Tôi vừa nói đến đây anh liền kéo ôm tôi vào lòng, dịu dàng hôn lên trán tôi.
“Từ hôm đó trở đi, em cho là hai chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, không số có điện thoại Hồng Kông lớn như vậy sao có thể gặp lại. Vậy là em bắt đầu chuỗi ngày vui vẻ cùng bạn bè gặp gỡ tụ tập ăn uống, đúng vào khi em đã dần quên mất anh, lại gặp được anh trong nhà hàng ở phố Trung Hoàn đó, thực ra là bạn em phát hiện ra anh trước, họ nói anh rất đẹp trai, ai bảo anh lại ưa nhìn như vậy chứ, đến đâu cũng kéo theo ánh nhìn”. Tôi than trách.
“Chẳng lẽ không phải em bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn à?”
“Đúng đó, em chính là bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn đó, thì sao nào?”
Tôi lấy chân mình đè lên chân anh, vì đang mang nẹp cho nên nó khá cứng nhưng không hề bị thõng xuống.
“Bé à, em đang bắt nạt người tàn tật đó”.
“Đúng rồi”.Tôi bật cười haha, rồi nghiêm túc nói: “Anh biết không, khi đó cảm giác rung động lại một lần nữa xuất hiện, chúng ta lưu số điện thoại của nhau, anh còn nói sẽ gọi cho em, kể từ hôm đó, em cứ như một con bệnh, luôn luôn cảm thấy điện thoại đang reo, lôi ra xem lại chẳng thấy gì. Anh thật là đáng ghét, lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì”. Nói đến đây, chân tôi lại đạp nhẹ chân anh.
“Cả một tuần nóng nực đó, mới phút trước khi anh gọi cho em, em đang nằm trên sopha đọc tạp chí của ba em, thì nhìn thấy bài anh viết, lúc này em mới liên tưởng đến anh và thần tượng em luôn sùng bái, em sao có thể chậm hiểu như vậy chứ, gặp thần tượng tới mấy lần mà còn không biết. Lúc sau em lại bắt đầu nghi ngờ, cảm thấy anh nhận nói chuyện với em đều là vì lễ nghĩa xã giao, ai biết được anh có thể gọi cho em hay không. Em đang rất buồn bực thì anh lại gọi đến. Em thực sự rất kích động, thần tượng của em à, anh không biết là tim em sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực đâu”. Ánh mắt tôi sáng rực nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, với ánh mắt đong đầy ý cười.
“Mới bắt đầu em còn rất căng thẳng, rất muốn cùng anh ra ngoài, nhưng em không biết nên làm thế nào để được ở cùng anh, không ngờ buổi tối anh lại tới nhà em, em còn biết được những chuyện mà trước nay em chưa hề nghe qua, hóa ra anh đã gặp em từ trước, còn để em thực tập ở công ty anh, và anh trai anh và ba em còn là bạn bè của nhau, tối đó em luôn trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ biết duy nhất một điều rằng tất cả sự trùng hợp đã hóa giải hết sự lo lắng khi em và anh hẹn nhau ra ngoài. Ngược lại, em bắt đầu mong chờ thời gian chúng ta hẹn nhau mau đến, khi đến thật rồi lại căng thẳng đến toát mồ hôi nên mới bật điều hòa mức lớn như vậy, hại cả em và anh đều cảm cúm”. Tôi dừng lại một chút, lại tiếp tục: “Văn Thông, hôm đó ra ngoài cùng anh, là lần đầu tiên em hẹn hò với một chàng trai đó”.
“Anh xin đính chính lại một chút, anh không thể gọi là chàng trai nữa rồi, bé à”.Anh nói chậm rì rì.
“Đừng nhắc chuyện anh già hơn em nữa, lần đó em thực sự rất vui, mặc dù mới đầu em không biết nên làm như thế nào thì hay, có nên dìu anh hay không, lại sợ anh không vui, tất cả đối với em đều lạ lẫm, phải rất cẩn thận”.Nói đến đây, tôi sà vào lòng anh, anh nhẹ nhàng dùng tay xoa người tôi.
