Nhưng Tuấn Tường và Tử Giao chưa kịp đi thì có một công nhân chạy về báo:
- Giám đốc! Cô Hỷ Trân bị ngất ở công trường.
Tuấn Tường nhào ra ngòi:
- Cô ấy đâu?
- Các anh em đang đưa cô ấy vào đây.
Chẳng chờ nói thêm gì nữa, Tuấn Tường chạy nhanh về phía nhóm công nhân đang khiêng Hỷ Trân trên miếng vải bố được xếp như băng ca.
Anh khom người xốc Hỷ Trân trên đôi tay rắn chắc của mình, rồi đi nhanh voà văn phòng. Đặt Hỷ Trân nằm dài xuống trên bàn, Tuấn Tường hối thúc:
- Tử Giao! Tìm cho tôi chai dầu.
- ...
- Tử Giao! Lấy cho tôi cái khăn nhúng nước.
- ...
Tuấn Tường vừa thoa dầu khắp chân tay cho Hỷ Trân, vừa dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Vì quá lo lắng nên anh đã quên bẵng đi những người quanh mình. Anh nắm tay Hỷ Trân lay gọi:
- Hỷ Trân! Cô tỉnh lại đi.
- ...
- Hỷ Trân!
Gọi mãi cô chẳng có phản ứng gì, Tuấn Tường lo sợ thật sự. Anh quay tìm Tử Giao:
- Cô gọi cấp cứu giùm tôi đi.
- Vâng.
Quýnh quáng quá, Tử Giao cũng không nhớ được số cấp cứu.Đến khi bấm được thì Hỷ Trân đã có phản ứng. Cô la lên:
- Giám đốc! Chị Hỷ Trân đẫ tỉnh.
Tuấn Tường vui mừng, anh ôm Hỷ Trân vào lòng.
- Cám ơn, cám ơn thượng đế.
Hỷ Trân lơ ngơ không hiểu gì hết. Tự nhiên Tuấn Tường ôm cô, một cảm giác kỳ lạ như xâm chiếm cả da thịt lẫn tâm hồn dù cô vẫn còn đau buốt ở đầu.
- Chuyện gì vậy?
Tuấn Tường đẩy nhẹ Hỷ Trân ra, đôi mắt anh nồng nàn chan chứa tình cảm:
- Em không sao thì tôi mừng rồi.
Hỷ Trân nhìn chung quanh:
- Tại sao tôi lại ở đây?
Tử Giao nhanh miệng:
- Chị ra công trường bị ngất, nên mấy anh công nhân đưa chị vào đây.
- Thế ư?
Hỷ Trân đưa tay vỗ vỗ trán:
- Tôi nhớ ra rồi. Tôi lại đau đầu, định vào đây nằm nghỉ, nhưng tôi lại không yên tâm bởi vì sẽ có một trận mưa to nên tôi đi ra ngoài. Nào ngờ... phải làm cho mọi người lo lắng. Tôi xin lỗi...
- Người lo lắng nhất vẫn là giám đốc của chúng ta. Nếu chị không kịp thời tỉnh lại, có lẽ xe cấp cứu đã đến.
Hỷ Trân nhìn Tuấn Tường bằng đôi mắt dịu dàng:
- Cám ơn ông.
- Đừng khách sáo như vậy. Chúng ta cùng làm việc, quan tâm lẫn nhau đó là chuyện bình thường mà. Huống chi...
Nhưng Tuấn Tường đã kịp dừng lại, anh mà nói lên tâm trạng của mình trong lúc này thì không hay cho lắm ; Cái gì cũng phải từ từ. Anh không muốn Hỷ Trân đau lại chồng thêm nỗi đau. nếu để cô biết được anh đã xem trộm nhật ký của cô, kể như anh không còn cơ hội nào nữa cả.
Một người đàn ông khôn ngoan không nên lợi dụng lúc người phụ nữ mình yêu đau khổ để tạo cơ hội cho mình. Anh có thể chờ đợi Hỷ Trân lành vết thương lòng.
Hỷ Trân nhướng mắt:
- Ông nói tiếp đi.
Tuấn Tường so vai:
- À! Không có gì nữa cả.
- Lúc nãy ông nói chưa xong mà?
Tuấn Tường lảng tránh:
- Tôi đưa cô về nhà.
- Nhưng tôi chưa thể về được, công việc ở đây...
- Đã có Tử Minh và Tử Giao rồi.
