Hoàng Hi Ngôn cứ tưởng hôm nay được nghỉ làm là có thể nghỉ ngơi thoải mái một chút, ai ngờ vừa về đến dưới nhà đã nhận được tin nhắn Wechat của thầy Trịnh bảo cô tới tòa soạn một chuyện, có chuyện cần cô giúp.
Đến cửa căn , Hoàng Hi Ngôn dừng lại, hỏi Tịch Việt: “Trưa nay anh định thế nào ạ? Hay để em nhờ Hà Tiêu mang chút đồ ăn dễ tiêu cho anh nhé?”
Tịch Việt đáp: “Không cần đâu.”
“Vậy tự anh phải gắng ăn gì ngon ngon vào, nếu không thì khó khỏi lắm.”
Tịch Việt gật đầu.
Hoàng Hi Ngôn cầm chìa khóa mở cửa, “Nếu anh có chuyện gì thì nhắn Wechat cho em nhé.”
“Ừ.”
Cô nắm lấy tay nắm cửa, cứ thấy nhấp nhổm không yên mà ngoảnh lại nhìn anh một cái.
Anh tưởng cô định dặn gì thêm, chợt dừng bước chờ đợi, cũng nhìn lại cô.
“…Bái bai anh.” Cô vẫy tay.
“Ừ. Bái bai em.”
Trước khi Hoàng Hi Ngôn đến tòa soạn thì trả lời tin nhắn mà chị Trương và Hà Tiêu vừa gửi cho cô không lâu trước đó.
Cô kể sơ lược tình hình của Tịch Việt cho chị Trương nghe, bà cảm ơn rối rít, nói hôm nay đã phiền cô nhiều quá, lại hỏi cô: Tiểu Hoàng, dì nhờ cháu chuyện này. Mấy hôm nay cháu có thể giúp dì để mắt đến chuyện ăn uống của nó một chút không?
Hoàng Hi Ngôn: Dì không tiện ra mặt ạ?
Dì Trương: Nếu nó chịu nghe dì thì dì đã không bỏ mặc nó ăn mì gói suốt thế.
Sau đó bà ta lại khẩn thiết nhờ vả thêm mấy câu.
Hoàng Hi Ngôn suy đoán chắc hai người họ có khúc mắc gì đó trong quá khứ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô nhận lời, bảo mình sẽ cố dành ra thời gian quan tâm anh một chút.
Thật ra cô cũng định phó mặc anh, nhưng bị dì Trương cậy nhờ như thế thì lại không nỡ từ chối. Dù cô không phải người nhiệt tình đến độ hễ giúp ai là muốn giúp cho chót, nhưng cô lại không thích mắc nợ ai, cái ơn Tịch Việt cho cô ở nhờ đêm hôm trước cô cũng nên trả lại anh.
Còn tin nhắn Hà Tiêu hồi âm cho cô thì nghe cứ dấm dẳng thế nào ấy: Khỏe nhanh thật.
Chỉ dựa vào con chữ, Hoàng Hi Ngôn không rõ cậu ta dùng giọng điệu gì để nói câu ấy, đành hỏi: Hôm qua em mua thuốc hết bao nhiêu thế? Để chị trả lại em.
Hà Tiêu: Bảo người quen của chị tự đi mà trả, nếu không em không cần.
Hoàng Hi Ngôn thoáng sượng mặt, không biết nên nhắn gì thêm. Vì vội đến tòa soạn nên cô tạm thời lờ cậu ta đi.
Thầy Trịnh tìm Hoàng Hi Ngôn là vì có một bản thảo vốn đăng ngày mai bị chủ biên loại bỏ, cũng không phải là bản thảo trọng yếu gì, nhưng không thể bỏ trống cột báo được. Thầy Trình bèn bảo cô tìm trong kho tài liệu một nội dung bình thường không tốn mấy thời gian để viết một bài phân tích.
Vì còn có một đống người chờ hiệu đính, sắp chữ, đưa đi in, nên thầy Trịnh chỉ cho cô ba tiếng.
Hoàng Hi Ngôn đến bàn làm việc, tranh thủ từng giây, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ trước giờ cơm trưa.
