Triệu Cần Cần nhìn theo ánh mắt của Tô Tầm: “Ai vậy? Chị có biết không?”
Tô Tầm im lặng, nhìn Tô Tiểu Tông đang đi ở phía trước: “Nếu như em nhìn không lầm … thì chị cũng biết nhưng chưa gặp qua.”
“Chẳng lẽ là … người phụ nữ tới công ty tìm Lục Trình Dương?” Triệu Cần Cần nhớ tới mấy người bàn tán lần trước trong phòng làm việc, bĩu môi: “Không phải là cô ta đi theo Lục Trình Dương đến đây chứ? Hình như không phải … Lục Trình Dương đã về rồi mà.”
Triệu Cần Cần tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Tầm: “Không phải là nhằm vào em chứ?”
Tô Tầm cười tự giễu: “Ai biết được, có lẽ chỉ là trùng hợp.” Nhớ tới chuyện lần trước ở cửa nhà trẻ thì trong lòng Tô Tầm cảm thấy bực bội nhưng cô hy vọng lần này chỉ là trùng hợp.
“Mẹ ơi, nhanh lên!” Tô Tiểu Tông đi ở phía trước, tự mình đi vòng qua cửa xoay của khách sạn mấy lần nhưng thấy mẹ vẫn đứng ở cửa thì nhịn không được thúc giục.
“Được, mẹ đến ngay đây.” Tô Tầm cười đi tới.
Tô Tiểu Tông không đi theo cửa xoay nữa, chạy tới ôm lấy đùi mẹ, ngước cái đầu nhỏ lên hỏi: “Mẹ ơi, tối mai chúng ta thật phải trở về sao?” Bé rất thích nơi này mà, ở đây rất thú vị lại được ăn nhiều đồ ăn ngon nữa; mẹ cũng cho bé ăn rất nhiều đồ ăn vặt, về một cái sẽ không được ăn nữa. Ở đây mỗi tối còn có thể ngủ cùng với mẹ, bé rất vui, về nhà sẽ phải ngủ một mình …
Dù sao cũng là đứa nhỏ, lại là lần đầu tiên được đi du lịch nên không muốn về là điều bình thường, Tô Tầm gật đầu, sờ lên mặt của con trai: “Lần sau mẹ sẽ dẫn con đến nơi khác chơi, được không?”
Tô Tiểu Tông dùng sức gật đầu: “Mẹ ơi, lần sau là lúc nào? Có phải là rất lâu không?” Lúc cu cậu nói ‘rất lâu’ còn nhìn lên trời một cái.
Triệu Cần Cần bị vẻ mặt của Tô Tiểu Tông chọc cười, ở bên cạnh cười ha ha, Tô Tầm cũng cười: “Sẽ không quá lâu, … Quốc khánh hoặc chờ con được nghỉ đông.” Dẫn con trai ra ngoài chơi một chút cũng không sao, cô đã quyết định hàng năm phải dẫn con trai đi du lịch ít nhất một lần.
Tô Tiểu Tông đếm trên đầu ngón tay, phát hiện không bao lâu nữa sẽ đến quốc khánh thì vui vẻ như muốn bay lên, khoan khoái chạy lại cửa xoay đi vài vòng …
Trở lại phòng, Tô Tầm xả đầy nước bồn tắm, Tô Tiểu Tông tự mình bò lên đi vào, thân thể nhỏ bé ở trong bồn tắm ra sức quẫy đạp: “Mẹ ơi, bố có biết bơi không ạ?”
Tô Tầm gật đầu: “Biết.” Lục Trình Dương bơi rất giỏi, trước kia còn đưa cô đến hồ bơi để dạy cô nhưng mà cô học không được, lại còn bị anh chiếm tiện nghi nữa …
Tô Tiểu Tông dựa cái đầu nhỏ vào cạnh bồn tắm, hai chân khoan khoái đạp nước giống như con ếch vậy: “Khi bố về, bố sẽ dạy con bơi chứ?”
“Dạy chứ, chỉ cần con nói với bố thì bố sẽ dạy con ngay.” Lục Trình Dương hẳn là sẽ rất cam tâm tình nguyện, ngay cả xếp gỗ mà anh cũng rất sẵn lòng chơi cùng với Tô Tiểu Tông rồi.
“Thật tốt quá.” Tô Tiểu Tông rất vui mừng, “Con muốn bố mau mau trở về một chút …”
Tô Tầm mím môi, lần này trở về liền tìm cơ hội để con trai và Lục Trình Dương nhận nhau.
