Một ngày lọ nọ.
Hôm nay là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng đối với Nhi đó là một ngày vô cùng bất thường. Vì ngày này mấy chục năm trước chính là ngày mà mẹ cô rặn lấy rặn để rồi máu me tè le để cô được lọt ra ngoài đón những ánh ban mai đầu tiên và khóc ầm ĩ lên như con khỉ. Hay nói dễ nghe hơn, hôm nay là ngày sinh nhật của Nhi.
Đây là lần đầu cô đón tuổi mới trong Nam. Mà đón ở đâu cũng vậy thôi, đều cô đơn cả. Cô cũng không định cho ai biết hôm nay là ngày đặc biệt của cô cả. Cứ cho nó qua đi như thường lệ vậy. Chắc là sợ người ta biết mình già rồi mà còn ế chổng ế chơ nên cũng hạn chế tiết lộ. Mà thật ra so với Tú thì cô còn trẻ chán! Thời ở Hà Nội cũng cả khối người bám theo mà tại chảnh chảnh không thèm thôi. Giờ thì lại đi chảy nước dãi thèm thuồng Tú kia kìa.
Nhưng phải nói là sinh nhật năm nay mọi thứ nó còn tệ hơn cô dự định nữa. Tăng ca được coi là một trong những cái khủng khiếp nhất trong những cái khủng khiếp rồi mà cái này nó còn khủng khiếp hơn là cái sự khủng khiếp của tăng ca nữa. Thật là nhiều sự khủng khiếp! Khủng khiếp quá! Mình cũng không biết mình đang ghi ba cái khủng khiếp gì nữa. Nói chung là những cái sự khủng khiếp đó nó được trải thành một hàng dài từ đầu buổi làm đến cuối buổi làm của Nhi nhiều tới mức khủng khiếp luôn! Và mọi sự khủng khiếp nó được diễn ra như thế này.
Khủng khiếp tập : Rách đồng phục.
Không biết có phải do hôm qua Nhi đã ăn nhiều quá không mà sao vừa chui đầu vào cái áo đồng phục thì nghe một tiếng “roẹt” rõ to. Và xin nhắc rằng cái áo này làm bằng vải thun cotton siêu co dẫn nhé! Không hiểu bằng cách thần kỳ nào mà cô ám sát được nó luôn. Tất nhiên là cô sẽ mặc áo sơmi của mình để tiếp tục công việc rồi. Nhưng điều đáng nói là Nhi phải đắp tiền lương của cô vào ngân quỹ coi như tiền “vá đồng phục” vậy.
Khủng khiếp tập : Kẹt cửa.
Hôm nay khách đông, phải chạy bàn nhiều nên Nhi uống nước hơi lố một xíu. Có nạp thì phải có xả. Tranh thủ lúc khách vơi bớt thì cô vào nhà vệ sinh “xả“. Thoải mái vô cùng! Nhưng có một cái là cô tốn phút để xả nhưng được ở lại làm bạn với cái bồn cầu tận phút do cửa mở hoài không ra. Bao lời, gấp lần luôn! Giây phút này phải gọi là gào thét trong toilet đúng nghĩa. Điện thoại thì để ở ngoài, đập cửa, phá cửa ầm ầm thì không ai nghe được lời cầu cứu của cô cả. Bình thường nhà vệ sinh nó cũng tấp nập lắm cơ mà! Cớ sao hôm nay lại vắng tanh như chùa Bà Đanh vậy? Sau một hồi tung đòn múa cước bậy bạ cô cũng đã tự mình thoát ra khỏi cánh cửa kia. Và hậu quả để lại là cái tay sưng vù và cái cửa đổ sầm xuống đất. Và hiển nhiên là cô cũng sẽ phải chi tiền cho “cánh cửa thần kỳ” đó.
Khủng khiếp tập : Tiểu cường.
