trình Tinh thông minh sao có thể nghe không hiểu, sửng sốt, lập tức thay mẹ vui vẻ nói,「 Mẹ, nhiều năm như vậy người chì có một mình, khó được gặp gỡ một người đáng quan tâm, đương nhiên cần nắm cho chắc.」
「 Đúng vậy.」 Hoàng Nhược gật gật đầu, thản nhiên cười cười,「 Mấy năm nay, mẹ một nữ nhân cũng không dễ dàng, hắn vẫn đều cùng mẹ, nếu không có hắn, mẹ cũng sẽ không có hôm nay, hắn là người tốt, kỳ thật chúng ta đã sớm định rõ, năm nay cũng đã chọn ngày…… Nhưng việc này mẹ chưa nói với con, lúc đầu là sợ con sẽ thương tâm……」
「 Con sao có thể thương tâm. Mẹ, mẹ là một người phụ nữ tốt, người đáng giá có một người đàn ông tốt yêu thương quan tâm, mẹ, con biết, mấy năm nay, mẹ một mình đã chịu khổ rất nhiều.」
Chu Trình Tinh vừa nói vừa cầm tay mẹ đặt lên bàn tay trái, cười nói,「 Mẹ, hôm nào dẫn người này đến cho con gặp mặt, để con vì mẹ nhìn kỹ xem, nhìn hắn có thể mang đến hạnh phúc cho mẹ không.」
Hoàng Nhược nhìn con trai đã muốn trưởng thành đến xuất sắc như thế, hốc mắt dần dần phiếm hồng.
「 Con trai, mẹ cám ơn con có thể thấu hiểu cho mẹ.」
「 Chỉ cần mẹ có thể hạnh phúc, con có cái gì không thể hiểu chứ? Đúng rồi, con muốn nói cho Tiểu Phi biết chuyện này, nhất định cậu ấy cũng sẽ vì mẹ cao hứng.」
Nhắc tới Hoắc Phi, Hoàng Nhược nhịn không được nước mắt nhất thời trào ra hốc mắt, bà rút hai tay nắm chặt của con trai, trong mắt rưng rưng nói,「 Trình Tinh, Tiểu Phi nó…… Nhất định phải cố gắng đối tốt với nó…… Đứa nhỏ này là phúc tinh của chúng ta, con biết không? Mấy năm nay mẹ luôn suy nghĩ, lúc trước nếu không có đứa bé này, chúng ta thật không biết sẽ biến thành như thế nào…… Nếu không nó, mẹ sẽ không kiên định rời xa tên đàn ông đáng giận kia…… Nếu không có nó, con cũng sẽ không có thành tích như hôm nay…… Tiểu Phi…… Nó là đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt!」
Chu Trình Tinh rút khăn tay cho mẹ lau nước mắt, nói đến người nào đó trong mắt ôn nhu vẫn không tiêu tan,「 Mẹ, con sẽ, con sẽ đối tốt với cậu ấy, Tiểu Phi rất quan trọng đối với con, mẹ yên tâm đi.」
Nhìn mẹ thật vất vả ngừng khóc, Chu Trình Tinh trái lo phải nghĩ, vẫn là kiềm chế không ngừng xúc động trong lòng, y cảm thấy hôm nay là thời cơ tốt, mà y cuối cùng cũng làm như vậy.
Buông khăn tay dính thấp nước mắt, Chu Trình Tinh kiên định nhìn mẹ, nói,「 Mẹ, con muốn nói với người một chuyện. Mẹ, con và Tiểu Phi cùng một chỗ, chúng con yêu nhau.」
+++++
Nhận được điện thoại của Chu Trình Tinh nói muốn dẫn mẹ y về nhà nhìn một cái, Hoắc Phi còn lòng tràn đầy vui sướng, đem hoa quả trong tủ lạnh rửa sạch cắt ra, còn cẩn thận kiểm tra phòng một lần, chỉ sợ Hoàng Nhược đến sẽ thấy thứ không nên thấy.
Phòng ỡ hiện tại của hai người tự nhiên là do Hoắc Phi nhìn trúng rồi bỏ tiền ra mua, ở đã được hai năm, ngày thường không có người đến, trong nhà được Chu Trình Tinh bố trí đến ấm áp thoải mái, phá lệ giống gia đình, là gia đình của hai người bọn họ.