…
Ngày hôm sau, Tô Tầm dẫn Tô Tiểu Tông đến hiện trường quay quảng cáo, nhân viên hiện trường nhìn thấy Tô Tiểu Tông cũng không nhịn được nhìn cu cậu chằm chằm, mặt mũi người phụ trách đầy tiếc hận nhìn Triệu Cần Cần: “Người hôm qua cô nói chính là đứa bé này sao?”
Triệu Cần Cần gật đầu: “Đúng vậy, có phải là hết sức đáng yêu không?”
Người phụ trách tiếc hận gật đầu: “Đầu xoăn nhỏ kia thật là đáng yêu, mấy người mẫu nhí này không ai có tóc quăn cả, trẻ nhỏ, nhất là bé trai, có được mái tóc xoăn tự nhiên đáng yêu như thế đúng là rất hiếm …”
Triệu Cần Cần tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy.”
Người phụ trách: “…” quảng cáo cũng đã quay được một phần ba rồi.
“Đúng rồi, ý tưởng của cái quảng cáo này chính là do cô ấy viết.” Triệu Cần Cần chỉ về phía Tô Tầm đang đứng ở một bên.
“ … Vậy tại sao cô ấy lại không đồng ý cho con trai quay quảng cáo chứ, cơ hội tốt vậy mà.” Người phụ trách nghi hoặc hỏi, lại nhìn Tô Tầm, còn trẻ như vậy mà đã có con trai lớn rồi.
“Tầm Tầm, qua bên này ngồi.” Triệu Cần Cần ngoắc tay với Tô Tầm.
Tô Tầm đang đứng dưới một cái ô lớn nhìn mọi người quay quảng cáo, Tô Tiểu Tông kéo cô, bàn tay nhỏ bé chỉ về phía bên kia.
Tô Tầm nhìn thoáng qua bên kia rồi dắt Tô Tiểu Tông đi tới.
Cái ô bên này còn lớn hơn, Tô Tiểu Tông ngước đầu nhìn một vòng, có một cô gái xách một cái ghế cho người mẫu nhí ngồi lại cho Tô Tiểu Tông, nhân cơ hội sờ mái tóc xoăn của cu cậu, lại nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, khen ‘thật đáng yêu’; Tô Tiểu Tông nói câu: “Cảm ơn.” Cô gái lại xoa mái tóc xoăn của bé một lúc rồi thỏa mãn rời đi.
Triệu Cần Cần từ phía sau ôm đến một trái dừa lớn có cắm ống hút, nhét vào trong lòng Tô Tiểu Tông: “Uống đi.”
“Cảm ơn dì Cần Cần.” Tô Tiểu Tông đen mặt, trái dừa lớn thế kia nhưng bé chỉ ngồi trên một cái ghế nhỏ nên đứng lên, cố hết sức giơ cao trái dừa lên: “Mẹ uống đi.” Nhưng quả dừa quá nặng, thiếu chút nữa là cu cậu làm rơi rồi.
Tô Tầm vội vàng cầm giúp con trai, nhìn Triệu Cần Cần: “Quả dừa lớn như vậy, đây là chị muốn em cầm cho con trai em uống sao?”
Triệu Cần Cần liếc Tô Tầm một cái, mất công cô còn lấy quả lớn nhất, “Uống không hết thì em uống.”
Tô Tầm ngồi xuống bên cạnh Tô Tiểu Tông, giúp con trai uống một ít trước sau đó mới để cho bé ôm quả dừa ngồi xuống ghế.
Người phụ trách nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tông, quả dừa lớn dường như choán hết người cu cậu, lúc ngồi xuống thì quả dừa ở ngay dưới cằm của cậu nhóc. Tô Tiểu Tông lấy tay để ống hút vào miệng mình, giống như uống sữa, từ từ mím cái môi lại bắt đầu hút nước dừa: “Đứa nhỏ này sao nhìn có chút quen mắt vậy chứ?”
Trong lòng Tô Tầm giật thót, Triệu Cần Cần nhìn cô, vội nói: “Có sao? Trẻ nhỏ đều đáng yêu như vậy mà.”
Nghe thấy người phụ trách nói như vậy thì những nhân viên làm việc ở đây đều đánh giá Tô Tiểu Tông một phen.
Thấy có nhiều người nhìn mình như vậy nên Tô Tiểu Tông cắn ống hút mềm mại thẹn thùng cúi đầu xuống, cả khuôn mặt trốn phía sau quả dừa, chỉ chừa ra đôi mắt.