“May mà sau đó anh dẫn dắt không khí trở nên tự nhiên, cảm giác căng thẳng cũng biến mất, ăn xong anh lại cùng em đi xem phim, tất cả mọi việc đều khiến em rất vui, chỉ có duy nhất một điều, những lời nói tự ti của anh, làm em hơi buồn”.
“Anh cũng căng thẳng như em vậy, đã rất lâu không hẹn hò cùng phụ nữ, nhất là sau khi bị thương. Đó cũng là lần đầu tiên”.Anh áp mặt vào má tôi, hơi thở của anh làm tôi ngưa ngứa, lông tơ đều sắp dựng đứng cả lên, bèn đưa mặt chà chà vào cằm anh.
“Từ hôm đó trở đi, anh đã bước vào cuộc sống của em, ngày ngày nhớ đến anh, chú ý đến những chuyện liên quan đến anh, còn hỏi ba em có gặp anh hay không nữa. Văn Thông, em muốn hỏi anh, lúc đó anh có muốn gặp em không ?”
“Có”. Anh nói chắc như đinh đóng cột.
“Đúng vào hôm anh Văn Trí sắp đi, hôm đó anh nói anh muốn coi em là em gái ruột, tim em như bị dao đâm vậy, rất đau. Cảm giác đó trước giờ em chưa từng trải qua, thực sự rất khó chịu, em trốn vào nhà vệ sinh khóc rất lâu, bước ra còn phải giả như chưa có chuyện gì xảy ra, em diễn cũng được đây chứ”.
Anh siết chặt lấy tôi:“Nhưng anh thấy diễn xuất của em cũng thường thôi, em cười con xấu hơn cả khóc, anh nhìn mà lòng thấy khó chịu”.
“Thế sao? Vậy có phải mọi người cũng đều nhìn ra hết rồi không?”
“Hẳn là vậy rồi, chỉ là họ không nói thôi”.
“Em tức quá, không quan tâm được nhiều như vậy, nghĩ sau này cũng không thèm để ý đến anh nữa, không đến công ty anh làm nữa, cho đến khi anh gọi cho em, ngày chủ nhật mà anh còn phải đến công ty làm việc, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, xót anh, bao nhiêu bực tức cũng tiêu tan hết rồi, mau chóng mua cơm rồi đưa vội đến cho anh. Em như vậy, có phải rất không có tiền ý chí hay không”.
“Sao thế chứ, em đã làm anh rất cảm động”.
“Em làm anh cảm động? Không thể nào”.
“Sau đó anh đến công ty, không ngại đứng ở cổng công ty chờ em, tham gia cuộc họp phòng ban, thực ra mỗi một cử chỉ hành động của anh đều khiến em rất vui, vì trước đó em không hiểu anh nghĩ như thế nào, có thích em hay không, cứ lo được lo mất làm em rất khó chịu, cho đến ngày anh gọi em một là bảo bối, em rất hạnh phúc, rốt cục anh cũng nói thích em, cũng không phải, anh vẫn chưa nói, vậy anh có thích em không?” Tôi xoáy mắt vặn hỏi.
“Thực lòng mà nói, đến giờ anh vẫn không biết mình làm thế có đúng hay không, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn. Anh thích em”.
Tôi bất mãn “Đến bây giờ vẫn chưa chắc chắn tại sao?”
“Bảo bối , đừng nóng vội, em có thể chắc chắn hiện tại em thích anh hay sùng bái anh không?”
Vấn đề mà anh đưa ra làm tôi câm nín, ngây ra nhìn anh.
“Em còn rất trẻ, chưa từng yêu đương, anh rất sợ sẽ làm em lỡ dở”.Anh nói rất điềm tĩnh.
“Anh đừng nói như vậy nữa, Hãy cho em một cơ hội, Văn Thông em nghĩ là em thích anh”.
“Chúng ta hãy cho nhau một cơ hội, nhưng bố mẹ em liệu có đồng ý hay không cơ thể anh như vậy mà con gái họ lại ưu tú như thế. Anh không muốn điều này làm phiền hai bác. Họ đã đối xử với hai anh em anh như người nhà vậy”.
Nhắc đến thái độ của ba mẹ, tôi cũng không rõ lắm, nhìn anh cũng không biết nói gì.
