- Nghe làm sao lọt lỗ tai, phải không? Bởi vậy mới nói, đánh giá một con người đừng có nhìn bề ngoài. Nhất là phải cảnh giác những người có tiếng tăm. Mày có biết không? Tao vô tình biết được ở ông ta một điều. Thì ra con người của Văn Tuấn Tường xem trọng bạn gái của mình hơn đấng sinh thành ra mình.
- Có chuyện đó nữa sao?
Hỷ Trân gật đầu:
- Không thấy thì không tin chứ gì? Nhưng đó lại là sự thật. Hôm đó, ông ta mua hai bó hoa, một tặng mẹ, một tặng bạn gái. Chỉ cần nghe một cú điện thoại thôi, là ông ta mau mắn cầm bó hồng chạy đi. Còn lại bó hoa tặng mẹ, ông ta lại nhờ tao mang đến nhà.
- Mày phải mang đến nhà à?
- Còn sao nữa.
Thành Thục tò mò:
- Chuyến đi có vui không?
- Mày nghĩ coi?
- Tao... hổng... biết.
Vừa lúc người phục vụ mang nước ra.
Hỷ Trân vội vã cám ơn, rồi tủm tỉm nhìn bạn:
- Mày có muốn nghe không?
Thành Thục chồm sát lại gần bạn:
- Những câu chuyện về người nổi tiếng, đương nhiên là tao muốn nghe rồi.
- Hôm ấy, đáng lý ra là tao không đi, nhưng vì tò mò, nên tao đành làm người đưa hoa vậy. Lần theo địa chỉ mà Văn Tuấn Tường đưa cho tao... Điều không thể ngờ là ông ta giàu có quá sức tưởng tượng của tao. Căn biệt thự lộng lẩy kia là do Văn Tuấn Tường thiết kế để đón mẹ mình từ Mỹ về, và tao cũng là người đầu tiên trong cái giới làm ăn gặp mặt mẹ Ông ta.
Thành Thục bị cuốn theo câu chuyện:
- Mẹ Ông ta chắc đẹp lắm hả?
- Chẳng những đẹp mà còn sang trọng nữa. Bác ấy nhận hoa và còn mời tao vào nhà chơi, tỏ ra vui với tao lắm.
- Chắc bác ấy có kể về Tuấn Tường cho mày nghe rồi?
- Tuấn Tường là người đàn ông luôn bận rộn. Bác ấy than thở chưa một lần Tuấn Tường đưa bạn gái ra mắt. hỏi ra thì cứ bảo chưa đâu.
- Vậy còn Thái Lâm?
- Tao không rõ. Có lẽ Tuấn Tường chưa đưa nó về giới thiệu với gia đình cũng nên.
Hỷ Trân hớp một ngụm cà phê:
- Văn Tuấn Tường cũng đang là đề tài "" nóng hổi "", tao sẽ moi tin cho mày xem.
- Liệu có làm được không đó?
- Mày muốn nói gì?
- À! Không.
- Ngô Thái Lâm là bạn gái của Tuấn Tường đấy, con khỉ ạ. Còn tao, mày cũng biết, con người chỉ có một trái tim.
Thành Thục gục gặc:
- Hiểu, hiểu.
- Vậy thì tốt, Văn Tuấn Tường không bao giờ thích hợp với tao.
Hỷ Trân bưng ly cà phê đưa lên miệng, ánh mắt cô bâng quơ giữa không gian ồn ào. Thì ra quán cà phê này không chỉ dành cho những người sành điệu biết thưởng thức, những đứa con gái như cô có thể vào đây ngồi vừa nghe nhạc vừa tán gẫu mà.
Thành Thục nghiêng đầu:
- Ê! Lâu nay, mày có gặp Từ Nam không?
Hỷ Trân hơi giật mình, cô không hiểu tại sao Thành Thục hỏi mình câu đó. Nhưng... phải cẩn thận mới được.
Hỷ Trân nhướng mày:
- Có chuyện gì không?
- À! Tại bọn tao không gặp anh ấy nên mới hỏi như thế.
- Chỉ vậy thôi à?
- Ừ.
- Nhưng rất tiếc, tao cũng giống như mày, không có gặp được Từ Nam. Bây giờ nghe mày nhắc, tao mới nhớ không biết bây giờ Từ Nam đang làm gì nữa.
- Đương nhiên là vẫn đi dạy rồi, chẳng lẽ mày nhận bằng rồi, anh ấy cũng nghỉ sao?
- Ờ há.
Thành Thục nhìn vào mắt bạn:
- Đang nhớ đến Từ Nam à?
Hỷ Trân chối phăng:
- Làm gì có chứ. Tao với anh ấy có là gì của nhau đâu
- Phải rồi, không là gì của nhau, nhưng có ai đó ngày nhớ đêm mong.
- Thành Thục à!
- Được rồi, được rồi, không nói nữa.
Hỷ Trân mĩm cười:
- Tao với mày vẫn còn nhiều chuyện để nói mà.
- Ừ phải.
Thành Thục nhịp nhịp tay:
- Hỷ Trân! Tao muốn hỏi..
Đúng lúc có tín hiệu điện thoại, Hỷ Trân nhìn bạn:
- Của mày hay của tao?
- Chắc là của mày đó. Tao đã khoá máy rồi.
Hỷ Trân mở túi xách, cô lấy máy nhìn số điện thoại, rồi mới áp vào tai.
- Alô.
- Hỷ Trân! Em đang ở đâu?
- Chị hai! Em uống nước với bạn.
- Sao không gọi điện về? Em làm mẹ lo lắng đấy.
- Em xin lỗi.
- À! Không còn sớm nữa đâu Hỷ Trân.
- Dạ, em biết rồi. Em về ngay.
Hỷ Trân tắt máy, rồi nói với bạn:
- Tao nghĩ chúng ta nên về thôi, cũng khá khuya rồi.
- Ừ.
Thành Thục gọi người tính tiền. Xong, cô đứng dậy:
- Đi thôi. Hôm khác, tao nhất định sẽ rủ theo Hữu Quân và Từ Nam.
Hỷ Trân bỏ đi trước. Có lẽ đêm nay cô sẽ rất khó ngủ, bởi vì điều ấy chỉ mình cô biết.