Cô gửi bản thảo cho thầy Trình, rồi nhắn tin Wechat báo ông.
Mười lăm phút sau, thầy Trịnh trả lời: “
Được duyệt rồi, em đi ăn đi.”
Triệu Lộ Lộ cũng ở đó, hôm nay tới phiên chị trực ban.
Chị vẫy tay gọi Hoàng Hi Ngôn, “Hi Ngôn, em sang đây.”
Hoàng Hi Ngôn đi tới, cười hỏi: “Chị Lộ, chị cần em giúp gì ạ?”
“Em còn sợ mình chưa đủ việc à?” Triệu Lộ Lộ cười, cầm cái túi giấy dưới đất lên, đưa cho Hoàng Hi Ngôn, “Đây là bò muối ớt mẹ chị tự tay làm, chị lấy hai lọ cho em, em mang về nếm thử xem, ăn chung với bánh bao hay mì gói đều ngon hết.”
Hoàng Hi Ngôn được quà thì vừa mừng vừa lo mà cảm ơn chị.
“Đi nào, mình tới căn tin ăn cơm thôi.” Triệu Lộ Lộ gọi.
“Chắc em phải mua cơm về nhà ăn ạ.”
“Thế cũng không sao, mình đi chung đi.”
Vào Thứ Bảy và Chủ Nhật, cửa sổ căn tin chỉ mở một phần ba, nói chung vẫn đủ để nhận hộp cơm và trả tiền.
Hoàng Hi Ngôn dạo qua một vòng, gọi hai phần cơm, bốn món ăn, đều là đồ thanh đạm.
Triệu Lộ Lộ đến gần, nhìn lướt qua rồi hỏi, “Mình em ăn nhiều thế cơ á?”
“Em có anh hàng xóm ngã bệnh nên mua cơm cho anh ấy luôn ạ.”
“Thế nhớ mời hàng xóm của em nếm thử bò muối ớt của chị luôn nhé.”
“Anh ấy bị viêm dạ dày, chắc tạm thời không ăn được món đấy đâu.”
Triệu Lộ Lộ cười phá lên, “Đúng là người không có lộc ăn. Đi thôi đi thôi, để chị tìm chỗ ngồi ăn cơm.”
Hoàng Hi Ngôn cầm bịch cơm, đi vào siêu thị một chuyến.
Bên trong mở máy lạnh nên rét căm căm.
Hà Tiêu đang khom người xếp hàng lên kệ, vừa thấy cô thì đã nguýt dài một cái, nhưng không nói gì khác thường.
Hoàng Hi Ngôn đi tới chỗ cậu ta, lấy một lọ bò muối ớt ra, “Đồng nghiệp của chị tự làm đấy, chị ấy cho chị hai lọ nếm thử, cho em một lọ này.”
Hà Tiêu nhìn món đồ trong tay cô, một lát sau mới nhoẻn miệng cười, tiếp lời, “Chị làm thế này là mượn hoa hiến Phật nhé.”
Hoàng Hi Ngôn cười hỏi: “Bây giờ em có thể nói chị nghe tại sao lại giận chị chưa?”
“Em giận chị bao giờ, chả phải em vẫn bình thường sao?"
“Thật à?”
“Thật.” Hà Tiêu cụp mắt xuống, nhìn lọ bò muối ớt trong tay, chợt liếc thấy cái bịch trong tay cô qua khoé mắt bèn hỏi, “Chị mua đồ ăn ngoài ạ?”
“Mang từ căn tin về.”
“Nhiều thế mà mình chị ăn á?”
“Mang một ít cho Tịch Việt nữa.”
Hà Tiêu lại xị mặt, bĩu môi, đặt đại cái lọ bò muối ớt lên một kệ hàng rồi chẳng ngó ngàng tới cô nữa.
Hoàng Hi Ngôn chẳng hiểu ra làm sao.
Hà Tiêu nói: “Chị về ăn cơm đi, em đang bận lắm.”
Hoàng Hi Ngôn lùi ra sau một bước, đang tính đi, ngẫm nghĩ thế nào lại hỏi: “Chỗ em có bán cà mèn không?”
