Từ cái ngày mà ông nhà hốt được bà nhà về thì ổng chăm bả y như chăm trứng non. Thiếu điều chỉ còn thiếu cái vụ bồng bả lên xong rồi móm sữa cho bả bú nữa là đủ bộ. Cũng đúng thôi, sợ bả bỏ đi quá mà! Một lần là đủ tởn rồi. Giờ bả mà không thèm ổng nữa chắc ổng lăn đùng ra chết tươi ngay tại chổ quá.
Sau đêm mưa đó là những ngày tháng màu hường sến rện mà ông nhà ụp vô mặt bà nhà. Phải nói là bả muốn chết ngạt trong màu hường đó luôn. Nhưng phải kể đến là cái tuần đầu tiên hai ổng bả quen nhau. Một số chuyện tiêu biểu của hai người được tóm gọn lại trong một thứ. Um... cứ tạm gọi là “nhật ký một tuần yêu” đi nhé. Và giờ thì vào thẳng vấn đề.
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện ngủ.
Do hôm qua hai ông bà nhoi tới nhoi lui đến tận giờ sáng nên đã đồng lòng đình công và ngủ tới giờ trưa. Thiệt là hết nói nổi với bà thím Nhi. Chồng thím là ông chủ thì thảnh thơi được chứ thím ấy làm công mà đi trễ đã vậy còn không xin phép thì có mà gặm cỏ ăn à? Thôi thì về làm trợ lý cho chồng bà thật luôn đi. Mắc mệt hà!
Và tất nhiên những ngày sau đó hai người vẫn chui vào phòng ngủ chung. Sofa bỗng nhiên bị ế nhệ. Mà chán một cái là chỉ ngủ chung. Ngủ chung thôi nhé! Chứ không có thức chung làm chung cái gì hết. Ông Tú nhà mình còn bánh bèo mắc cỡ nên chưa dám đụng chạm gì cả.
Còn bà Nhi nhà ta thì đêm nào cũng mớ. Mà mớ sang tận tiếng Tàu, tiếng Thái gì đó. Hôm nào cũng quất tay bành bạch vô mặt ông nhà xong rồi ú ớ nói nói chửi chửi gào gào lên cái gì đó. Ông nhà hết hồn phải lấy tay ôm quắn ôm quéo bả lại cứng ngắc như ôm vàng. Chắc thấy ấm quá nên cũng cười cười rồi im im ngủ tiếp.
Từ đó mặt ổng cũng xuất hiện một số vết đỏ bất đắc dĩ do bả gây ra. Sáng tủi thân ra nói với bả thì bả lại chối mảy may. Đành ôm mặt tự xức Dermatix Ultra. Hức...
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện thức.
Bà nhà làm ca từ giờ rưỡi nên chẳng bao giờ dậy sớm. Có ông nhà giờ giấc thoải mái, nhưng lại sợ bà nhà vác bụng trống lên chổ làm nên ngày nào cũng thức sớm để nấu đồ ăn rồi gọi bả dậy xơi. Hôm bún, hôm mì, hôm nui hôm thì theo Tây ăn sandwich, ăn pancake. Có hôm bận không nấu được cũng ráng xách càng chạy đi mua cho bả gói xôi rồi để ở nhà mới yên tâm đi giải quyết công việc. Mà mua xôi xong cũng bày đặt màu mè dán thêm tờ note vẽ ba cái trái tim nữa mới chịu. Sến sền sệt!
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện xưng hô.
- Em! Ủi sao mà áo rách nguyên lỗ vậy nè? – Tú giơ cái áo sơmi lên trước mặt Nhi. Cái lỗ nó to đến nỗi đút vừa cả bàn tay vào.
- À... Lo xem phim nên quên mất. Hihi.
- Trời! Vậy sao mai đi gặp khách hàng? – Lão hơi nhăn.
- Thì đổi áo khác đi! Có gì đâu nào? – Mặt cô vẫn nhởn nhơ.
- Em biết áo này là hàng limited không? – Đang tiếc đứt ruột luôn đấy.
- Em xin lỗi mà... Em có biết đâu... - Bắt đầu giở trò ngây thơ vô số tội.