Chán cơm thèm lạ, Nhi mua một bịch bánh tráng trộn làm mồi nhắm cho trưa nay. Phải nói là bánh tráng của bà cô này ngon số dách luôn. Bánh thì dai dai, sốt bò thì đậm đà, mấy thứ lặt vặt ăn kèm cũng rất ngon lành cành đào. Nhưng cơ mà sao có món gì nó béo béo quá nhỉ? Cô nhai chầm chậm lại để nhận định. Cái gì mà sao giờ còn đắng đắng... Ơ bây giờ thì lại giòn giòn nữa. Có gì nhọn nhọn đang đâm đâm vào lưỡi của cô. Quá hiếu kỳ, cô nhè nó ra để xem thử, đoán nãy giờ mệt quá rồi. Hai giây sau khi nhè ra, cô thà rằng mình đừng nên biết nó là gì thì hơn. Cô hất tung bịch bánh tráng rồi bay thẳng vào nhà vệ sinh. Thứ nãy giờ cô nhai tới nhai lui trong miệng là một bé “tiểu cường” hay gọi một cách dân gian hơn là bé gián ấy. Phải nói là cô ụa ra ụa vô, ói lên ói xuống như súc cả ruột. Cả buổi sáng mà Tú mua cho cô cũng theo đó trôi đi luôn.
Từ đó, bánh tráng trộn và gián là hai thứ mà được Nhi liệt kê vào danh sách “những thứ cần phải huỷ diệt” của cô.
Khủng khiếp tập : Chén dĩa.
Khách nhiều đồng nghĩa với chuyện chén dĩa cũng sẽ nhiều theo. Nhi như một lực sĩ khi trong tích tắc cùng với hai cái tay sưng kia mà vẫn xơi tái được hết chồng chén dĩa. Trong khoảng thời gian ngắn ở đây, cô có vẻ tiếp thu và thực hành rất tốt mọi công việc. Học nấu ăn nữa là đủ chuẩn làm vợ người ta rồi!
Những đã gọi là khủng khiếp thì tất nhiên không có gì xảy ra suôn sẻ rồi. Trong lúc bưng mọi thứ qua chổ máy sấy chén thì tự nhiên có một lực siêu nhiên siêu phàm gì đó làm cô bỗng hắt xì và sẩy tay. Ôi! “Dĩa bay” kìa! Và kết cục chắc không cần kể thì ai cũng biết. Sao hôm nay tiền nó cứ tuôn ra như nước ở đập thuỷ điện thế kia? Nhi cảm thấy khô héo. Nhi thiếu nước. Nhi không ổn. Nhi cần được đi cấp cứu trong vòng một nốt nhạc.
Khủng khiếp tập : Khách hàng.
Tối nay nhà hàng có một bà khách rất khó chịu. Lựa đồ ăn gần cả phút. À mà phút là lựa lần đầu thôi, bả còn đổi ý lựa đi lựa lại nữa chứ. Còn Nhi thì phải trưng bộ mặt vui vẻ ra mà tiếp bả. Người gì mà cà chớn y như lão Tú nhà cô. Ồ nô...! Lại nhớ Tú nữa rồi kìa. Đúng thật là trong nguyên một ngày đầy những thứ không vui vẻ như thế này mà cô không nhớ Tú, không muốn gặp Tú cũng uổng. Lão là liều thuốc hạnh phúc của cô mà!
Khủng khiếp tập : Lại là khách hàng.
Người này còn nhóc ác hơn cả người đàn bà ở trên. Mụ chỉ là một nữ diễn viên hạng B nhưng bị mắc hội chứng siêu sao. Đã ăn nói xấc xược, hành động trẻ trâu mà lại còn chảnh “cờ hó” nữa. Và chính con mụ đã đẩy mọi chuyện lên tới đỉnh điểm.
- Tôi đã bảo là không cay rồi cơ mà? Cô bị điếc hả? - Mụ ta mở nắp tô súp ra, thấy đầy ớt thì la toáng lên.