Hà Tiêu đoán chắc cô mua để tiện mang cơm căn tin về, cậu ta mất hứng chỉ về cái kệ phía sau, “Ở đó, chị tự kiếm đi.”
Hoàng Hi Ngôn tới chỗ kệ hàng lấy hai cái cà mèn bằng nhựa chịu nhiệt cao, cầm tới quầy thu ngân.
Trước khi đi, cô nói “bái bai” với Hà Tiêu song cậu ta chẳng trả lời trả vốn gì.
Trước khi lên lầu, Hoàng Hi Ngôn còn tới quán trà một chuyến.
Mấy ngày trước, cô mới biết hóa ra chị Trương là chủ quán trà này.
Hôm nay chị Trương không lại bàn đánh bài mà đang thiểu não ngồi bên quầy cắn hạt dưa.
Thấy Hoàng Hi Ngôn tới, chị Trương có vẻ tươi tỉnh hơn, lại thấy cơm hộp trong tay cô, biết cô đi đưa cơm cho Tịch Việt thì rối rít cảm ơn cô.
“Dì đừng khách sáo thế, cháu tiện đường thôi ạ. À…” Hoàng Hi Ngôn lấy chiếc chìa khóa dự phòng căn từ trong ngăn hông ba lô ra đưa cho chị Trương, “Cháu trả chìa khóa cho dì ạ.”
“Cháu cứ cầm đi, thế cho tiện.”
“Thôi dì giữ đi ạ, tình ngay lý gian không hay cho lắm.”
Chị Trương cười khúc khích, “Con nhóc nhà cháu rõ là đồ bảo thủ.”
Hoàng Hi Ngôn cũng cười theo.
Chị Trương nói: “Nhưng kể cũng lạ thật, với cái tính tẩm ngẩm tầm ngầm của Tịch Việt không ngờ mới hai tuần mà đã quen được bạn mới.”
“Không ạ, cháu với anh Tịch Việt quen nhau từ trước rồi.”
Chị Trương thoáng ngạc nhiên, “Thế mà cháu không bảo dì sớm, dì sẽ bớt tiền thuê nhà cho cháu.”
“Cháu tới đây cũng mới biết anh Tịch Việt ở lầu trên ạ.”
Chị Trương thở dài, “Hiếm khi có người bạn nó chịu nghe lời. Dì tuy là dì Út của nó mà có giúp được tẹo nào đâu.” Chị Trương mặc một chiếc áo màu xanh da trời, tay đeo chiếc vòng ngọc bích có nước ngọc rất đẹp, trong tay bà ta có rất nhiều căn hộ cho thuê, không thiếu tiền tiêu, ở một thành phố nhỏ thế này có thể xem là một người khá giả hàng thật giá thật.
Nhưng hễ nhắc đến Tịch Việt là mặt mày bà trông lại chán nản hẳn.
Hoàng Hi Ngôn không biết cô có nên hỏi han không, nhất thời lặng thinh.
Chị Trương phóng mắt nhìn quanh, thấy mọi người mệnh ai nấy chơi bài, tán dóc, không ai chú ý tới họ, bèn sáp lại gần Hoàng Hi Ngôn, hạ giọng nói: “Nếu Tịch Việt nó chịu nghe lời cháu chứng tỏ nó tin tưởng cháu. Nó có được một người bạn lo lắng cho nó như vậy, dì cũng thấy yên tâm. Dì thay nó nói rõ vài chuyện, hy vọng cháu nghe xong sẽ thông cảm nhiều hơn cho nó.”
Hoàng Hi Ngôn nói: “Dì nói đi ạ.”
Chị Trương kể cho Hoàng Hi Ngôn nghe, bố Tịch Việt vốn là dân cờ bạc chẳng ra gì. Năm Tịch Việt lên tám, ông ta nảy sinh mâu thuẫn với người trên chiếu bạc rồi tẩn nhau với chúng nó, bị chúng nó đánh trọng thương, đưa vào viện thì chết.