Đợi đến khi Hoắc Phi đều bố trí tốt vui vui vẻ vẻ nghênh đón Hoàng Nhược, vừa mở ra liền bị Hoàng Nhược khóc đến hai mắt sưng đỏ dọa sợ, còn chưa lấy lại tinh thần, người lại bị Hoàng Nhược ôm chặt lấy, cậu kinh ngạc đến mức chân tay luống cuống nhìn phía sau cửa, người đầy mặt ôn nhu chăm chú nhìn cậu – Trình Tinh.
「 A, Dì à, dì sao vậy?」 miệng kêu dì, nhưng ánh mắt cậu lại thẳng tắp quét về phía Chu Trình Tinh.
Nhưng mà trước hết nói chuyện cũng là Hoàng Nhược, chỉ thấy bà đột nhiên ngẩng đầu, nói,「 Còn gọi dì cái gì, nên đổi lại gọi mẹ!」
Điều này làm cho Hoắc Phi chấn động rồi.
+++++
Sau đó Hoàng Nhược lôi kéo Hoắc Phi ngồi ở sô pha nói rất nhiều thứ, nói kỳ thật bà sớm đã nhìn ra manh mối, nhưng vẫn không dám xác định. Bạn bè như người ta, nào có cảm tình tốt đến loại tình trạng này như bọn họ? Như hình với bóng không nói, quả thực là tốt đến tuy hai mà một, hai người ăn ý còn hơn so với vợ chồng chung sống mười năm, chỉ sợ bà làm mẹ nhưng địa vị trong lòng Trình Tinh cũng không bằng Hoắc Phi. Bất quá thì đã sao, con trai có thể hạnh phúc, sao phải vì ánh mắt người khác mà chia rẽ một đôi yêu nhau? Bà cũng là người đã từng chịu nhiều khổ cực, kỳ thật chờ mong nhất chính là một phần chân ái, có cơ hội này, có thể nắm lấy thì phải nắm cho chắc.
Hơn nữa bà cũng không thể nào tưởng tượng được, rời xa Hoắc Phi Chu Trình Tinh sẽ như thế nào, vì đứa con trai này của bà đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, bà nguyện ý vì y gánh vác hết thảy.
Nói một hồi, không chỉ có Hoàng Nhược khóc, Hoắc Phi cũng rơi nước mắt, cậu không nghĩ tới sẽ nhận được sự ủng hộ của người thân, càng không nghĩ tới hạnh phúc tới dễ dàng như thế. Ở kiếp trước cậu đã suy tính đủ đường vẫn không chạm được một phần nhỏ của tình yêu cậu khao khát, ở kiếp này cậu bất quá chỉ đổi cách đi khác, vậy mà đã nhanh đạt được mọi thứ kiếp trước cậu cầu cũng không được.
Cuối cùng là Chu Trình Tinh, đem hai người khóc như mưa ôm vào ngực.
Một là mẹ, một là người yêu, giờ phút này y có được toàn bộ thế giới.
+++++
Hoàng Nhược chỉ ở lại chỗ bọn họ đến chạng vạng liền đi, hiện tại bà không thể bỏ công ty, bà còn muốn ngồi máy bay trở về, lễ vật mang đến trao tận tay cho bọn họ, là cặp đồng hồ đeo tay, phân biệt có khắc tên của bọn họ.
Hoắc Phi ngây ngốc nhìn đồng hồ có khắc tên mình, vẫn chưa lấy lại tinh thần, cậu cảm giác hết thảy giống như đang nằm mơ, giấc mơ quá tốt đẹp làm cậu không muốn tỉnh dậy.
Chu Trình Tinh trìu mến nhìn cái người khóc đến hai mắt sưng đỏ này, lấy cái đồng hồ cậu đang cầm đeo lên cổ tay mình, sau đó đem cái đồng hồ có tên mình đeo trên tay Hoắc Phi.
Hoắc Phi phục hồi tinh thần lại, nhìn mọi thứ, khóc nở nụ cười.
Chu Trình Tinh đơn giản ôm lấy cậu, dùng nụ hôn nồng nhiệt làm cậu quên đi mọi chuyện, chỉ nhớ kỹ tình yêu của y.
Rốt cục hiểu được, không nên chấp mê bất ngộ, đổi phương thức, có lẽ có được chính là hạnh phúc.
Hoàn Chính Văn