- Em xin lỗi. Em sẽ kêu nhà bếp làm lại cho chị phần khác ạ. - Tội chưa, nhà bếp lỡ tay rải tí bột ớt thôi mà Nhi phải lãnh đủ hết. Trước đó cô cũng đã dặn bếp kỹ càng rồi đấy chứ.
- Xin lỗi vậy là xong hả? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chờ mấy người làm lại rồi tới khi nào tôi mới được ăn hả?
- Em xin lỗi chị rất nhiều. Tụi em sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể ạ.
- Nhanh cái đầu tụi bây. - Mụ ta nói rồi lấy tô súp hất thẳng vào người Nhi. Mà biết rồi đó, súp nó vừa đang nóng mà vừa cay nữa.
- Này! Bà làm cái trò gì thế? - Nhi dùng hết lực của hai tay mình mà nắm lấy cổ áo và lôi ả đứng dậy. Cô chịu hết nổi rồi. Bùng cháy lắm rồi!
- Mày làm cái gì đó? Mày buông tay ra không? - Ả bấu lấy tay cô. Lúc này đã có nhiều người quay lại nhìn.
- Tao không buông làm gì tao hả? - Cô nói rồi đẩy một cái mạnh xô ả đập vào bàn. Nhiều người đã hoảng loạn chạy ra ngoài.
- Ơ mày ngon. - Ả cũng không vừa, với tay nắm lấy mái tóc mượt mà của cô kéo phặc xuống làm cô chúi nhủi cắm mặt xuống đất.
- Con bà mày! - Nhi quyết định sống chết với con mụ này cho bằng được.
- Dừng lại! - Gã Tuấn quản lý cùng một số nhân viên chạy tới. Người thì giữ lấy Nhi không cho cô manh động, người thì lại từ từ đỡ ả ta dậy. Thật bất công mà!
- Con nhỏ này nó điên rồi! Gọi công an bắt nó đi!
- Bắt con bà mày đấy! - Nhi tính bay lại đập cho mụ rớt cả hàm răng nhưng vùng vẫy mãi vẫn không được.
- Thôi đi! - Gã Tuấn lên tiếng.
- Tao sẽ đưa sự việc này lên báo. Để coi nhà hàng mày sống sao. - Ả nói rồi khập khà khập khiễng bước ra ngoài.
- Ơ... chị! Chị ơi! Khoan đã! Có gì mình ngồi lại nói chuyện từ từ đi chị ơi!. - Gã lôi kéo mụ lại.
Bằng tài bốc phét điêu hoa của Tuấn thì ả ta có vẻ dịu lại. Ả sẽ bỏ qua và không truy cứu chuyện này nữa. Đối với Nhi mọi chuyện cũng là một dấu chấm, nhưng lại là dấu chấm cho công việc này. Dù có say mê sắc đẹp của cô đến mấy thì gã Tuấn cũng không giúp được cô. Những lỗi hôm nay cô mắc phải quả là khó lòng chấp nhận được.
Khủng khiếp tập : Bị Tú bỏ rơi.
Nhi cũng không muốn lưu luyến chỗ này thêm một chút nào. Cô đi thay cái áo nhớp nháp súp ra rồi lấy túi xách ra về. Cũng hên là lúc nào cô cũng mang theo áo khoác của lão Tú bên mình chứ không là khỏi có gì mặc về rồi. Giờ nhà cô ít nhiều gì cũng có hơn cái áo khoác của lão. Cứ mặc rồi giặt, giặt rồi trả, trả rồi lại lấy mặc tiếp cứ thế một vòng luẩn quẩn.