“Em à, chúng ta hãy cứ từ từ, hy vọng tình cảm của chúng ta sẽ được chấp nhận”.
Anh ôm tôi, chóp mũi chà chà mặt tôi, rất ấm áp.
Điện thoại đột nhiên reo vang. Là mẹ tôi.
“Con đang ở đâu vậy con gái?”
“Con ở nhà Văn Thông”.
“Văn Thông khá hơn chưa con, có thể qua đây ăn cơm không?”
“Đỡ nhiều rồi, không còn sốt nữa, để con hỏi.” Tôi lấy tay che điện thoại, hỏi anh : “Mẹ gọi muốn chúng ta qua ăn trưa, có được không?”
Anh gật đầu đồng ý, tôi trả lời mẹ : “Mẹ à, lát nữa chúng con sẽ qua.”
Tôi hỏi anh : “Anh ổn chứ, hay là ngồi xe lăn đi, em không muốn anh quá mệt”.
“Em yên tâm, vài bước này đối với anh không thành vẫn đề.”
Anh chống nạng đứng lên “Anh đi thay đồ, em chờ chút nhé”.
Nhìn anh đi vào, tôi cứ nghĩ ba mẹ tôi sẽ nghĩ như thế nào về chuyện giữa tôi và anh, họ có đồng ý không?
“Em đang nghĩ gì vậy?”Anh đã đến trước mặt tôi, vẫn đẹp trai như vậy, vẻ đẹp của sự trưởng thành, cho người ta một cảm giác an toàn. Chiếc quần màu gạo, áo T-shirt màu cà phê và đôi giày nhẹ cùng màu.
“Anh đẹp trai đến vậy à, em cứ như sắp đóng đinh anh vậy”.Anh trêu tôi.
Tôi thừa nhận luôn :“Ừm, đặc biệt là đôi mắt”.
Từ bữa cơm đầu tiên chúng tôi ăn với nhau, tôi đã nói anh không mang kính càng đẹp trai hơn. Về sau, mỗi lần tôi và anh ở cùng nhau đều không mang kính.
“Chúng ta đi thôi đừng để cô chờ lâu”.
Chúng tôi tay nắm tay đi về phía nhà tôi (nói đúng hơn là tôi nắm cánh tay anh).
Vừa vào đến trước cửa nhà, tôi lấy ngay đôi dép mang từ nhà Văn Thông qua ra đổi cho anh,vừa xong mẹ tôi cũng bước đến.
“Văn Thông cháu khá hơn chưa? Tôi qua làm cô sợ quá.”
“Cháu tốt hơn nhiều rồi, thật ngại quá cháu lớn như vậy mà vẫn để cô lo lắng”.
“Cháu thân một mình ở lại Hồng Kông phải chú ý đến sức khỏe của mình chứ, mau ngồi đi, cơm sắp xong rồi đây.”
Chúng tôi và mẹ vui vẻ ăn hết cơm trưa, xong mẹ lại thúc giục Văn Thông uống thuốc, rồi đi nghỉ. Trong phòng ngủ dành cho khách, tôi đỡ anh nằm xuống giường, tháo nẹp cho anh, nhưng tôi vẫn hơi lo vì giường ở đây quá mềm sẽ làm anh khó chịu. Anh nhìn ra sự lo lắng của tôi vội nói: “Yên tâm đi, chiếc giường này rất tốt”.
“Vậy anh mau ngủ đi, em nhìn anh ngủ”. Tôi quỳ xuống bên giường nhìn anh.
Có lẽ do thân thể hơi suy nhược nên anh ngủ say rất nhanh, nhìn anh đi vào giấc ngủ, cảm giác ấm áp lan truyền khắp người tôi, vào tận tim tôi. Tôi hôn nhẹ lên mặt anh, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa bước ra phòng khách thì nhìn thấy ba tôi. “Sao ba lại về giờ này?”
“Chiều nay không có việc gì, nghe mẹ con nói, trưa Văn Thông sang đây ăn cơm liền về xem cậu ấy thế nào”.
“Anh ấy vừa ngủ say rồi”.
Ba đau lòng nói: “Để cậu ấy ngủ, đã quá vất vả rồi”.
“Con gái, chúng ta nói chuyện nhé”.
