“I really really really really really really like you
And I want you, do you want me, do you want me, too?”
Vâng, đó là một ca khúc nhạc nước ngoài đang được “ca sĩ” Hạ Nhi của chúng ta trình bày. Mới có giờ sáng thôi mà cô rống vang rợp cả trời. Ở đây có mấy con gà thì chắc nó cũng chào thua với cô mất. Cô bây giờ tuy thiếu ngủ nhưng bù lại vô cùng thừa năng lượng. Lúc này có bảo cô đi húc bò tót thì cũng chỉ tội cho con bò mà thôi!
”Nhỏ nhỏ lại coi! Bộ mày chán sống hả?” – Bên ngoài có tiếng đập cửa, chửi bới liên tục. Cô ngừng lại một tí để nghe xong rồi lại rống lên hát tiếp. “Nè! Mày điếc hả? Im đi có nghe không?” – Cô không quan tâm, càng ngày càng hát to hơn. Với tâm trạng hiện tại, công an phường có tới thì Nhi cũng chấp tất. “Hát cho mấy anh trai nghe luôn!” – Cô nghĩ. Người hàng xóm rồi cũng bỏ cuộc. Nhi tiếp tục ca hát nhảy múa cho tới khi đuối sức rồi lăn đùng ra ngủ.
”Ầm! Ầm! Ầm!” – Bên ngoài lại là tiếng đập cửa. Bây giờ còn kèm theo tiếng cả đống người nháo nhào la ó um xùm. Nhi chịu hết nổi, đành phải ra mở cửa.
- Người này hả?
- Đúng rồi cậu! Con nhỏ này nó đập đá xong rồi phá làng phá xóm nãy giờ. – Giọng chan chát của một người phụ nữ la lên.
- Hả? – Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trước mặt cô là một người đàn bà tuổi trung niên mặc bộ đồ phi bóng và hai anh thanh niên áo xanh.
- Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới một vụ gây mất trật tự khu phố và sử dụng trái phép chất gây kích thích. Mời cô theo chúng tôi về phường làm việc. - Nhìn bản mặt phê ngủ của cô bây giờ, người ta hoài nghi cô đập đá cũng phải.
- Hả? Cái gì cơ?
Khu chung cư cao cấp Thảo Điền, tầng .
Tú đang say ngủ. Vừa rồi quả là một tuần vất vả đối với Tú. Một ngày chủ nhật được ngủ thẳng cẳng là rất xứng đáng với Tú. Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Điện thoại đang reo inh ỏi. Cứ liên tục liên tục như vậy cho đến khi Tú đầu hàng chịu bắt máy. Tú bật loa ngoài, để điện thoại kế bên để nghe.
- Alô...? – Tú mệt mỏi.
- À lố? Tú hả? Em nè.
- Có chuyện gì...?
- Em nhờ Tú một việc nhá!
- Nói đi...
- Chuyện là em...
- Nói lẹ đi. Còn ấp úng nữa.
- Em mới gặp phải chút rắc rối ở công an phường. Tú có thể qua bảo lãnh em được không ạ? Hihi.
- Ờ... Hả? Nói cái gì? – Tú đang lờ đờ mà nghe xong là giật bắn người rồi cầm thoại lên.
- Em đang ở phường ạ. Tú qua bảo lãnh em với!
- Nói thiệt hay đùa vậy?
- Em nói thật đấy ạ! Tú giúp em với!
- Không... không... Không! Không! Không! - Tú hét thẳng vào màn hình rồi cúp máy. Tú phải nằm nhà tận hưởng ngày nghỉ của mình chứ không thể đội nắng đội gió ngoài đường được nữa!
Điện thoại lại tiếp tục reo. Tú chuyển hẳn sang chế độ rung. Nằm trở mình, lăn qua lăn lại mãi mà Tú vẫn không thể chợp mắt được. Tú bật phắc người ngồi dậy, đi xuống giường rồi quơ tay lấy cái quần được máng trên chiếc ghế xoay, miệng thì gào rõ to: “Trời ơi cái ngày chủ nhật của tui!”
giờ sáng.
Tú có mặt tại công an phường. Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Nhi được cho về. Chuyện sử dụng chất kích thích thì được xác định là hiểu nhầm, còn chuyện gây mất trất tự thì cô phải ghi một bản tường trình và cam kết không được lặp lại nữa. Nãy còn to tiếng bảo luộc luôn anh áo xanh cơ đấy, đúng là nói phét mà!