Lúc này chỉ mới giờ hơn. Nhi nhắn cho lão một cái tin nhờ rước sớm nhưng mãi không thấy trả lời. Điện thoại muốn banh máy cũng không ai nghe. Đến Tú cũng bỏ rơi cô mất rồi. Nhi tắt nguồn điện thoại, vừa cất bước đi qua những nẽo đường vừa khóc nấc lên. Cảm giác bây giờ thật tệ. Chẳng khác gì lúc mẹ cô mất vậy. Không ai ở bên cô, không ai đứng về phía cô. Cả thế giới này như đang muốn chống lại cô. Đây có lẽ là sinh nhật tệ nhất mà cô từng có.
giờ phút, Lee Studio.
Hôm nay Tú có rất nhiều việc quan trọng cần làm. Tú đã bù đầu bù cổ từ sáng tới giờ. Nghỉ tay một tí, Tú với lấy chiếc điện thoại để nghịch. Ai ngờ mở ra thì có cả đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Nhi. Tú để chế độ im lặng nên chẳng nghe thấy cái khỉ mốc gì cả! Gọi lại thì chỉ nghe tiếng người phụ nữ quen thuộc của mọi nhà: “Thuê bao quý khách vừa gọi...“. Tú hớt hải lấy xe chạy tới nhà hàng. Hôm nay đi xế hộp nên phóng cũng nhanh lắm.
Tới nơi thì ai cũng bảo Nhi đã về rồi. Còn phần lằng nhằng của câu chuyện ngày hôm nay thì Tú chỉ nghe chữ được chữ mất nhưng cũng đủ rõ rằng tâm trạng cô đang rất tồi. Vậy càng đáng hoảng hơn nữa! Lỡ cô nghĩ quẩn rồi làm gì bậy bạ thì sao? Uishhh! Nói xui! Nói xui. Phải đi kiếm Nhi trước đã rồi hãy phán.
Dạo qua mấy con đường rồi mà vẫn chưa thấy cô. Phải nói là ruột gan Tú nó muốn lộn tùm phèo lên hết cả đây. Tú vừa chạy vừa bấm gọi cho Nhi liên tục mặc dù biết kết quả là gặp cô tổng đài nhưng Tú vẫn nuôi hy vọng.
A! May quá. Nhi kia rồi. Đang ngồi đừ ra ở một trạm xe buýt, mắt thì đỏ hoe.
”Nhi!” - Tú vừa mở cửa xe ra thì kêu to. Cô vẫn thẫn người ra. Có vẻ do đứng ở đối diện đường cũng cách một khoảng khá xa nên cô không nghe thấy. Tú vừa băng qua đường vừa réo tên cô.
- Nhi! - Bây giờ thì Tú đã đứng ngay trước chổ cô ngồi.
-... - Cô ngước mặt lên nhìn.
- Sao lại khoá máy vậy? Làm Tú đi tìm em nãy giờ.
-...
- Thôi đi về nè.
- Sao Tú không nghe máy của em? - Cô lên tiếng chất vấn.
- Tú... bận.
- Bận. Lúc nào cũng bận. Thế Tú không biết gì khác ngoài công việc à?
- Tú...
- Bận. Bận. Bận. Lúc nào cũng bận!
- Giờ Tú cũng đã đến đây rồi mà...
- Tú có biết khi Tú không nghe máy em đã tưởng Tú bỏ mặc em rồi không?
- Hả?
- Tú muốn bỏ mặc em như thế phải không? - Nhi nói đến đây thì lại khóc sụt sùi lên.
- Không! Không! Không! Không có! Tú không có mà! - Tú quýnh quáng ngồi xuống cạnh bên, đưa cả bờ vai rộng rãi ra ôm lấy cô.
- Hức... hức...
- Ngoan ngoan. Ngoan nè. Đừng khóc nữa. Tú hứa từ nay dù có bận cấp mấy Tú cũng sẽ nghe máy của em mà. Đừng khóc nữa. Nín đi, nín đi mà. - Tú vừa dỗ dành vừa lấy tay vuốt vuốt lưng của cô.
- Ai cũng ăn hiếp em... - Cô mếu máo.
