_ Anh ơi, em sợ!
_ Để anh đưa em về nhà bây giờ nha.
_ Không được đâu, mẹ dặn đón em ở trường, em về bây giờ cũng không có khóa cửa.
_ Thôi được rồi, anh ở lại với em đến khi mẹ em đến đón vậy. Em đừng sợ, chắc do chập điện thôi. Tôi cố trấn an em, mặc dù tôi biết điều đó là không đúng, trong dãy nhà vẫn có lớp sáng đèn nghĩa là không thể có chuyện chập điện được.
_ Nghĩ lại hồi nãy em ngồi mình lâu như vậy, có phải ma không anh?
_ “Không phải đâu, em đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, em cũng đừng nói chuyện này với ai nhớ chưa.”
_ Uh, em hiểu rồi.
Đôi lúc những lời nói dối lại tốt hơn những lời nói thật rất nhiều. Tôi không mê tín, không tin vào sức mạnh tâm linh nhưng tôi tin vào khoa học, và tôi biết rằng hồn người lài có thật, đó chính là dạng năng lượng đặc biệt bức xạ ra khi người ta chết dười dạng sóng. Đó vẫn là điều bí ẩn với nền khoa học hiện tại. Nhưng mà cuộc sống vốn dĩ như thế, rất nhiều điều chúng ra không thể giải thích. Và điều có thể xảy ra đó chính là khả năng thay đổi vật chất bằng ý nghĩ, điều không tưởng nhưng hoàn toàn co thể. Tôi cũng đã từng đọc về những điều này nhưng tôi thật sự không dám tin. Không phải ngẫu nhiên mà con người lại biết đến thế giới gọi là tâm linh như vậy, đó là cả quá trình, và tất nhiên những điều bí ẩn thì người ta luôn cho rằng đó là do ma quỷ gây nên……
Tôi không biết đây có phải là điềm báo gì đó hay không nhưng quả thật nó làm tôi sởn da gà khi nhớ lại mình đã ngồi học mình trong căn phòng đó rất nhiều lần.
_ Để em goi cho mẹ đến đón sớm, để anh còn về nữa chứ, cũng muộn rồi mà.
_ Uh. Cố gắng nói mẹ đến càng sớm càng tốt, hôm nay quả thật không nên ở lại đây chút nào.
_ Vâng ạ,
_ Này, về em cố gắng anh đừng nghĩ đến chuyện hồi nãy nữa nhé, coi như không có đi, được không?
_ Được ạ, anh về cẩn thận nha. Mẹ em sắp đến rồi.
Tôi để em lại về trước, không mẹ em lại thấy tôi thì không ổn chút nào.
Đang đi trên đương thì tôi nhận được tin nhắn, lại là số nặc danh đó.
_ Mày cũng biết bắt cá hai tay nhỉ? Ha ha!
_ Mày là thằng nào? đồ hèn, có giỏi mày ra mặt đi.
_ Muốn gặp tao thì quay lại trường mày đi.
Trời! thằng khốn đó đang ở trường, kẹo mút cũng ở đó, không biết mẹ em đã đón chưa. Tôi hoảng sợ thật sự, bấm số gọi cho kẹo mút. Không nghe máy, kẹo mút em đang ở đâu? Nếu nó mà dám đụng đến kẹo mút thì…. Gọi lại lần nữa, rất lâu sau kẹo mút mới nghe máy, nghe thấy giọng em tôi mới thở phào:
_ Anh ạ!
_ Em đang ở đâu?
_ Em đang ở trên xe ô tô, mẹ em đến đón rồi.
_ Phù, vậy thì ổn rồi.
_ Có chuyện gì hả anh?
_ Hả, à không có chuyện gì đâu? Anh hỏi thế thôi.
………..
………..
Tôi quyết định quay lại trường để gặp thằng khốn đó, ba mặt lời xem nó dám làm gì.
_ Mày đúng hẹn nhỉ? Thoạt nhìn tôi thấy đó là thằng khá đô con, nó to bằng tôi, nhìn rất gấu.
_ Mày là ai?
_ Là ai không phải việc của mày?
_ Tao là người yêu của M đấy, mày làm được gì thì làm tao coi.
_ Ha ha, hôm nay đến đây tao cảnh bào mày lần cuối đấy, mày còn dám tơ tưởng đến nó thì đừng trách tao, khi tao đã nhắm ai thì thằng khác dám đụng đến thì đừng có trách tao vô tình.
Máu nóng nổi lên, mắt tôi long sòng sọc, giá như ngày thường thì tôi cũng không mất bình tĩnh thế này đâu, nhưng hôm nay quả thật với những gì đã trải qua, muốn bình tĩnh cũng không thể.
Tôi xô nó vào tường, kéo cổ áo nó lên:
_ Mày dám làm cái gì tao, tao đố mày đấy!
_ Nó đẩy ra, đinh đấm vào mặt tôi nhưng tôi lùi lại kịp, chỉ trúng vào vai, cú đấm đó làm tôi mất đà, đợi nó tiến lại gần tôi lao vút đến làm cú đấm vào thái dương, thằng đó đổ ập xuống đấp, chạy lại bồi thêm phát vào hông, tiếp theo định làm thêm vài cú song phi nhưng may mà kiềm chế được , nó đau quá chỉ biết huơ tay huơ chân tự vệ. Chỉ mặt vào thằng đó tôi hét lên:
_ Đây là bài học cảnh cáo cho mày đấy! Đừng xuất hiện trước mắt tao lần nữa
Nói rồi tôi đi thẳng… đó có lẽ là trong những sai làm lớn của tôi, chỉ phút giây thiếu kiềm chế mà mở màn cho cuộc trả thù không khoan nhượng….