Không lâu sau đó, mẹ Tịch Việt lại đi bước nữa chuyển tới vùng khác, lấy một ông chủ tiệm bán vật liệu xây dựng ở địa phương, ngày nào cũng theo chân lão đi bàn chuyện làm ăn, nhập hàng, xuất hàng, không ngó ngàng gì tới Tịch Việt.
“Người lớn bọn họ cứ đi biền biệt mười bữa nửa tháng, vứt Tịch Việt ở nhà cho bảo mẫu lo. Con mụ bảo mẫu kia là loại lá mặt lá trái, cơm thì có nấu đấy nhưng cứ vứt ấy, chẳng ngó xem thằng bé có ăn hay không. Nó lại ham vẽ tranh, đã vẽ là chẳng biết trời trăng gì nữa, cả ngày chẳng uống lấy một ngụm nước cũng là chuyện bình thường.”
Về sau, chuyện làm ăn của ông bố dượng Tịch Việt lớn mạnh hơn, không phải chạy ngược chạy xuôi nữa mà ổn định một chỗ, mẹ anh nhờ thế cũng có nhiều thời gian để mắt tới anh.
Chị Trương thở dài, nói tiếp: “Tịch Việt thích vẽ tranh, ngoài ra nó không để tâm thứ gì khác. Mẹ nó không đồng ý nó theo con đường ấy, người là dì Út như dì đương nhiên không ít lần phải lén mua dụng cụ vẽ tranh cho nó. Vì chuyện này mà hồi bé nó rất thân với dì. Năm Tịch Việt mười một tuổi, nó từng gọi điện cho dì hỏi nó có thể về đây ở với dì không. Dì hỏi nó vì sao thì nó không chịu nói. Khi ấy dì quen một anh chàng, sắp sửa kết hôn với anh ta. Dì bàn bạc với anh chàng kia nhưng anh ta không đồng ý, mọi người ai cũng khuyên dì là nó có bố mẹ hẳn hoi, một người ngoài như mày xen vào làm gì, vả lại mày mang theo một cục nợ như vậy thì còn chồng con gì được nữa? Thế là dì không nhận lời Tịch Việt.”
"Vậy sau này dì biết vì sao anh ấy đòi theo dì không?”
“Ông bố dượng của nó ngược đãi nó.”
Hoàng Hi Ngôn sửng sốt.
Mặt chị Trương nhuốm đầy vẻ xót xa, “Lão ấy chê nó là thằng nhóc quái quỷ âm trầm, nói lần nào lão về nhà, nó cũng không gọi lão, chào lão, rót ly trà nóng cho lão. Lão đánh nó rất ác, dùng cây gậy gỗ trong kho hàng to từng này này…” Chị Trương dùng ngón tay ước lượng, “Chị của dì, tức mẹ nó cũng biết cả đấy mà không khuyên nổi, mà cũng chả dám khuyên. Cuộc sống ăn ngon mặc đẹp của chị ấy là nhờ cả vào gã đàn ông kia, nên chị ấy cứ mắt nhắm mắt mở lờ đi. Chị ấy lặng lẽ ôm Tịch Việt khóc, lặng lẽ cho nó một đống tiền để nó thích mua màu vẽ gì thì mua, nhưng nó cố nhẫn nhịn chút, phải thông cảm cho nỗi khó xử của người làm mẹ như chị ấy. Về sau, mãi đến khi Tịch Việt trưởng thành, dì mới biết chuyện ấy, lúc ấy dì hối hận phát điên.”
Mắt chị Trương đã ngấn lệ, “Căn hộ bây giờ cháu ở là dì mua sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên đấy, tính luôn cả căn trên lầu. Dì bảo Tịch Việt về đây ở, dì lầu dưới nó lầu trên, để dì Út bù đắp cho nó. Nhưng mà nó không chịu…”
“Không phải bây giờ anh ấy đang ở đó ạ?’
“Năm ngoái, nó quay về, bảo muốn giải sầu một thời gian. Nó muốn kiếm nhà thuê dài hạn, hỏi thăm trúng chỗ một người chị em của dì, lúc ấy dì mới biết nó về đấy. Căn hộ bây giờ là dì ép nó dọn vào ở đấy, dì bảo dì đã thuê người trang trí theo kiểu nó thích, sau khi hoàn công chưa từng cho ai thuê hết. Nó miễn cưỡng đồng ý nhưng vẫn nhất quyết trả tiền thuê hàng tháng cho dì. Nếu dì không nhận thì nó dọn đi ngay. Dì biết nó vẫn trách dì, khi ấy dì đã không cứu nó khỏi biển lửa.”