- Không sao, không sao! Có Tú đây rồi mà! Có Tú đây rồi. Không sao hết cả. Tú không để ai ăn hiếp em nữa đâu. Em yên tâm đi. Có Tú đây rồi. - Tú vừa nói vừa vỗ vỗ lưng Nhi nhè nhẹ.
- Không ai thương em cả...
- Có! Có! Có! Có Tú thương em đây. Có Tú đây mà!
- Hức... hức...
- Thôi thôi ngoan ngoan. Nín đi nè. Tú không có bỏ rơi em đâu mà...
- Tú nói thật không?
- Tú nói thiệt đó. Không đùa đâu. Tú sẽ không bỏ rơi em đâu. - Giọng Tú vừa nghiêm túc vừa chân thật, mộc mạc.
-... - Nhi không nói gì, chỉ dựa người sâu hơn vào cái vai kia và ôm lấy Tú.
Sau một hồi khóc ngập lụt lụa rồi sến súa hến rồi dụi dụi lụi lụi thì hai người cũng trở ra xe đi về. Đường về hôm nay sao mà lạ quá. Ấm áp, à không “nóng áp” đến lạ thường luôn đó. Radio thì toàn phát những bản tình ca lãng mạn, Tú thì nói cười với Nhi suốt. Dạo này có cởi mở hơn nhiều, nhưng đây dường như là lần đầu tiên Tú nói nhiều hơn cả cô. Đã vậy còn lâu lâu nhép miệng theo mấy bài hát trên radio nữa. Có lúc Tú còn thúc Nhi hát cùng mình nữa chứ! Tâm trạng cô cũng đã có phần nào khá hơn rồi. Cảm ơn ông đốc-tờ!
Ể? Mà hình như đường về nay nó lạ theo nghĩa đen thật. Đây đâu phải là đường về nhà Nhi đâu! Cũng chẳng phải đường về nhà Tú nữa. Tú đang đưa cô đi đâu vậy?
- Tú ơi, hình như đây đâu phải đường về nhà?
- Ừ. Mình không về nhà.
- Chứ mình đi đâu thế?
- Lát nữa sẽ biết. - Tú nói rồi nở một nụ cười tinh quái.
- Tú... Tú bán em sang Trung Quốc à? - Có một ý nghĩ bỗng xẹt qua đầu cô.
- Haha. Đúng rồi. Bữa giờ nuôi cho mập xong giờ đem đi bán nè. - Tú nghe cô nói mà cười sặc sụa. Không hiểu ở đâu ra cái suy nghĩ đó nữa.
-... - Tú nói nửa thật nửa đùa làm Nhi có đôi chút hoang mang rồi đó nha! Mà nếu có thật như vậy thì cũng đã muộn rồi.
- Nãy giờ chạy đường lạ nên sợ đúng không? - Tú hỏi.
-...
- Rồi, quen chưa? - Tú nói rồi quẹo cua. Đây là đường tới phòng thu âm.
- À... Rồi ạ. Hihihi.
- Có thấy ai bắt cóc mà không bịt miếng, trói tay trói chân hay chụp thuốc mê chưa?
- Um... Chưa ạ.
- Vậy thì nhìn Tú có giống đang bắt cóc em không?
- Không ạ...
- Khờ thiệt. - Tú lắc đầu. - Thôi xuống xe nè.
- Vâng ạ.
Tú mở cửa rồi chạy vào trước, trông có vẻ vội lắm. Nhi cũng bước theo sau. Hiện giờ mọi thứ đều tối thui tối hù khiến cô không tài nào nhìn thấy được gì cả.
- Tú ơi? Tú đâu rồi? - Cô quờ quạng tay chân. - Mở đèn lên được không? Tối quá!
-...
- Tú ơi? - Cô đang mò mò thì va phải cái ghế. Thôi thì ngồi đại lên vậy. Để bật điện thoại lên cho có tí ánh sáng rồi tính tiếp.