Tú hoàn thành xong nhiệm vụ của mình thì đứng dậy đi về, từ đầu buổi tới cuối buổi không hề nói một câu nào với Nhi.
”Tú! Chờ em với!” – Cô nói to. Tú vẫn đi tiếp, không hề ngoảnh mặt lại. “Tú! Tú! Tú!” – Cô vừa la vừa chạy thật nhanh để đuổi kịp Tú.
- Cảm ơn Tú! Hihi. – Nhi đứng chặn trước đầu xe, không cho Tú đi.
- Không, câu này là tui nói mới đúng. Cảm ơn Nhi vì buổi sáng tuyệt vời! Hihihihi! – Tú nói rồi đề máy xe.
- Bớt giận đi mà! Hihi.
- Tránh ra! – Tú rồ ga.
- Không tránh! – Cô dang hai tay hai chân ra che hết đường đi của Tú.
-...
- Tú còn giận thì em không cho Tú đi. – Nhi chống hai tay lên eo.
- Cô nương à! – Tú nói rồi tắt máy xe. “Cô còn muốn gì nữa đây?” - Tú thở dài.
- Muốn Tú đừng giận nữa!
- Rồi rồi không có giận, cho tui đi đi.
- Tú nói dối! Em không tin đâu!
- Chứ giờ cô muốn sao mới tin?
- Đi ăn sáng!
- Cách đây tiếng cô mới ăn mà!
- Nhưng em lại đói nữa rồi...
- Thì tự đi mà ăn.
- Tú đi ăn với em...
- Tui lạy cô, tha cho tui đi. Tui có mỗi ngày chủ nhật để nghỉ ngơi thì cô lôi tui lên phường ngồi, giờ còn bắt tui đi ăn sáng với cô nữa. Cô hết trò để chơi rồi hả?
- Nhưng mà...
- Bộ cô thấy tui chưa đủ thảm sao? Răng tui chưa đánh, đầu tui chưa chải, quần áo thì y chang mấy tiếng trước. Cả tuần nay tui đã mất ăn mất ngủ dữ lắm rồi, tha cho tui đi có được không? Làm ơn đó! – Lần đầu tiên Tú nói với cô một câu... dài như vậy. Bức xúc lắm đây.
- Em xin lỗi... - Cô rươm rướm nước mắt.
- Trời trời! Còn làm bộ mặt đó nữa. Tui không khóc thì thôi chứ cô khóc cái gì? Hả? Hả? - Tú như muốn bung cả não đây. Kiềm chế đi Tú ơi!
- Xin lỗi...
- Thôi thôi! Dẹp cái trò đó đi! Lên xe tôi chở cô đi mua đồ ăn. - Khổ thân chưa, ai biểu sợ thấy người ta khóc làm gì?
- Tú... Tú chịu đi ăn với em rồi á?
- Tui nói là đi mua đồ ăn chứ không phải đi ăn chung. Lẹ còn về cho tui nghỉ nữa. Mệt cô quá.
- Vâng ạ...
Và thế là Tú phải bất đắc dĩ làm tài xế chở Nhi về nhà cùng một bịch hoành thánh. Cô thì ngồi sau xe cười nói hí hửng. Còn Tú thì như cái xác sống, tay cầm lái mà tâm hồn cứ lơ lửng lửng lơ ở đâu đó.
- Xuống đi...
- Cảm ơn Tú nhiều! Hihi.
- Không cần.
- Mà sao Tú không mua đồ ăn cho Tú thế?
- Tui là người chứ không phải heo. Tui buồn ngủ chứ không buồn đói. Cô hiểu không? – Tú nói rồi phóng xe đi mất. Nhi lại đối mặt với cảm giác hụt hẫng khi Tú bỏ đi nữa rồi.
Cô vào nhà, trút hoành thánh ra và ăn. Hoành thánh ngon lắm, nhưng lại thiếu thiếu một thứ gì đó. Phải chăng là do trong lòng cô đang có chút trống trải? Cô ăn cho có lệ rồi dọn dẹp, tranh thủ đi ngủ. Dù sao cũng không có ai để chọc ghẹo hay làm nũng, tốt nhất là ngủ cho lành. Đúng là suy nghĩ của một con heo mà, rảnh rang là chỉ có ăn với ngủ.
giờ chiều.