Tôi cùng ba mẹ đi vào thư phòng.
“Con có thể nói cho ba biết tình cảm giữa con và Văn Thông là như thế nào không?” Ba hỏi thẳng vào vấn đề.
“Con cũng không rõ nữa, khi con gặp anh ấy trên máy bay, anh ấy đã để lại cho con ấn tượng rất sâu đậm, con rất thích nói chuyện với anh ấy, nhưng vừa gặp anh ấy con lại cảm thấy rất căng thẳng hồi hộp. Còn vì anh ấy mà mất n”gủ, cảm giác đó trước nay chưa từng có”.
“Hà hà, xem ra con gái bảo bối động lòng rồi”. Ba cười nói.
Tôi nhõng nhẽo : “Ba đừng trêu con nữa”.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Nhưng mà hôm nay khi Văn Thông hỏi con thích anh ấy hay là sùng bái anh ấy, con không biết nên trả lời như thế nào, rất mê mang”.
“Vậy bây giờ com cảm thấy như thế nào?”
“Con nghĩ con thích anh ấy rồi”.
“Con không để ý chân của cậu ta sao?”Mẹ hỏi.
“Con không để ý, mặc dù anh ấy hoạt động không tiện lắm, nhưng lúc nào cũng rất quan tâm chăm sóc con, cho con cảm giác an toàn, con thích được ở bên anh ấy”.
Ba lại hỏi tiếp “Văn Thông nói với con như thế nào?”.
“Anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với con , sẽ làm con lỡ dở, đè nén tình cảm của mình lại, sau đó con yêu cầu anh ấy cho con một cơ hội, anh ấy đồng ý có thể từ từ phát triển, cho cả hai một cơ hội
“Con nghe này , chúng ta đều là người từng trải, ba đã già ngần này rồi, từng gặp rât nhiều người nên có thể nhìn ra Văn Thông là một chàng trai rất tốt, cơ thể nó làm nó phải chịu nhiều khó khăn. Ba nghe Văn Trí nói một số chuyện có liên quan đến Văn Thông, vết thương của cậu ấy trước đây còn nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều lần, phải nỗ lực rất nhiều mới hồi phục được như hiện tại, trên công việc còn xuất sắc như vậy. Con à, ba không hề lo lắng về cậu ấy, nhưng cũng như Văn Thông ba lo con không thật sự thích cậu ấy. Con đừng trách ba thiên vị, ba chỉ sợ làm cậu ấy thêm tổn thương”.
“Ba yên tâm, con sẽ không đâu, hãy cho con chút thời gian, con sẽ thương yêu anh ấy hết lòng”.
“Là người mẹ, biết là Văn Thông rất tốt, nhưng mẹ sợ con gái và cậu ấy ở bên nhau sẽ phải chịu khổ”.
“Sẽ không đâu mẹ, mẹ yên tâm nhé. Văn Thông thực sự rất quan tâm đến con, ngoài việc không thể giúp con bê đồ ra thì không có việc gì là không làm được, hơn nữa con cũng không có nhiều đồ để chuyển. Khi ra ngoài anh ấy còn có trợ lý, lần trước khi ở sân bay là anh ấy gọi người đến giúp con mang hành lý đó”. Tôi nói mà lòng hạnh phúc ngập tràn.
“Được rồi, mẹ biết rồi, con gái của chúng ta cuối cùng cũng biết thích người khác rồi, không cần ngày đêm lo lắng con không biết giao lưu tiếp xúc nữa”. Mẹ cười nói.
“Không còn sớm nữa, mẹ phải đi xem dì Lâm sẽ nấu gì cho bữa tối. Con đi xem Văn Thông thế nào đi”.
Khoác tay mẹ bước khỏi thư phòng, đến phòng ngủ của khách nhẹ nhàng đẩy cửa thò đầu vào. Văn Thông đã tỉnh, đang nghe điện thoại. Nhìn thấy tôi liền cười vẫy vẫy tay.
Tôi hớn hở trèo lên giường, ôm lấy cổ anh, sức nặng cơ thể tôi làm anh suýt ngã, nghiêng người về phía tôi. Anh nhanh chóng ngắt cuộc gọi, bỏ điện thoại xuống.