- Mốt em không cần ủi nữa. Để Tú tự ủi được rồi. – Lão lầm bầm quạo quọ.
- Ơ hay? Người ta ủi cho còn nói thế nữa. – Vậy mà gọi là ủi đó hả trời?
- Ai biểu em ủi đâu?
- Ơ hay? Nay dám ăn nói với bố thế à? Bố ủi cho là may phước lắm rồi đấy! – Bị phán một câu quê quá nên bắt đầu sừng cồ lên đây mà.
- Em ăn nói kiểu gì vậy?
- Bố thích thế đấy! – Nhi vênh váo nói.
- Ơ... Con này nay ngon nhỉ?
@$%!^%@!$%^&^%$@!...
Vâng! Và sau cuộc cãi nhau chí choé đó thì Nhi chính thức được lên làm bố.
Hai quả đầu cứng ngắt gặp nhau nên hay chặt chém vậy thôi. Chứ đôi lúc cũng đáng yêu không tưởng. Còn đặt cho nhau cả chục cái biệt danh nữa. Chẳng hạn như...
- Đom đóm nhỏ ơi!
- Không còn cái tên nào ngắn với ít sến hơn để gọi à? – Biết tin gì chưa? Thím Nhi nhà ta từ ngày quen Tú cái tự nhiên biến hình thành một nửa Tú luôn. Hị hị.
- Chứ em muốn Tú gọi em là gì? Um... Cá nha?
- Cá? – Nhi nheo mày.
- Thì Tú thích ăn cá. Ăn thịt cá không bao giờ ngán. Giống ăn thịt em vậy đó. Haha.
- Vớ vẩn. Thế chẳng lẽ em gọi Tú là vịt à?
- Chứ còn gì nữa? Tú biết là Tú quyến rũ giống mấy em vịt mà. Hahaha. – Còn từ ngày quen Nhi thì lão đã mắc chứng bệnh “thần kinh bị tự tin“.
.
.
.
- Em! Con này giống em nè. – Tú đưa điện thoại cho Nhi. Đập vào mặt cô là một cái con gì đó xanh lè.
- Gì đây?
- Trên mạng người ta gọi con này là khủng long xanh hỏi ngu.
- Rồi liên quan gì đến em?
- Lúc mới gặp Tú em toàn hỏi mấy câu ngu ngu giống vậy đó. Khủng long Nhi hỏi ngu. Hahaha.
- Tú...
- À mà quên. Em còn ăn nhiều nữa. Khủng long heo hỏi ngu. Hahaha.
Và sau đó ông nhà có sống sót không thì chẳng ai biết.
.
.
.
- Mông cong! Ra đây em bảo.
- Nói ai mông cong đó?
- Chứ không phải sao?
- Mông cong hồi nào? Chứng minh coi!
Bà nhà mặt dâm dâm nhìn ông nhà rồi rút điện thoại ra lướt lướt cái gì đó.
”Này! Cái này không phải mông cong thì là cái gì?“. Mặt ông nhà tối sầm lại. Trên màn hình là bức ảnh ổng đang quay lưng lại ống kính. Có điều là... không mặc gì hết. Lộ ra nguyên bờ mông trắng nõn cong vòng vòng kia.
- Em... em... em lấy đâu ra cái hình này?
- Tưởng thay đồ lúc chị ngủ là chị không biết à? – Rồi xong! Tiêu tùng luôn. Mất đời gái luôn. Khổ thân chưa. Giặc vào tận nhà thì làm sao mà tránh đây?
- Đồ mất nết! Trả đây! – Tú chồm người tới giật cái điện thoại.
- Không trả thì làm gì nhau hả đồ mông to? Hahaha.
Hai người rượt nhau giành cái điện thoại suốt buổi. Và rốt cuộc thì mông to vẫn mãi là mông to.
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện đưa đón.
Hiển nhiên là chuyện của ông nhà rồi. Nhưng chỉ riêng có một ngày là nó hơi lệch lệch sai sai một xíu thôi. Hôm ấy ông nhà bận việc nên đón bà nhà trễ. Lúc đến nơi thì thấy một cảnh tượng hết sức bực bội.
- Sao dạo này em tránh mặt anh vậy? Anh buồn lắm đó biết không? – Đó là thanh niên bị đưa vào danh sách đen của ông nhà: Tuấn.
- Đừng theo em nữa! Em đã nói rõ với anh rồi mà!
- Anh không tin! Em nói em có người yêu mà người yêu em đâu? Sao anh chưa bao giờ thấy hả?
- Là tao nè.
- A! Tú! – Nhi chạy te te lại bên ông nhà.
- Mình về thôi em.
Và kể từ đó, ông nhà luôn có mặt trước giờ tan ca của bà nhà tận một tiếng đồng hồ. Gã Tuấn cũng lặn mất tăm mất tuổi.
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện gặp mặt.
Tất nhiên là gặp ngày gặp đêm muốn chai mặt rồi. Mà điều đáng nói ở đây là cái ngày sau hôm gã Tuấn đến thì gặp luôn cả trong giờ làm việc.
”Ting!” – Đang ngồi ở studio thì Tú nhận được một tin nhắn.
Cá nhỏ: nhớ bạn Vịt:(
Trong lúc Nhi còn chưa kịp nhăn nhó vì không nhận được hồi âm của Tú thì đã thấy lão đậu xe trước nhà hàng, nhăn răng cười với cô. Hú hồn con chồn chồn, cô chạy ra đuổi lão về.
- Trời ơi! Sao lại đến đây giờ này? Về đi!
- Ủa? Người ta tới đây ăn mà! Vô duyên không? – Lão nói rồi thản nhiên đi vào.
-...
Tú mua suất ăn rồi chọn một cái bàn trong góc ngồi. Đây là một nhà hàng buffet lẩu và đồ nướng có tiếng ở Sài Gòn.
- Rảnh tiền quá nhở? – Nhi vừa nướng thịt vừa trách Tú. Lão đã tốn thêm % phí phục vụ để “mời” cô lại “phục vụ” tại bàn cho lão.
- Tốt cho em quá rồi còn gì? Đỡ mắc công chạy ra chạy vô bưng bê đồ này nọ. Tiền bạc cứ để tui lo, em chỉ việc đứng đây nướng đồ ăn và ngắm người yêu đẹp trai xuất chúng của em mà thôi.
-... - Câm nín luôn.
- Mệt rồi, ngồi xuống ăn một miếng đi.
- Điên à? Cho bị đuổi việc á?
- Ờ! Tốt đó. Về nhà ngồi chơi cái đi cho tui nhờ. Đi làm suốt ngày bầm mình bầm mẩy. Chả biết làm cái giống gì nữa...
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện nấu ăn.
Việc đảm đang thế này thì người phụ trách là Tú can cook rồi. Nhưng hôm nay bạn Nhi của chúng ta được off nên rảnh rỗi vào bếp trổ tài một bữa.
- A! Tú! Về rồi đấy à?
- Ừ. Nhớ bé Cá quá đi thôiiiii.
- Hôm nay em có nấu cơm này. Mau vào rửa tay rồi ra ăn.
- Chà... Giỏi quá vậy? Chờ Tú xíu nha. Ra ngay.
”Bạch!” – Đừng bận tâm, đó là tiếng hàm của Tú rớt xuống đất mà thôi. Vừa mở lồng bàn ra thì Tú như muốn ngất lịm đi. Trời ạ! Đại hội cà chua! Cái thứ mà Tú ghét nhất. Ừ thì là cá đấy, nhưng mà lại đi sốt cà ngập ngụa. Canh thì là canh cà chua trứng thịt bằm. Úi! Lại còn giá xào nữa à? Cái thứ cũng khó ưa không kém đối với Tú.
- Ăn đi Tú! Em lựa cá ngon lắm đấy!
- Ừ... ừ...
Lão nuốt nước mắt ngược vào trong để ăn hết bữa cơm hôm đó. Xong là nguyên tối y như câm luôn. Tội ghê chưa! Mà công nhận cũng chiều vợ, ăn liên tục còn tắm tắc khen ngon nữa. Tình yêu đúng là mù quáng gà mà!
Mãi đến hôm sau khi Nhi chat với Thanh mới lòi ra chuyện lão ghét cà chua và giá. Lúc đấy cô mới bỗng thấy thương lão hơn bao giờ hết.
Nhật ký một tuần yêu: Chuyện hôn hít.
- Từ ngày quen Tú em béo hẳn ra!
-...
- Hết xinh rồi! Bắt đền Tú đấy!
-...
- Này! Tú có đang nghe em nói chuyện không? Sao không trả lời gì hết thế?
-...
- Này!
-....
- Này... Tú...
Chưa kịp nói dứt câu thì miệng của Nhi đã bị chặn lại bởi cái hôn mãnh liệt của Tú. Thì ra là bữa ổng giả bộ thôi mấy chế. Giờ thì hôn điêu luyện và cuồng nhiệt như con thú ấy! Bà Nhi nhà ta khoái lắm. Muốn bấm nghìn like, thả nghìn tim luôn rồi.
- Làm... làm cái gì thế? – Bà nhà buông ông nhà ra, mặt làm bộ diễn sâu mặc dù cũng cho hôn nát bét rồi.
- Giảm béo cho em.
- Ơ... hay? Nói điên khùng cái gì đấy?
- Thì em bảo em béo?!
- Ơ... Thì liên quan gì?
- Ủa, em không biết sao? Hôn giảm calo hơi bị nhiều đó!
-...
- Sau này không cần tập thể dục đâu. Lúc nào cảm thấy mình béo thì đưa mỏ đây giải quyết cho. Sáng trưa chiều tối mỗi buổi chục cái là ốm liền à. Hahaha.
Kể từ đó bà nhà “vô tình” gợi chuyện mình bị béo nhiều lên hẳn. Còn ông nhà thì kiệm lời y chang lúc mới quen vì bị liệt cơ môi.
Kết thúc cái tuần đầu yêu nhau đó thì cũng vừa đúng keng sinh nhật Tú. Người người nhà nhà từ bạn bè tới fan hâm mộ bu vào chúc mừng lão. Khang, Thanh và mấy anh kỹ thuật viên phòng thu còn làm hẳn một cái băng rôn “Mừng đại thọ tuổi của lão sư” treo trước cửa làm cả phố ai đi ngang qua đều biết hôm nay là ngày gì. Nhi thì xin nghỉ một hôm ở nhà chuẩn bị chút bất ngờ cho Tú.
Treo cái băng rôn trước tiệm như yểm bùa, cả sáng không làm ăn được gì. Nay sinh nhật mà hằn hộc với tụi nó rồi đòi tháo xuống thì kỳ. Dạo này người ta bớt cọc, biết suy nghĩ thấu đáo cho người khác dữ lắm. Chắc nhiễm tánh tốt của bà nhà đây mà. Nên cuối cùng ông nhà quyết định làm hết buổi sáng rồi đóng cửa cho mọi người về nghỉ.
giờ phút.
Chưa gì hết là cả đám nháo nhào lên dọn đồ đi về rồi. Giờ mà có khách vào chắc tụi nó cũng đuổi người ta luôn quá.
Có tiếng mô tô phân khối lớn vút ngang rồi đậu trước studio. Trên xe là một cô gái có thân hình nóng bỏng bốc lửa nhưng mặt mũi thì chưa rõ ra sao. Cô dõng dạc bước vào trong.
- Chị ơi! Hôm nay tụi em đóng cửa sớm. Mai chị quay lại sau nha chị. – Nói mà! Người ta chưa mở mồm đã muốn tiễn người ta về rồi.
- Tôi đến tìm người.
- Xin hỏi chị muốn tìm ai ạ?
- Chủ của phòng thu này.
- Chị chờ em một xíu. Sư phụ ới!? – Thanh kêu vọng vào trong.
- Gì đấy? – Tú chạy ra.
Cô gái cởi bỏ mũ bảo hiểm. Làn tóc dài màu đỏ dần hiện ra và rũ xuống vai cô. Cô gái có một khuôn mặt sắc sảo, nét nào ra nét nấy. Và từng đường nét đó đang hiện rõ ra ngay trước mắt Tú.
- Lâu không gặp. Vẫn khoẻ chứ? – Cô lên tiếng trước.
-.... Linh...?
.