Chị Tâm đến để trao đổi lại với cô về sự việc sáng nay. Do bận đi xem khu đất ở tận Gò Vấp nên lúc tại phường đã không có mặt chị. Và đó cũng là lý do Tú phải hốt trọn bãi chiến trường do Nhi gây ra. Cứ như vậy hoài chắc Tú sẽ đoạt giải bảo mẫu của năm mất!
- Vụ sáng nay là sao hả em?
- Chuyện là em có hơi ồn ào tí ạ. – Vâng, hơi ồn ào thôi. Cái “hơi” của cô mà giờ không riêng gì người đàn bà trung niên kia mà ai trong khu phố cũng đều muốn đưa cô lên phường cả. Sức công phá ghê gớm nhỉ?
- Em làm vậy rồi chị ăn nói sao với làng xóm đây hả em?
- Em xin lỗi...
- Giờ người ta đòi kiện luôn cả chị nè. Em tính sao đây?
- Em không biết nó sẽ ra nông nỗi này ạ. Em xin lỗi chị rất nhiều...
- Thôi bỏ đi. Mà sáng ai bảo lãnh em?
- Bạn em ạ.
- Chà! Mới đây mà kết bạn nhanh vậy sao? Đồng nghiệp hả?
- Không thưa chị. Em tình cờ quen được thôi ạ.
- Chà... Coi chừng gặp người xấu đó nha.
- Không có đâu chị! Người này tốt lắm! – Nhi vừa nói vừa lắc lắc tay như muốn phản kháng kịch liệt.
- Ừ. Chị sợ em bị lợi dụng thôi. Cẩn thận vẫn tốt hơn em à.
- Vâng thưa chị. Em biết rồi ạ! - Chị Tâm dặn cũng đúng. Trước giờ cô chưa bao giờ nghi ngờ hay đề phòng Tú gì cả! Không chừng Tú đang lợi dụng cô thì sao?
- Thôi chị về nha. Lát chị còn phải đi công việc nữa.
- Vâng ạ! Em chào chị.
Ừ. Nhớ mai mốt đừng vậy nữa nha em. Khó cho chị lắm!
- Em hiểu rồi ạ! Em cảm ơn chị.
- Ừ rồi. Chị về nha.
- Em chào chị.
- Bye bye em.
Biết là chị Tâm cho mình cơ hội, nhưng Nhi hiểu là cô khó có thể tồn tại trong môi trường này nữa. Cô cũng biết ngại chứ! Ngại với hàng xóm, ngại với chị Tâm, ngại với chính mình. Một giờ “lên đồng” mà hậu quả lên trời. Nhi cũng có dự định chuyển đi. Nhưng bây giờ công việc không có, chuyển tới chuyển lui thì tiền đâu mà xoay sở? Thôi đành tạm ở đây, chịu cảnh ló đầu ra khỏi nhà là người ta liếc xéo liếc dọc một xíu.
Sáng thứ tư.
Nhi lại nhớ Tú nữa rồi. Dường như thứ tư luôn là ngày dào dạt cảm xúc nhất đối với cô. Tú một lần nữa biến đâu mất tiêu. Tin nhắn không trả lời, facebook không thấy online, không một tin tức. Cô cũng không dám điện thoại, phiền vậy là đủ rồi. Và cô bắt đầu màn độc thoại với cái gối ôm.
- Tú đang làm gì mà bí ẩn quá nhỉ?
- Có khi nào vận chuyển hàng cấm? Uishh mày hâm quá Nhi ơi!
- Hay là quên đóng tiền internet nhỉ? Mà quên gì tận mấy ngày liền.
- Tú có tình cảm với mình không nhỉ? Chắc là không đâu...
- Hay là Tú bị bệnh rồi? Không biết có sao không nữa...
- Hay chỉ đơn giản là bơ mình thôi?
- Có khi nào hôm chủ nhật về rồi ngủ một giấc nghìn thu luôn không? Bậy! Bậy quá rồi Nhi!
- Dẹp! Dẹp hết đi! Thứ quá đáng. Một tin nhắn còn không thèm trả lời. Nghĩ nổi tiếng là chảnh à? Bổn tiểu thư thèm chắc!