“Khỉ con, em điên rồi?”
“Đúng đó, nhìn thấy Tinh Tinh nên vui mà”.
“Anh cũng rất vui.”
“Anh tỉnh lâu chưa?”
“Vào lúc Alan gọi tới, bé à, tối nay em ngủ ở đây nhé, để em ở bên đó suốt anh rất ngại”.
“Anh không hề nhớ em”.Tôi bĩu môi nói.
Anh bế tôi, để người tôi nằm ngang trong lòng anh. Nhìn tôi dịu dàng : “Sao có thể chứ, anh chỉ muốn ngày nào em cũng ở bên anh, nhưng chúng ta cần phải tôn trộng ý kiến của ba mẹ, làm như vậy không hay lắm. Em hiểu không?”
Tôi dúi đầu vào ngực anh “vậy được rồi, em nghe anh, nhưng anh là người ốm, một mình ở nhà em không yêm tâm”.
“Em yên tâm, Alan sẽ ở đó”.
“Nhưng em có điều kiện, anh phải ngủ thật sớm, về đến nhà phải ngồi xe lăn, hôm nay bước quá nhiều rồi”.
“Đồng ý, nghe khỉ con vậy. Nào, ngoan mau giúp anh mang nẹp vào”.
Trong tình huống như vậy, anh đã khiến tôi thích ứng với đôi chân của anh, tôi không còn cảm thấy không thoải mái nữa, vì anh đã là của tôi rồi.
Mau đứng dậy thôi, ba em đã về rồi, rất muốn gặp anh đó”.
“Anh cũng rất lâu không gặp chú rồi”.
Tôi đỡ cánh tay anh, cùng anh ra ngoài, anh cũng không tránh né sự thận mật này.
Ba nhìn thấy anh đứng lên hỏi trước“Văn Thông cháu đã khá hơn nhiều chưa?”
Anh bước nhanh hơn, đáp lời ba tôi: “Chú ngồi đi ạ, để chú phải lo lắng rồi, thật ngại quá”. Tôi đi bên cạnh anh mà cứ lo xảy ra chuyện.
“Nào, cháu mau ngồi xuống”. Ba đỡ Văn Thông cùng ngồi xuống. Tôi đứng ở một bên nhìn hai người, họ cũng cùng nhìn tôi.
“Hai người nói chuyện đi, con lên lầu thay quần áo”. Tôi rút lui trước để cho họ có cơ hội nói chuyện.
Thay quần áo xong, tôi sốt ruột đi qua đi lại, cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm thế, nhưng cũng đành phải chờ thôi, phải cho họ thời gian chứ, nhưng mà tôi sốt ruột lắm rồi.
Tôi lén lút đi xuống ngồi ở chỗ ngoặt cầu thang, ngồi ở đây tồi có thể nhìn thấy họ, hai người đang nói gì đó, ba tôi rất vui, có lúc còn vỗ lên cánh tay Văn Thông, tôi không nghe thấy họ rốt cục đang , nói gì, thật là phiền quá đi mất. Tôi oán hận, sao nhà lại rộng như vậy chứ.
“Con gái à, lại đây đi, đừng ngồi ở đó mà sốt ruột”. Ba lại trêu tôi rồi.
“Ba, ba muốn làm gì vậy”. Tôi nói to, ông mà còn nói nữa, thì tôi tìm cái lỗ để chui xuống cho rồi.
“Nào , đừng nóng, đến ngồi cạnh anh”. Văn thông vươn tay ra đón tôi. Tôi ngồi xuống bên anh.
“Văn Thông, cháu khá lắm. Nó đã từng là cái đuôi mà chú giật mãi không đứt, bây giờ lại chạy sang với cháu rồi”.
“Ba”Tôi nũng nịu.
“Chỉ cần chú chịu, cháu mong còn không được”. Lời anh vừa nói ra như câu thần chú làm người tôi bất động.
“Không chịu cũng không được, trong lòng nó có cháu. Văn Thông, cháu phải đối xử tốt với con bé”.
“Chú yên tâm, cháu sẽ”.
Nghe hai người đối thoại, tôi đơ người ngồi đó, lại khóc rồi.