“A! Giống giám đốc Lục, đôi mắt và chân mày giống nhau như đúc!” Có người hô lên.
“Thật sao, xem ra là giống thật …”
Triệu Cần Cần: “…” Ngày hôm qua Lục Trình Dương cũng ở đây hai, ba tiếng, chỉ nói ít lời với người phụ trách, sao những người này lại nhớ kỹ như vậy …
Tô Tầm mím môi không nói lời nào, tay nắm chặt cho thấy cô đang căng thẳng nhưng cô không thể ngăn người cản người khác nói chuyện được, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Tô Tiểu Tông thì cô thấy an tâm, may mắn là bọn họ không nói thẳng tên của Lục Trình Dương.
Quả thật Tô Tiểu Tông rất giống Lục Trình Dương, có người thậm chí còn hoài nghi có phải là con trai của Lục Trình Dương hay không nhưng không ai dám nói lung tung bởi vì thấy sắc mặt của Tô Tầm vẫn cứ nhàn nhạt như thế, không nói lời nào cũng không giải thích.
Đề tài này cuối cùng cũng trôi qua.
Buổi chiều bên Triệu Cần Cần đổi chỗ quay quảng cáo, có chút xa nên Tô Tầm không đi cùng, dẫn Tô Tiểu Tông về phòng ngủ trưa.
Phía sau là tiếng giày cao gót đạp trên sàn, cứ liên tục đi theo phía sau cô như bóng với hình. Tô Tầm nhíu mày nhưng cũng không quay đầu lại, dắt tay Tô Tiểu Tông đi nhanh hơn, Tô Tiểu Tông cho rằng mẹ muốn đua với bé xem ai đi nhanh hơn nên khoan khoái nâng chân đuổi kịp theo mẹ.
Trên vai đột nhiên bị vỗ một cái: “Tô Tầm, đi vội như vậy làm cái gì?”
Tô Tầm dừng lại, quay đầu nhìn cô ta, thần sắc nhàn nhạt không lên tiếng; Tô Tiểu Tông vừa nhìn thấy cô ta liền cảnh giác, không cẩn thận liền thốt ra lời: “Dì xấu!”
Trình Nhiễm nhíu mày nhìn Tô Tiểu Tông, giống như thấy được trên khuôn mặt của bé trai ánh mắt chán ghét của Lục Trình Dương, sắc mặt cô ta trong nháy mắt đen lại: “Mày nói bậy bạ cái gì đó!”
Tô Tầm kéo Tô Tiểu Tông ra phía sau, cô không hiểu tại sao lúc nào Trình Nhiễm cũng tìm cô gây sự, cô và Lục Trình Dương đã không còn quan hệ gì nữa rồi, ngoại trừ đứa nhỏ.
Nhìn ánh mắt ghen ghét của Trình Nhiễm, Tô Tầm lạnh lùng nói: “Phiền cô đừng dùng dáng vẻ này dọa con tôi.”
Trình Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Dáng vẻ này của tôi? Cô nói một chút xem bây giờ tôi có dáng vẻ gì?”
“Đố phụ.” ()
() Đố phụ: Người phụ nữ có tính hay ghen ghét.
“Cô …”
Trình Nhiễm nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tô Tầm, mặc dù đã có một đứa con trai bốn tuổi nhưng khí chất của cô vẫn giống như năm năm trước, sạch sẽ thuần túy làm cho người ta muốn hủy diệt nhưng lại được Lục Trình Dương liều mạng bảo vệ, ngay cả đứa bé này cũng giữ được.
Cô ta là ghen tị, ghen tị với Tô Tầm, cho dù năm năm cô không hề xuất hiện nhưng cô lại hoàn toàn ngự trị trong trái tim Lục Trình Dương, cô ta có đánh vỡ đầu cũng không chen chân vào được dù chỉ là một góc nhỏ.
Mấy năm nay cô ta hoàn toàn quên mất Tô Tầm, chưa từng nhớ tới việc muốn nhìn xem người phụ nữ này sống như thế nào. Nguyên nhân là do Lục Trình Dương đem đến ảo giác cho cô ta.