Tử Giao phụ họa:
- Phải đó, chị nghe lời giám đốc đi. Với lại trời cũng sắp mưa, em nghĩ không tiếp tục được đâu.
Tuấn Tường ân cần:
- Đam mê công việc thì đam mê, nhưng dù sao sức khoẻ cũng quan trọng hơn. Có sức khoẻ, chúng ta mới làm tốt công việc được.
- Chị nên nghe lời giám đốc đi. Chị mà ngã bệnh thật sự, công việc của chị, ai đảm đương đây?
Mỗi người một câu, Hỷ Trân không nghe cũng phải nghe. Cô đứng dậy:
- Thôi được rồi, cô và mọi người cẩn thận đó.
Tử Giao tủm tỉm:
- Giám đốc! Hãy chăm sóc trợ lý của mình cho thật tốt.
Hiểu được cái nháy mắt của Tử Giao, Tuấn Tường mĩm cười. Anh dặn dò:
- Trước khi trời đổ mưa, cô và Tử Minh phải có mặt ở nhà tôi đấy.
- Vâng.
Tuấn Tường đến bên Hỷ Trân, anh tự nhiên choàng tay qua vai cô, làm Hỷ Trân vô cùng ngượng ngùng, nhưng làm sao khác hơn được nữa.Chẳng lẽ hất tay anh ra ư? Như thế thì quả thật cô không muốn và anh cũng không vui.
Hỷ Trân bắt đầu có cái nhìn nhẹ nhàng và dịu dàng hơn về Tuấn Tường. Lúc nãy nhìn khuôn mặt anh lo lắng cho cô, Hỷ Trân nghe lòng thương cảm.
Tuy vết thương còn mới, nhưng Hỷ Trân không thể đối xử với Tuấn Tường như một người xa lạ. Dù sao anh cũng cùng làm việc chung với cô và là một người bạn đồng hành với cô suốt thời gian ở Nha Trang mà.
Hỷ Trân là con người có trái tim biết yêu, những gì mà Tuấn Tường làm cho cô trong mấy ngày qua, cô đều biết hết. Cô không thể trách Tuấn Tường được, con tim có lý lẽ riêng của nó. Nếu anh yêu cô, thì cô cũng đâu có quyền cấm cản. Nhưng cũng thấy tội cho Thái Lâm, người con gái đã từng yêu anh và dệt nhiều ước mơ.
Tại sao có thể cặp bồ với nhau lâu như vậy mà còn nói chưa phải là tình yêu?
Tình yêu không thể tùy tiện nói ra, còn thích thì khác. Mình có thể nói ra, nếu như mình thích người nào đó.
Tuấn Tường nói đúng. Nhưng tình cảm cô dành cho Từ Nam thì sao? Cô cũng đau khổ khi không có được anh ấy mà. Những ly rượu đêm qua, hình như đã làm Hỷ Trân quên đi tất cả. Bây giờ, cái tên Từ Nam đối với cô chẳng còn sự xúc động gì. Phải chăng cô chỉ thích Từ Nam bởi vì anh ấy là mẫu người đàn ông lý tưởng?
Hỷ Trân thật sự không hiểu nổi mình. Hôm qua còn đau khổ dằn vặt vì nó, hôm nay lại trơ ra vô cảm.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
Hỷ Trân giật mình:
- À! Không..;
Cô nhìn ra ngoài:
- Đã đến rồi ư?
- Tôi ngừng xe ở đây đã hơn mười phút. Thấy cô tập trung cho suy nghĩ của mình quá, nên tôi không dám gọi.
- Xin lỗi.
Hỷ Trân mở cửa bước xuống, nhưng Tuấn Tường đã ngăn lại:
- Cô ngồi yên đó đi, tôi mở cổng rồi lái xe vào luôn.
Tuấn Tường mở cổng, rồi anh lại ngồi vào tay lái. Chiếc xe được đưa vào chỗ đậu, anh và Hỷ Trân cũng mở cửa bước xuống. Tuấn Tường ra dấu:
- Cô vào nghỉ đi, để tôi đóng cửa cho.
Hỷ Trân nghe lời, nhưng cô không vào phòng mình mà chỉ ngồi ở phòng khách.
Khóa cổng xong, Tuấn Tường đi vào, anh ngồi xuống đối diện với Hỷ Trân.
- Cô thấy trong người thế nào? Hay tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô nghe.