Thế rồi ngay hôm sau lại đến lớp, lại thêm mấy đứa trong lớp nữa có người yêu, nghe bọn nó kể chuyện mà thấy chạnh lòng .
Một khi phong trào đã lên cao thì đứa nào đứa nấy nó đua nhau, nào tặng quà nào đi xem phim…Mình thế này có thua gì bon nó đâu mà chẳng có ai. Lại suốt ngày bị tụi nó khích đểu. Không mình cũng phải tìm đứa cho bằng bạn cho bằng bè, h nghĩ lại lý do hồi đó ngố không thể tả được.
Nhưng thế lại phá nguyên tắc sống của mình rồi. Mình từng cười vào mũi bọn nó vì cái tình yên trẻ con đó mà. Người yêu ơi, em ở đâu mà để anh đi tìm mãi thế!
Tiết GDCD, đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt xuống bàn, cô giảng bài rất hăng say, thật là không khí của lớp học nghiêm túc, không tiếng rì rầm nói chuyện, đứa nào làm việc đứa nầy. Vài đứa ngẩng đầu lên nghe giảng thì thấy đôi mặt hài lòng của cô. Lớp lý thì nổi tiếng ngoan rồi, thầy cô nào chả hài lòng. Sự thật lại thật là phũ phàng, chứ suốt năm ngoài tiết toán lý hóa những môn khác có đứa nào học đâu, đứa nào ngồi học thì bị gọi là dở hâm, bọn nó đưa đề đại học toán lý hóa ra ngồi giải hết.
Quay sang thằng bạn ngồi cạnh, thấy nó đang nhắn tin, ơ cái thằng này có bao giờ ngồi ngắn tin trong lớp đâu, vừa ngồi đọc tin nhắn lại cười cười nữa chứ. Tội nghiệp bạn tôi, chắc tại học nhiều quá suy nhược đây mà, thần kinh ra rồi hay sao ấy. Đưa tay lên xoa trán nó, làm ra vẻ quan tâm:
_ “Không phải ốm hay sốt nhỉ?”
_ “Mày nói gì cơ?”
_ “Mày bị điên không đây, sao cứ nhìn vào điện thoại rồi lâu lâu lại cười mình thế, thiếu vitamin à để tao đi mua cho vài lọ về dùng dần.”
_ “Không tao không điên, đang cưa em T bên lớp Cx, gần đổ rồi, he he”
Không thể tin được, cái thằng bạn mình, cái thằng bẩn bựa, thằng mà năm nay ngồi học với mình, suốt ngày chửi nhau với nó ĐÃ…CÓ…NGƯỜI…YÊU. Tôi bàng hoàng không thể chấp nhận cái sự thật đau đớn này. Tôi hỏi nó dồn dập:
_ “Sao? mày với nó lâu chưa, sao không nói gì với tao.”
_ “Ơ cái thằng này kì, mày là mẹ tao hay sao mà tao phải báo cáo với mày, cũng lâu rồi, tại dạo này mày cứ cắm đầu vào mấy quyên sách nâng cao có khi nào khi nào mở lời đâu mà tao kể được.”
_ “Làm sao mà mày tia được em nó thế!” Tôi vờ hỏi.
_ “Tao đã bảo rồi, nhưng giờ tập thể dục hay chào cờ thì mày đeo cái kính vào, đã cận choẹt mắt ra đó rồi con không đeo kính hỏi khi nào mà thấy được gái.”
_ “Tao không thích đeo kính!”
Thằng bạn nhìn lại, tia một ánh mắt dò xét:
_ “Mà này mày có phải là gay không vậy?Nhìn thì không giống sao chả bao giờ mày nói chuyện gái gú gì.”
Thụi ngay đấm vào lưng nó, ôi nỗi đau đơn này làm sao rửa được đây. Ngẩng cao đầu, sửa lại cái áo, vuốt tóc cái, nhìn thẳng vào mặt thằng bạn quát:
_ “Nội trong vòng tháng nữa nếu tao không có người yêu tao mời cả tổ KFC, ăn chán về.”
_ “Suy nghĩ kĩ chưa đấy!”
_ “Không phải khích tao, ý tao đã quyết, đừng cản tao, vô ích thôi.”
_ “Nếu mày mà làm được thì cả cái tổ cung cấp kinh phí cho may tán đổ em nó, không thiếu xu”.
Khói nóng bay bớt, đầu sáng ra mới thấy đã quá muộn rồi, lời nói như kim tên, đã phóng ra rồi thì sao mà chạy theo rút lại cho kịp. Mình lỡ dại rồi, tán ai bây giờ.
Và ngay khi ấy trong đầu lóe lên tia sáng về cô bé xinh như búp bê mà mình đã gặp buổi sáng hôm nào.