Đang loay hoay thì cô thấy một vài đốm sáng màu vàng lấp ló ở xa đang tiến lại gần.
”Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday
Happy birthday to you!”
Giọng Tú cất lên bài hát mừng sinh nhật. Bên cạnh Tú còn có cả Thanh với Khang đang vỗ tay và hát theo. Và rồi trước mặt cô là một cái bánh kem trắng cỡ vừa có nhiều loại trái cây khác nhau cùng nến số ở trên và dòng chữ “Happy Birthday Hạ Nhi” được viết bằng kem chocolate. Cô xúc động đến nổi nói không nên lời, hai mắt thì rưng rưng. Sau sinh nhật chắc mắt cô sẽ lồi ra cả thước vì khóc quá nhiều.
- Ước đi chị! - Thanh lên tiếng.
- Đúng rồi! Đúng rồi! Ước đi sư mẫu! - Khang cũng nói theo.
Tú thì không nói gì, chỉ nhìn cô rồi nháy mắt như ra hiệu. Nhi nhắm mắt và chắp hai tay lại cầu nguyện. “Cầu mong cho con và những người con yêu thương được hạnh phúc và bình an.“. Cô ước đơn giản rồi thổi nến.
”Húuuuu!” - Thanh và Khang la hét rồi vỗ tay um xùm. Còn Tú thì đang bưng bánh kem nên chỉ biết đứng cười. Dù là trong tối nhưng cô vẫn nhận ra nụ cười ấy. Mắt cô có vẻ toả hơn ban nãy nhỉ?
”Mở đèn, mở quạt thôi! Nóng quá rồi.” - Khang nói rồi tự chạy lại mở công tắc lên. Lúc này Nhi lại nhận được một sự bất ngờ nữa. Cả căn phòng được trang trí bằng rất rất nhiều bong bóng. Có những quả được cột lại với nhau rồi treo dọc thành nguyên hàng dài, có những quả thì được đặt ở dưới đất, bao trùm lấy khuôn viên từ ngoài cửa đến lối đi vào trong những căn phòng khác, có những quả đang bay lơ lửng thì được ghi những lời chúc bằng tiếng Anh ngộ nghĩnh, có những quả mang hình thù chữ cái alphabet màu bạc xếp thành tên cô đang được đính trên bờ tường. Lần đầu tiên Nhi được thấy nhiều bóng đến như vậy. Cô như một đứa trẻ thơ lạc vào khu vườn đầy sắc màu.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác ập đến. Trong lúc cô đang há hốc mồm ra nhìn bong bóng thì ba người kia đã lần lượt quay vào trong lấy những gói quà mà mình đã chuẩn bị ra tặng cô.
- Đây là quà của em và Khang. Tụi em chúc chị sẽ luôn được xinh đẹp, xinh đẹp hơn nữa và xinh đẹp hơn mãi. - Thanh đại diện cả hai để chúc.
- Chị cảm ơn hai đứa nhiều nhé!
- Mở quà đi chị.
- Ừ. - Nhi mở hộp quà ra. Bên trong là một bộ mỹ phẩm đắt giá. Chắc hai chúng nó cũng đã phải chắt chiu dành dụm dữ lắm đây.
.
.
.
- Còn đây là quà của Tú. - Tú chìa tay ra đưa Nhi một chiếc hộp màu hồng. Nó được gói lại rất cẩn thận.
- Em cảm ơn.
- Ủa, sư phụ? Sao không chúc người ta gì hết trơn vậy?
- Ờ đúng rồi! Người gì mà kỳ cục quá vậy? - Và sau đây là màn hùa nhau vùi dập Tú.
- Mỗi đứa bớt một tiếng đi! - Có hai đứa loi nhoi này làm Tú cũng nghiêm nghị và kiệm lời hơn lúc nãy một tí.