Nhi tự nói rồi tự hỷ nộ ái ố với mình. Không nói cô bị đa nhân cách cũng uổng. Cô quẳng Tú qua một góc tim, bật laptop lên rồi tiếp tục hành trình thoát khỏi kiếp ăn không ngồi rồi. Sau một hồi tính toán, cô quyết định tiết kiệm chi phí đi lại bằng cách chuyển hẳn sang xin việc qua email. Trước mặt Tú thì Nhi đù đù vậy thôi, chứ nhắc tới công việc, học hành này nọ thì cô cũng sáng suốt lắm. Bởi vậy người ta nói, tình yêu là mù quáng...gà mà!
”Đừng! Đừng! Biến đi!” – Đang tìm kiếm thì cô quờ quạng múa máy tay chân la hét lên. Thì ra là hình ảnh của Tú đang bám lấy cô. Đáng lắm, ai biểu bình thường đeo theo Tú quá làm gì. Bây giờ Nhi không thể nào tống Tú ra khỏi tâm trí của mình được. Tú như đang làm tổ và ở dài hạn trong đó luôn rồi. Rồi Nhi đã làm một việc mang tính chất vô cùng “fan cuồng“. Cô gõ vào thanh tìm kiếm trên facebook: Hội những người hâm mộ Tú Lee. Xem kìa, lúc trước thấy tên page cô còn mặt nặng mày nhẹ tỏ ra vẻ khinh khinh mà bây giờ tự mò vào ngắm người ta rồi. Chả khác nào đang tự vả vào mặt mình. Mà kệ đi, cô mặt dày mà!
Thứ năm.
Phải nói là hôm qua đến giờ Nhi toàn cắm mặt vào cái fanpage đó. Hình mới hình cũ gì cũng bị cô đào lên hết. Cả những đoạn video phỏng vấn Tú cô cũng replay lại mấy chục lần. Tú oai phong, lịch lãm lắm. Trả lời phóng viên ngắn gọn, súc tích nhưng lại sâu sắc, ý nghĩa. Đúng chuẩn phong cách người đàn ông hiện đại. Nhưng đây là Tú của người ta. Còn Tú của cô là một người ngoài lạnh trong nóng, chu đáo và sẵn sàng vứt bỏ lợi ích cá nhân để giúp cô. Soái ca chứ còn gì nữa, muốn chết mê chết mệt vậy đó.
”Không được!” – Cô đập bàn rồi đứng dậy. Cô không thể hành hạ bản thân mình như vậy nữa. Cô cũng không thể để Tú bỏ rơi mình dễ dàng vậy nữa. Nhi sẽ gọi cho Tú.
”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện...” – Cô nhíu mày cau có. Đây là lần thứ n + cô gọi cho Tú rồi. Lần nào cũng nghe giọng người đàn bà đó. Cô muốn nghe giọng Tú cơ! Cô phát hờn nhà đài! Cô phát hờn Vinaphone! Cô hờn luôn cả tỉ người trên trái đất này! Thật là nhớ Tú quá đi...
Rồi Nhi ngồi thụp xuống bàn. Không cần lo lắng nhiều đâu, nhớ Tú nên khóc nhè tí thôi ấy mà... Lát rồi cũng hết thôi. Giờ cô đã đi tắm rồi còn gì.
Tắm rửa thơm tho xong, Nhi khoác lên mình một bộ áo phông quần short đơn giản rồi chải lại mái tóc bù xù. Cô bỏ bộ đồ bóng chày, áo len của Tú vào một chiếc balô nhỏ và đeo lên vai. Nhi mở cửa nhà rồi bước ra ngoài. Tay cô còn cầm một mảnh giấy ghi vài dòng nguệch ngoạc.
.
.
.
- Soái ca của em, em đến đây!
~
Note: Hello again =)) Nói thật là mình không biết nói gì về chap này cả =)) Nên thôi bye bye các bạn nha =))
.
.
.
À xí xí. Nhớ vote cho truyện nha. Nha! Nha! Nha! =))
.
.
.
À, còn nữa. Bài hát đầu chap là bài I Really Like You của Carly Rae Jepsen nha!
.
.
.
Hết rồi ạ! =))