Hoàng Hi Ngôn lắc đầu: “Dì Trương, cháu nghĩ Tịch Việt chịu vào ở đã chứng tỏ anh ấy không trách dì đâu ạ.”
“Cháu nghĩ thế thật à?”
“Anh ấy biết dì có lòng nên mới chịu dọn vào ở, nhưng vẫn còn lấn cấn nên mới kiên trì trả tiền thuê cho dì. Dì cứ thu tiền đi ạ, làm thế chắc anh ấy cũng thấy dễ chịu phần nào.”
Chị Trương thở dài một tiếng.
“Nếu không mong mỏi được tha thứ hoàn toàn thì chính dì cũng sẽ cảm thấy khá hơn đấy ạ.” Hoàng Hi Ngôn chỉ vào bịch cơm trong tay, “Cháu lên nhà trước đây, cơm sắp nguội ngắt cả rồi.”
Chị Trương gật đầu, “Cháu đi nhanh đi, làm phiền cháu nhiều quá.”
Lần này Hoàng Hi Ngôn vừa gõ cửa thì Tịch Việt đã nhanh chóng ra mở ngay.
Hoàng Hi Ngôn đứng trước cửa, hơi rướn đầu nhìn vào, cười hỏi anh: “Anh đang vẽ tranh ạ?”
“Đâu. Anh đang đọc sách.”
Sau khi tán gẫu với chị Trương, bây giờ Hoàng Hi Ngôn trông thấy Tịch Việt mà tâm trạng cô chẳng giống lúc trước nữa.
Chính cô cũng không rõ là khác biệt chỗ nào.
Hoàng Hi Ngôn giơ bịch cơm lên, nói với anh: “Em mua thêm chút đồ ăn trong căn tin mang về này, nếu anh muốn thì có thể ăn chung với em.”
Tịch Việt nghiêng người sang cho cô đi vào nhà.
Hoàng Hi Ngôn vào nhà, thấy bên trong sáng bảnh mắt thì rất vui vẻ, cười nói: “Em cứ tưởng anh sẽ kéo rèm lại.”
“Để vậy cũng được.”
“Người sáng tác thích môi trường thiếu ánh sáng ạ?”
Tịch Việt lắc đầu, nói cô hay anh kéo rèm cửa chỉ vì quen ngủ ngày, làm thế để không bị chói mắt, mà đến tối thì trời đã tối, cũng chẳng kéo ra làm gì cho mất công.
Hoàng Hi Ngôn bật cười, “Hóa ra là vì lười.”
Tịch Việt quan sát cô một chút, cô rất hay cười, nhưng nếu quen cô lâu có thể phân biệt được lúc nào cô vui thật lúc nào không. Ví dụ như bây giờ, khi cười khóe mắt cô cong lên, tạo thành một đường trăng non rất mảnh.
Hoàng Hi Ngôn cầm bịch cơm tới bên bàn ăn, vừa chia thức ăn vừa nói: “Mấy hôm nay em sẽ mang cơm căn tin về, khi nào sức khỏe anh bình phục thì em sẽ không xen vào chuyện của người khác nữa. Lần trước anh cho em ở nhờ, em làm thế này xem như trả ơn anh. Em rất sợ mắc nợ người khác.”
Cô thận trọng tìm từ chọn câu là vì nghĩ cho anh.
Rõ ràng cô nhỏ hơn anh bảy tuổi, mà lại chu đáo suy nghĩ cho cảm nhận của một người lớn hơn như anh đến vậy.
Tịch Việt cúi đầu nhìn cô, “Em sợ anh không vui à?”
Hoàng Hi Ngôn cụp mắt, động tác tay khựng lại, “…Dạ.”
“Anh sẽ không thế đâu.”
【HẾT CHƯƠNG 】