- Ngại ngùng gì nữa trời ơi! Khổ ghê đó!
- Ờ đúng rồi! Bình thường chửi tụi con to tiếng lắm mà! Sao hôm nay tắt đài rồi?
- Hai đứa... - Hết cách! Hai đấu một thì Tú cân không nổi rồi.
- Thôi thôi hai đứa đừng ép Tú nữa. - Thiên thần Nhi đã lên tiếng hoá giải mọi sự căng thẳng.
- Hơi! Ổng xạo xạo vậy thôi chị ơi! Chứ mấy cái này là ổng bày ra hết đó. - Thật ra cũng không hoá giải được gì mấy.
- Đúng rồi sư mẫu. Tụi con chỉ có việc cầm quà tới chung vui thôi. Có điều ngồi chờ hơi lâu xíu. Hì.
- Nói chung là làm nền cho ổng đó mà.
- Ờ! Thì là làm nền đó.
- Mà chị nè. - Thanh vịn vai Nhi. - Ổng bị khùng đó. Coi chừng nha.
- Thanh! - Tú lườm.
- Đó chị thấy không? Mà chị chưa biết đâu nha. Muốn phụ ổng làm ba cái này cũng không được đâu. Không vừa ý ổng là ổng nhặng xị lên rồi tháo ra hết tự làm lại từ đầu đó. - Thanh bắt đầu kể tội Tú.
- Con còn bị đuổi về nữa nè! Cuối cùng ngồi làm màu cả buổi coi sư phụ tự biên tự diễn. - Khang méc.
- Lâu lâu còn lải nhải cái gì mà “mọi thứ phải thật hoàn hảo! Là hoàn hảo nghe chưa?” - Thanh bắt chước điệu bộ của Tú.
- Thanh... - Tú gằng giọng. Nếu hôm nay không phải sinh nhật Nhi thì Tú đã mắng Thanh một trận rồi. Mà công nhận hai người này cũng biết thừa cơ mách lẻo ghê!
- Hồi chiều nè, ngồi nắn nót ghi chữ lên bong bóng mà lỡ tay làm lem mực cái la làng la xóm lên như cháy nhà vậy. - Khang kể.
- Ủa, ai vậy ta? Ai làm lem mực rồi cọc vậy ta? - Thanh chọc.
- Thôi thôi được rồi hai đứa. - Nhi thật không muốn Tú khó xử.
- Nói chơi vậy thôi chứ sư phụ thương chị lắm đó chị. Bánh cũng là do ổng cất công tự tay làm từ hồi sớm rồi đó. - Nãy giờ mới có một câu tử tế. Danh hiệu cô gái mở đường lần này nhất định sẽ thuộc về Thanh mà thôi.
Nhi quay sang nhìn Tú. Mắt cô đã ngân ngấn vài giọt lệ. Tú thì đang cúi gầm mặt xuống, hai tay liên tục xoa xoa hai bên đùi trông có vẻ rất bối rối.
- Thôi cắt bánh ăn nè. - Khang thấy Tú có vẻ không nói được gì nên đành lên tiếng. Đúng thật nghe câu này xong Tú mới dám ngước mặt lên.
- Ăn thôi mọi người. - Nhi lau đi những giọt nước mắt rồi nói. Cô đang cầm cố để không phải khóc thật to ra ngoài, chứ thật ra trong bụng cô đang khóc nãy giờ nè! Không ngờ Tú lại dành cho cô những điều tuyệt vời đến vậy.
Ăn xong Khang và Thanh xin phép ra về trước. Một phần cũng vì đã trễ rồi còn phần còn lại là để hai người lớp già kia ở lại chơi trò hai mình tâm tình gì gì đó đó. Tú và Nhi ở lại dọn dẹp thêm tí rồi cũng đi về.
.
.
.
- Lúc nãy gấp quá nên Tú quên về nhà lấy hoa rồi. Xin lỗi em nha.