Lúc trước cô ta nhìn thấy trong ví tiền của Lục Trình Dương có ảnh của Tô Tầm nên cho người trộm ví của anh, ngay cả điện thoại di động cũng trộm; lại phát hiện trong máy vi tính của anh cũng có nên thừa lúc anh không có nhà cũng sai người trộm luôn máy tính. Cô ta hủy diệt tất cả những gì bên cạnh anh có liên quan đến Tô Tầm nhưng Lục Trình Dương chỉ lạnh lùng nhìn cô ta; Trình Nhiễm trả lại ví tiền, điện thoại di động, máy tính cho anh nhưng anh cũng không nói một lời.
Lúc anh và Tô Tầm ly hôn được một năm mà lúc đó anh cũng đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, cô ta cho rằng Lục Trình Dương cũng bắt đầu từ từ quên Tô Tầm, đã quên chính mình từng cưới vợ bởi vì anh hoàn toàn không có nhắc đến cô nên dần dần cô ta cũng không nhắc tới nữa, thậm chí suýt chút nữa quên sự tồn tại của người này.
Dù vậy Lục Trình Dương vẫn lạnh lùng như cũ với cô ta, thậm chí là chán ghét nhưng cô ta cũng không nghĩ đến Tô Tầm; cô ta cho rằng Lục Trình Dương chán ghét cô ta bởi vì cô ta là con gái của Trình gia, bởi vì cô ta có quan hệ với Giang gia, bởi vì cô ta vì có thể ở cùng với anh mà khiến cho anh gặp nhiều phiền toái hơn …
Cho đến gần đây Trình Nhiễm mới hiểu được, sở dĩ Lục Trình Dương không đề cập đến Tô Tầm là muốn cho cô ta quên Tô Tầm đi, không tìm Tô Tầm gây sự. Tâm tư của người đàn ông này sâu biết bao nhiêu mà Tô Tầm lại được anh giấu ở nơi sâu nhất, bất luận cô ta làm như thế nào cũng không phá hủy được.
Vây quanh những người đàn ông bên cạnh Trình Nhiễm lúc nào cũng là đủ các loại người đẹp, không một ai trong bọn họ giống như Lục Trình Dương, có thể yêu một người phụ nữ đến tận xương tủy, cô ta cũng muốn có loại tình yêu này.
Nhưng Lục Trình Dương chỉ yêu người phụ nữ trước mặt này thôi.
Trình Nhiễm nhìn Tô Tầm, đôi mắt sắc càng lạnh như băng: “Tô Tầm, chúng ta nói chuyện một chút.”
Tô Tầm cảm thấy có chút buồn cười: “Tôi với cô có cái gì hay để nói chứ? Cô làm ơn đừng đi theo tôi nữa.” Nói xong xoay người dắt Tô Tiểu Tông rời đi.
Trình Nhiễm bước nhanh về phía trước cản lại, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, cười cười: “Cô đã không để ý như vậy thì chúng ta nói luôn ở đây.” Ngước mắt nhìn Tô Tầm, ngụ ý bắt buộc phải nói.
Tô Tiểu Tông thấy người dì xấu xa này lại muốn bắt nạt mẹ, cu cậu giống như một viên đạn nhỏ xông tới đẩy cô ta ra, Tô Tầm vội vàng kéo con trai lại, vòng qua Trình Nhiễm, nói một câu: “Cô cứ chờ ở đó đi.”
“Đừng để cho tôi phải đợi quá lâu.” Trình Nhiễm quay đầu nhìn Tô Tầm rồi xoay người đi.
“Mẹ ơi, tại sao cái dì xấu kia cũng tới đây vậy?” Tô Tiểu Tông nằm lỳ ở trên giường, hai cái chân lắc qua lắc lại.
Tô Tầm lật con trai nằm cho ngay ngắn lại, kéo chăn qua đắp cho hai mẹ con, nhẹ nói: “Mẹ cũng không biết, không cần phải để ý đến dì ấy, chúng ta ngủ trưa nào.”
Tô Tiểu Tông ôm lấy cánh tay của mẹ, bi bô dặn dò: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi nha … không đi gặp cái dì xấu đó.”
Tô Tầm sờ mái tóc xoăn của con trai: “Ngủ đi, nhắm mắt lại nào.”
“Vâng ạ.” Tô Tiểu Tông cọ khuôn mặt vào cánh tay của mẹ, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hơn mười phút sau, Tô Tầm cẩn thận kéo tay Tô Tiểu Tông ra, từ trên giường bước xuống, sau khi xác định tạm thời Tô Tiểu Tông sẽ không tỉnh lại mới cầm lấy điện thoại di động đi ra cửa.
Cô không biết Trình Nhiễm rốt cuộc muốn nói với cô cái gì, điều duy nhất có thể khẳng định là có liên quan đến Lục Trình Dương, nếu đã như vậy thì nói một lần cho rõ ràng luôn.
Năm đó trước một ngày Tô Tầm rời khỏi thành phố S, Trình Nhiễm cũng đã đến trường tìm cô. Khi đó cô và hai người bạn cùng phòng đang chuẩn bị về phòng thì thấy Trình Nhiễm đang đứng dưới tàng cây của ký túc xá, dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo, cách ăn mặc thời thượng lại toàn là hàng hiệu, hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Tô Tầm liền nhận ra cô ta, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh Lục Trình Dương và cô ta đứng chung một chỗ, hình ảnh hai người ngồi chung một chiếc xe đi mất, đáy lòng lập tức cảm thấy rất khó chịu. Khi đó Tô Tầm còn chưa biết che giấu cảm xúc của mình, cô nhìn chằm chằm vào Trình Nhiễm một lúc lâu, cảm xúc trong đáy mắt hết sức phức tạp, mãnh liệt nhất chính là cô ghét cô ta, chán ghét tới cực điểm.
Nhưng Trình Nhiễm lại cười với cô, một nụ cười hết sức kiêu ngạo, cái cằm nhỏ hất lên, đôi mắt liếc cô giống như là đang cười nhạo cô ngu đần, cười nhạo xong liền xoay người rời đi, một câu cũng không nói nhưng lại rất có tư thái của người chiến thắng.
Tô Tầm đến quán cà phê, Trình Nhiễm ngồi ở một góc khuất nhất bên cạnh cửa sổ, sau khi Tô Tầm ngồi xuống thì trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Trình Nhiễm nhìn cô, giọng nói bình tĩnh: “Sau khi tốt nghiệp cô đã trở lại thành phố S một chuyến, là vì mang thai nên muốn đi tìm Lục Trình Dương phải không?”
Tô Tầm nhíu mày nhìn cô ta nhưng không lên tiếng, cô không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc muốn nói chuyện gì, làm gì.
“Tôi nghĩ là cho dù lúc đó Lục Trình Dương biết cô mang thai thì cũng sẽ không đi cùng với cô, bây giờ lại quấn lấy cô bất quá cũng là vì đứa nhỏ.” Ngữ điệu Trình Nhiễm lạnh nhạt nhưng lại hết sức ung dung.
Lúc trước Tô Tầm vừa tốt nghiệp xong liền rời khỏi thành phố S, giải quyết xong mọi chuyện là điều Lục Trình Dương quan tâm lúc đó nên anh không nghĩ tới việc Tô Tầm đã đi rồi lại trở về, ngay cả Trình Nhiễm cũng không nghĩ tới.
Ngày hôm đó trời đã rất muộn, Trình Nhiễm từ tầng hầm đi theo Lục Trình Dương, anh phải đi bộ hai tiếng mới đến căn nhà anh ở lúc trước; ở đường cái đối diện tiểu khu, cô ta nhìn thấy Tô Tầm đang đứng dưới ánh đèn đường, đang nhìn chăm chú về phía bọn họ.
Lục Trình Dương không hề phát hiện ra, gương mặt lạnh lùng đi vào trong tiểu khu, Trình Nhiễm đột nhiên chắn trước mặt anh, cô ta đối diện Tô Tầm, trên đỉnh đầu của cô ta cũng có một chiếc đèn đường. Lục Trình Dương nhìn Trình Nhiễm đang cản trước mặt mình, ánh mắt lạnh như băng lại có chút trống rỗng, đôi môi mỏng mím chặt.
Cô ta đến sát bên tai anh nhẹ nói: “Lục Trình Dương, tôi biết rõ anh vẫn muốn thoát khỏi Giang gia, sau đó sẽ đi tìm Tô Tầm giải thích nhưng thật đáng tiếc, bây giờ anh không có cách nào cả.” Lúc cô ta nói chuyện thì trên mặt là sự vui vẻ, môi cơ hồ áp lên tai anh, Lục Trình Dương nghe cô ta nói xong thì cả người cứng đờ ngay tại chỗ.
Lục Trình Dương bị người ta tiêm ma túy vào buổi tối Tô Tầm đi tìm anh hôm đó cho nên Trình Nhiễm mới ung dung như vậy. Cho dù Lục Trình Dương nhìn thấy Tô Tầm, biết Tô Tầm mang thai thì cũng sẽ không chút do dự để cho cô rời khỏi mình.