- Thế là không hoàn hảo rồi! - Nhi chọc.
- Em về phe hai đứa nó từ khi nào vậy?
- Đâu có. Tại vì “mọi thứ phải thật hoàn hảo” mà! - Nhi cũng bắt chước theo Thanh.
- Chắc chắn. Tú hứa năm sau nó sẽ thật hoàn hảo. - Thay vì than phiền bởi lời trêu ghẹo, Tú gửi đến Nhi một lời hứa chắc nịch.
Tú đậu xe ngoài đầu hẻm nhà trọ. Do cũng đã khuya rồi nên Tú tiễn cô vào tận trong cho an toàn.
- Cảm ơn Tú nhiều.
- Ừ. Thôi em vào nhà đi. Khuya rồi, lạnh lắm.
- Tú về cẩn thận. Bye bye.
- Ừ. Bye em. - Thấy Nhi mở cửa vào rồi thì Tú quay lưng bước đi.
- Tú ơi? - Cô ló đầu ra nói vọng.
- Sao đấy? - Tú quay đầu lại.
Nhi chạy ra ngoài, đến gần Tú thì cô nhón chân lên, vịn tay vào bờ vai vững chải ấy và đặt lên môi Tú một nụ hôn nhẹ. Tuy là ngắn ngủi nhưng Tú có thể cảm nhận được sự ngọt ngào của nó.
- Cảm ơn Tú vì tất cả. - Cô nói rồi vẽ một nụ cười triều mến. Nó cũng ngọt không kém nụ hôn ban nãy.
- Tú cũng cảm ơn em.
- Vì...?
- Vì tất cả. - Tú đáp trả cô bằng một nụ cười dịu hiền.
- Thôi trễ rồi. Tú về đi.
- Ừ. Bye em. Em cũng vào nhà đi.
- Bye Tú.
Nhi vào nhà. Dù rất mệt và muốn đi ngủ nhưng điều đầu tiên cô làm là mở quà của Tú. Sau lớp giấy gói quà màu hường gái tánh kia là một cái hộp màu xám. Cô nhìn thấy dòng chữ “Palladium” trên chiếc hộp thì khẽ ồ lên rồi mở hộp ra. Bên trong là một đôi boots màu xanh ngọc có đế và dây giày trắng. Ngoài phiếu bảo hành ra thì trong hộp còn có một tấm thiệp.
”Hôm đi dạo ở khu mua sắm thấy em nhìn nó. Hy vọng em sẽ thích. Chúc em tuổi tuyệt vời, cô bé mùa hạ.”
Nhi ôm tấm thiệp vào lòng. Tuy nó ngắn và đơn giản nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Thì ra chỉ cần một cái nhìn của cô thôi cũng khiến Tú chú ý đến. Đúng, hôm ấy quả thật là cô đã chấm đôi giày đó rồi. Cảm ơn Tú đã nhận ra những điều nhỏ nhặt như vậy.
Cứ ngỡ năm nay sẽ là một năm sinh nhật tồi tệ nhất mà cô từng có nhưng đến những phút cuối cùng, Tú đã lật ngửa mọi thứ lại. Hoá ra nó lại là một năm sinh nhật tuyệt vời như Tú chúc. Ừ thì Nhi là cô bé của tháng , của mùa hạ. Nhưng sau hôm nay, Nhi sẽ còn là cô bé của Tú nữa. Cô đã thật sự toàn tâm toàn ý, một lòng một dạ hướng về Tú rồi.
Cái chữ thích mà cô dành cho Tú, có lẽ đã có thêm một chút yêu thương len lỏi vào.
~
Note: Helloooo! Có lẽ sau chap này mình sẽ up những chap sau chậm hơn mọi khi vì mình đang lu bu chuẩn bị vào năm học mới. Nhưng mình hứa mỗi tuần sẽ có ít nhất một chap cho các bạn. Thông cảm cho mình nha. See ya: