Người hẹn hò hàng loạt: Tìm kiếm cuộc hẹn hò giết người ...
Ánh sáng đỏ, trắng, và xanh chiếu ngang bóng tối và cắt ngang các cửa sổ văn phòng và cửa chính của một quán trọ được cho thuê theo giờ cạnh đường. Trên đại lộ Chinden từng đoàn xe vẫn di chuyển, không dừng lại một giây, thậm chí không thèm liếc mắt đến hiện trường tội phạm mới nhất. Không phải vào thời điểm này trong đêm ở một phần của thành phố với đầy rẫy các quán trọ rẻ tiền và các vụ án mạng liên quan đến ma túy.
Quinn kẹp chặt phù hiệu cá nhân vào dây nịt khi anh di chuyển giữa các đội cảnh sát đang đậu tại mỗi góc của lô đất nhỏ. Anh giữ bìa kẹp hồ sơ dưới một cánh tay và chiếc túi đồ lề trong tay. Anh liếc nhìn lên tầng hai của nhà trọ, và sự khó chịu xuất hiện ở khóe miệng anh. Nơi hiện đang là cơn ác mộng của việc lấy vân tay, mẫu tóc và các chất lỏng từ cơ thể người.
"Người giám đốc phụ trách ban đêm có trong văn phòng không?" anh hỏi một vài cảnh sát tuần tra đang đứng trước tòa nhà.
"Có. Chúng tôi giữ ông ta lại trong đó đến khi anh muốn gặp ông ta."
Khi các cảnh sát tuần tra kể cho anh nghe về những gì họ biết, Quinn lấy viết và nhìn vào đồng hồ. Anh viết thời gian anh đến, địa chỉ nơi xảy ra án mạng, và tình hình thời tiết.
"Viết lại biển số cấp phép của tất cả các xe ở trong khu vực nhà trọ này và tìm thông tin về chúng."
Xe của nạn nhân ắt hẳn vẫn còn trong bãi đỗ xe và cần được thu giữ. Anh luồn qua bên dưới băng hiện trường màu vàng và đi lên cầu thang bên ngoài. Anh đi ngang qua ba cửa sổ với màn được kéo xuống và tiếp tục bước về phía các nhân viên tuần tra đang đứng bên ngoài cánh cửa đang mở của phòng ba mươi sáu.
"Có bao nhiêu phòng đang được sử dụng?" anh hỏi.
"Tối nay là thứ bảy. Tất cả đều được sử dụng"
Sẽ có một ai đó thấy hoặc nghe được điều gì đó. "Hãy chắc chắn rằng không một ai được rời khỏi đây," anh nói và đi vào phòng. Kurt, Anita, và hai nhân viên tuần tra đứng cạnh chiếc giường với khăn trải giường có họa tiết màu nâu và xác một người đàn ông trần truồng. Dây thừng bằng nylon vàng được quấn trên thành giường và được nối với còng tay quanh cổ tay nạn nhân. Chiếc túi của tiệm giặt ủi Westco được bọc quanh đầu và được xiết chặt quanh cổ với băng keo màu xám.
Quinn lấy cặp găng tay cao su từ túi đồ lề và di chuyển đến phía đầu giường. Anh xỏ nhanh găng tay và nhìn xuống đôi mắt nâu đang nhìn chằm chằm vào anh từ bên trong chiếc túi được thắt chặt quanh mặt. Quinn nới hai ngón tay của người đàn ông, xem chúng co lại một lần nữa. Anh cho rằng cái chết xảy ra trong vòng hai giờ qua. Vào thời điểm sau khi Lucy đến nhà anh mang theo chiếc bánh kem socola.
"Cậu đã nhận dạng nạn nhân chưa?" Anh hỏi Kurt.
"Chưa. Anita và tớ mới đến."
Quinn liếc nhìn Kurt, và ánh mắt Kurt nhìn sang hướng khác. Khi Quinn đang lột trần Lucy, Kurt đang quan sát và lắng nghe từ phía bên kia dường, thủ phạm lại đang tiến hành tội ác của mình. Họ đã thất bại. Rắc rối rồi đây, nhưng anh không muốn nghĩ về điều đó. Lucy rõ ràng không phải là Chết ngạt, và anh có thể xử lý điều đó sau. Ngay bây giờ, anh có công việc cần phải làm. Anh phải xử lý người đàn ông bị giết chết đang nhìn chằm chằm vào anh qua lời cảnh báo an toàn đối với trẻ em được in trên chiếc túi politen.
Hai nhân viên pháp y xuất hiện, Quinn để cho một trong số họ chụp nhanh đôi giày da hiệu Docker màu be đang nằm trên sàn bên dưới chân giường. Sau đó anh quỳ bằng một chân và lôi chiếc ví từ túi quần sau của nạn nhân. Anh mở chiếc ví ra và nhìn vào bằng lái xe của nạn nhân, Robert D. Patterson. Một người đàn ông da trắng bốn mươi sáu tuổi. Mắt và tóc có màu nâu. Cao khoảng một mét tám, nặng tám mươi mốt kg. Quinn tiếp tục quỳ xuống bằng một chân và nghiên cứu vết bẩn trên tấm thảm để tìm bằng chứng. Anh nhìn bên dưới giường, sau đó đứng dậy và kẹp chặt bằng lái xe của ông Patterson vào bìa kẹp hồ sơ. Anh kiểm tra các túi còn lại của nạn nhân và một chiếc áo jacket ni-lông nhẹ cũng được vứt trên thảm bẩn. Bên cạnh chiếc ví, anh tìm thấy một chùm chìa khóa và một hóa đơn nhà trọ được gấp lại. Anh đặt tất cả các vật tìm được vào một chiếc túi giấy và đánh dấu nó.
Khi nhân viên điều tra đang chụp ảnh từ mọi góc, nhân viên còn lại bận rộn với các chai chứa bột lấy dấu vân tay. Kurt đã ra khỏi phòng để phỏng vấn các nhân chứng tiềm năng ở tầng hai của nhà trọ. Quinn quăng đôi găng tay của mình vào lại túi và bước ra ngoài. Anh chiếu đèn pin đang mắc vào dây lưng của mình vào thùng rác ở cuối cầu thang. Nó đầy một nửa, và anh biết rằng sẽ có một thùng rác Dumpster ở đâu đó trong khu vực này. Trước khi đêm dần tan, anh sẽ phải mang ủng, ngập đầu vào đống rác. Anh bước vào văn phòng và bị tấn công bởi mùi nicotine, gà rán và dung dịch rửa tay mùi anh đào. Ngồi đằng sau quầy thu tiền lỗ chỗ là Dennis Karpowich, một gã ở vào độ tuổi chớm sáu mươi với mái tóc mỏng dính có màu của loại thuốc nhuộm tóc Grecian Formula . Ông ta có hàm răng sâu và vết toác của những người nghiện thuốc. Khi Quinn đưa cho ông ta xem bằng lái xe của ông Patterson, Dennis nhận ra đây là người đã trả tiền phòng trong vòng bốn giờ ở phòng ba mươi sáu.
"Ông có thấy ai đi cùng ông ta không?"
"Một người phụ nữ."
Đây là lần đầu tiên một người nào đó nhớ được một người phụ nữ đi cùng với một trong số các nạn nhân. "Cô ta trông như thế nào?" Quinn vừa viết vừa hỏi.
"Tôi chỉ trông thấy phía sau lưng cô ta thôi khi họ đi lên cầu thang. Tôi nhớ vì người đó không làm tôi chú ý như các cô gái khác."
"Các cô gái? Ý ông là gái điếm ư?" Dennis không trả lời, và Quinn ngước lên nhìn ông ta. "Tôi không phải là cảnh sát phòng chống tệ nạn. Tôi không quan tâm nếu ông cho gái điếm hoặc các anh chàng gay thuê phòng. Tôi chỉ muốn tìm người phụ nữ có thói quen bẩn thỉu giết người đàn ông mà ả ta hẹn hò."
Dennis đốt thuốc và nhả hơi ra hướng phía trần nhà. "Cô ta không giống với bất cứ cô gái nào ở đây."
"Điều gì khiến anh nghĩ vây?"
"Vì cô ta mặc một chiếc áo khoác dài trông rất đắt tiền. Len hay cái gì đó tương tự thế. Những cô gái đến đây làm việc thường không mặc đồ đẹp."
Quinn cố không cười vì điều đó. Dennis làm như thể các cô gái đó đổ bê tông hoặc sơn nhà để kiếm sống. "Màu của chiếc áo khoác?"
"Đỏ."
"Cô ta cao khoảng chừng nào?"
"Tôi không giỏi đoán những điều như thế. Tôi nghĩ cô ta cao ngang vai anh ta."
Quinn đoán ả ta cao khoảng một mét sáu. Họ sẽ dễ dàng khẳng định hơn khi nhân viêc pháp y đo đạc xác chết. "Màu tóc?"
"Cô ta đội mũ. Một chiếc mũ màu ngọc lam." Ông ta xoa tròn đầu mình, "Và nó có một trong những phần rộng lớn đi kèm."
"Nó có vành rộng ư?"
"Ừ, nhưng nó dường như rũ xuống, và một bên nó có gắn cái gì đó trông giống như một cái lông công lớn."
Quinn ngừng đặt câu hỏi để viết tất cả những gì vừa mới nghe trước khi hỏi, "Ông có nghe cô ta nói bất cứ điều gì không?"
"Không, nhưng cô ta cười."
Quinn ngẩng đầu lên. "Cười ư?"
"Đúng vậy. Dường như anh ta nói điều gì đó buồn cười lắm. Anh biết mà. Như thể anh ta đang kể chuyện hài và cô ta đánh đánh vào tay anh ta. Đùa nghịch."
Một kẻ giết người hàng loạt mỉm cười và đùa nghịch. Bây giờ mới thật sự rối rắm. "Ông còn thấy điều gì khác không?"
"Tôi không chắc lắm."
"Nếu ông nhớ bất cứ điều gì, xin hãy gọi cho tôi." Quinn đưa danh thiếp cho ông ta. "Tôi chắc sẽ còn quay lại gặp ông với các câu hỏi khác."
Khi Quinn rời khỏi văn phòng, một nhân viên tuần tra báo với anh rằng một cặp ở phòng ba mươi lăm có nghe thấy được gì đó. Ngoại trừ xác chết, phòng ba mươi sáu giống y chang phòng ba mươi lăm. Một ả gái điếm trong chiếc áo len trắng xỉn màu đang ngồi trên giường, lật lật bàn tay, đôi mắt trống rỗng, phê thuốc và buồn tẻ. Người đàn ông bên cạnh cô ta nhìn lên với cặp mắt kính dày. Tóc anh ta được chải ép ngược ra sau và hai cánh tay đang ôm trước lồng ngực mảnh dẻ.
"Tôi có thể hút thuốc không?" người phụ nữ hỏi.
"Cứ tự nhiên."
Quinn viết tên và thời gian họ nhận phòng tại nhà trọ. Người đàn ông đứng bật dậy và bắt đầu bước đi. "Tôi phải ra khỏi đây ngay. Tôi đang ra ngoài mua giấy vệ sinh và thức ăn cho chó. Vợ tôi
không thể biết tôi hẹn hò."
Quinn nhìn vào gã đàn ông đó và sự lựa chọn "hẹn hò" của anh ta và chẳng cảm thấy chút gì hối tiếc cho anh ta. Vợ của gã này sẽ biết mình ăn nằm với ai vào mỗi tối. Nhưng đó không phải là việc của Quinn. Không phải trong những ngày này. "Ông sẽ rời khỏi đây khi tôi chắc ông đã nói cho tôi mọi thứ ông nghe hoặc thấy."
"Tôi đã nói với những người cảnh sát khác. Tôi nghe được một vài tiếng đập mạnh như chiếc giường đâm sầm vào bức tường, nhưng tôi nghĩ ... ai đó đang làm tình thật hoang dã." Anh ta nhún vai. "Tôi không thấy điều gì cả."
"Còn cô thì sao?" Quinn hỏi ả gái điếm, đang bóc bóc lớp da của mình. Rất thú vị.
"Tôi không thấy gì cả," cô ta nói, di chuyển hàm như tất cả những con nghiện thường làm. "Họ ở đây trước chúng tôi."
"Sao cô biết điều đó?"
"Tôi có thể nghe họ. Như ông ta vừa nói." Cô ta rít một hơi thuốc sau đó nói thêm, "Chỉ một vài tiếng đập mạnh. Nhưng ông có thể nghe được điều đó nhiều ở đây."
Quinn đưa cho cả hai tấm danh thiếp của mình và nói họ gọi cho anh nếu nhớ được bất cứ điều gì. Khi anh rời phòng, nhân viên pháp y xuất hiện, và họ cùng nhau đi vào hiện trường vụ án. Một nhân viên điều tra quỳ ở cửa ra vào rắc phấn đen vào thanh dọc. "Có rất nhiều dấu vân tay chồng với nhau," anh ta phàn nàn khi Quinn lướt qua. "Phải mất hàng tháng mới có thể phân tách các dấu này."
Quá tệ là họ không có nhiều thời gian như thế.
"Một gã tội nghiệp," nhanh viên pháp y nói khi anh ta và Quinn đeo găng tay mới, "chỉ cố để được quan hệ mà thôi." Người nhân viên pháp y ướng lượng thời gian và nguyên nhân có thể gây ra cái chết. Quinn chụp lại đoạn dây thừng được cột chặt vào thành giường.
Một giờ sau đó, xác chết được mang đi. Quinn kể cho Kurt nghe về những gì họ có trước đây. Anh biết rằng tốt hơn hết mình nên tập trung vào người phụ nữ với chiếc mũ có gắn lông công và áo khoác màu đỏ. Những gì Kurt nói cho anh nghe sau đó khiến anh phải nghĩ lại về hướng điều tra của vụ án.
"Có rất nhiều phụ nữ đội mũ gắn lông công. Nó có liên quan đến câu lạc bộ gọi là Hội Phụ nữ Lông công."
Quinn lấy dụng cụ đo từ chiếc túi của mình. "Hội Phụ nữ Lông công ư?" Anh nhìn về phía Kurt.
"Hội Phụ nữ Lông công là cái quái gì?"
"Ồ. Ngày nay tất cả các quý bà lớn tuổi đều tham gia vào câu lạc bộ đó. Đó là nơi họ đội những chiếc mũ lớn với màu sắc sặc sỡ." Kurt đặt lá cờ làm dấu trên mặt thảm kế bên một chiếc nút màu đen. "Tớ nghĩ là họ có các buổi gặp mặt và những kiểu đại loại như thế."
"Tôi biết cuốn sách về điều đó," một nhân viên thu thập dấu vân tay trên cửa nói với họ. "Một vài phụ nữ viết một cuốn sách về những phụ nữ đội mũ có gắn lông công vì họ không cần đàn ông."
Quinn lăn dây đo ngang căn phòng nhỏ và viết ra số đo. "Anh đã đọc cuốn sách đó à?" anh hỏi nhân viên điều tra đó.
"Không, nhưng tôi đã thấy nó ở tiệm Walden trong khu thương mại." anh chàng đó trả lời khi đặt băng sạch lên các dấu vân tay màu đen, sau đó chuyển chúng sang thanh nhắc.
Quinn chẳng buồn chỉ ra rằng việc xem một cuốn sách hoàn toàn không giống với việc đọc nó. Thay vào đó, anh đo đạc thêm và vẽ một bản vẽ phác họa về căn phòng. Ngày mai, anh sẽ tìm kiếm thông tin về Hội Phụ nữ Lông công. Nếu có một câu lạc bộ như thế trong thành phố, anh sẽ kiểm tra nó.
"Sao lần này Chết ngạt lại giết người trong nhà trọ?" Kurt hỏi to khi tìm kiếm thêm các bằng chứng khác trên tấm thảm bẩn thỉu. "Tại sao lại mạo hiểm như thế?"
"Có lẽ vì đàn ông sợ hãi và không mang phụ nữ về nhà." Quinn suy xét.
"Có thể ả ta ngày càng táo bạo hơn."
"Chúng thường thế mà." Quinn liếc nhìn hiện trường án mạng, sau đó nhìn đồng hồ. Anh ước chừng họ sẽ hoàn tất công việc vào thời điểm ăn sáng.
Lucy rót cho mình một tách café và vén mái tóc ướt ra sau hai tai. Cô chỉ ngủ được một chút đêm hôm trước, trằn trọc và suy nghĩ về những gì đã xảy ra ở nhà Quinn, cho đến khi cô bước ra khỏi giường và quyết định làm việc. Mặt tốt là cô đã viết thêm được mười trang. Mặt xấu là sáng nay cô quá mệt mỏi.
Cuối cùng cô cũng rơi vào giấc ngủ vào khoảng ba giờ sáng, thức dậy vào lúc tám giờ sáng. Chỉ có một điều xảy ra. Một điều rất tệ hại.
Cô đang bắt đầu yêu Quinn. Cô không biết nó xảy ra như thé nào. Ngay giây phút cô đang giải đáp các thắc mắc ở Hội Phụ nữ Trinh Thám, và sau đó cô ngẩng lên và nhìn thấy anh đang nhìn cô. Ấm áp, cô cảm thấy vậy. Và cô không thể nào quay trở lại giây phút trước đó. Cảm giác không thể quay trở lại khi cô cảm thấy bối rối về những gì cô cảm nhận được.
Cô chỉ mới biết anh hơn một tuần. Không ai yêu trong một tuần. Nó phải dài hơn. Cô không hiểu liệu mình nên cười hay nên khóc hoặc cả hai.
Lucy mang theo tách café vào phòng ngủ và mặc vội bộ quần áo lót màu hồng. Quinn đã không gọi lại cho cô sau khi anh vội vã đưa cô ra khỏi cửa. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là tấm lưng anh khi anh nhanh chóng quay lại vào nhà. Có điều gì đó thật tồi tệ đã xảy ra. Nhưng tất cả những gì anh nói với cô là điều đó liên quan đến công việc của anh. Vậy nó sẽ tệ như thế nào? Đúng rồi, việc toilet bị tắc và các ống nước bị bể thật tệ, nhưng không liên quan đến sự sống cái chết.
Cô lấy ra một chiếc quần jean và một chiếc áo thun được phát trong các cuộc chạy marathon dành cho phụ nữ mà cô đã đăng ký nhưng vô tình ngủ cho đến khi phát súng xuất phát được bắn ra. Có thể một người nào đó đã đột nhập vào công trình của Quinn và ăn trộm đồ nghề. Cô nghe được trên các bản tin đêm nào đó rằng việc trộm cắp ở các công trình là một vấn nạn. Mặc dầu thành thật mà nói cô không thể hiểu được sự nóng vội của Quinn. Anh không thể từ bỏ cô nhanh như thế, và điều đó làm cô lo lắng. Rất nhiều.
Cảm giác của cô quá mới. Quá sợ hãi. Quá đột ngột. Và cô không có bất cứ bằng chứng nào về việc Quinn cảm giác thế nào về cô. Ồ, chắc chắn có, đó là khoảng thời gian mà cô chắc là anh bị cô thu hút. Như khi anh nhìn, hôn hay chạm vào cô, nhưng đó không phải là tình yêu.
Lucy xỏ chân vào đôi dép lê sau đó mang theo tách café ra khỏi phòng. Đêm qua khi cô quyết định ra khỏi giường và làm việc, cô đi tìm sáu chương mà hôm qua Maddie đã trả lại. Nhưng file hồ sơ không có ở đó. Cô cho rằng mình để nó trong xe. Dù cô cảm thấy an toàn trong nhà và khu vực hàng xóm như thế nào, cô cũng không sẵn sàng cho việc đi ra ngoài gara vào lúc ba giờ sáng.
Để đôi dép lê của cô lướt qua trên nền gạch trong nhà bếp, đập mạnh vào các bậc cầu thang xi măng và vỉa hè khi cô đi ra gara. Cô tìm kiếm trong chiếc BMW và tìm ra được một thanh kẹo gôm, một cây bút, một cái cạo cửa sổ nằm bên dưới các ghế xe. Không có tập hồ sơ nào cả. Cô đi lại vào nhà, tìm số điện thoại, và gọi đến tiệm sách Barnes and Noble. Jan Bright đã không thấy nó. Nhưng cô ta nói sẽ hỏi xem các nhân viên khác và người của Hội Phụ nữ Trinh Thám.
Tiếng chuông cửa vang lên khi cô tắt điện thoại. Cô đi ngang qua phòng khách. Cô nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa và thấy Quinn. Trái tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực. Anh mang cặp kính râm gọng đen để tránh ánh nắng chói chang buổi sáng, và râu mọc lởm chởm ở dưới khuôn mặt anh.
Cô mở cửa khi một cơn gió mạnh thổi tung mái tóc đen của anh. "Chào buổi sáng"bg-ssp-{height:px}
Anh đang mặc cùng bộ quần áo tối hôm qua - áo sơ mi trắng và quần jean. Anh đã không ngủ, trông như một miếng giẻ nhàu nát. Nhưng không. Anh trông giống như một người cô muốn vươn tay ra và chạm vào, xoa dịu vầng trán anh và cảm giác sự xù xì của má anh trong lòng bàn tay. Anh trông giống một người mà cô muốn lột trần và kéo vào giường cô.
Phía sau mắt kính, anh nhìn cô một lúc lâu trước khi hỏi, "Anh vào nhà được chứ?"
"Mời vào." Cô mở rộng cửa, và anh đi ngang qua cô, mang theo hương xuân trên da anh, "Anh uống café chứ?" cô hỏi khi đóng cửa lại.
"Cám ơn" Anh tháo kính ra và nhét nó vào túi trái. Bên dưới đôi mắt nâu là quầng thâm.
"Một đêm dài ư?" Cô đi ngang qua anh, cưỡng lại việc muốn chạm vào anh.
"Ừ." Anh gượng cười và đi theo cô vào nhà bếp. Tiếng đế đôi giày ống của anh vang lên khác thường trên nền gạch.
Lucy với tay lên tủ ly và lấy ra một cái cốc mới."Em làm việc cho đến tận ba giờ sáng."
Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải nói dối, "Đôi khi em hay làm việc muộn như vậy," cô giải thích. Những gã bạn trai trước của cô cực kì ghét thời gian thất thường của một nhà văn. Bây giờ mọi thứ đã được tỏ rõ. Cô muốn kể hết mọi chuyện với Quinn. "Đôi lần, em làm việc trong nhiều ngày và không ngủ. Một lần, em quên cạo lông chân trong hơn một tháng. Em trông giống như một con Clydesdale." Cô nói khi rót café và đưa cho anh. Được rồi, có lẽ cô không nên nói vế sau.
"Cám ơn." Khóe miệng anh cong lên khi anh thổi thổi vào cốc café. "Anh xin lỗi về những gì xảy ra tối qua." Anh nói trước khi uống một ngụm. Cô nhìn xuống đôi dép lê và chống lại những vệt đỏ đang lan nhanh lên cổ. Cô tự hỏi chính xác anh xin lỗi về phần nào trong tối qua. Rằng anh không thể kiên nhẫn được nữa? Rằng họ đã biết rõ về nhau hơn lúc ở hành lang hay rằng họ đã không kết thúc? Cô cảm thấy thực sự xin lỗi về vế sau. "Một điều gì đó đã xảy ra và chúng ta cần nói về nó."
Được rồi, việc này có vẻ không ổn. "Được thôi." Cô đi đến và ngồi xuống ở một chiếc bàn nhỏ trong bếp. Quinn ngồi đối diện với cô. Ánh nắng chiếu qua khắp các của sổ như đang vờn trên mái tóc đen của anh. Ánh nắng chiếu vào phía sau làm chiếc áo sơ mi trắng của anh bừng sáng hơn và làm nổi bật bờ vai rộng.
"Em còn nhớ khi em nói với anh rằng em không phải là y tá không?"
Anh vẫn còn giận về chuyện đó ư? Cô không thể hình dung được rằng chuyện đó vẫn còn gây tranh cãi. "Vâng."
"Anh cũng có điều cần nói với em." Ánh mắt đen của anh chiếu thẳng vào cô, tuy mệt mỏi nhưng vẫn rất mãnh liệt như mọi khi. "Anh không phải là thợ sửa ống nước."
Cô nghiêng người ra phía trước, "Gì chứ?"
"Anh là cảnh sát." Anh với tay lấy cái đang được gắn một bên dây thắt lưng và đẩy nhẹ nó đến trước mặt cô. Đó là huy hiệu cảnh sát. Đúng vậy, anh là cảnh sát. Một thám tử.
Anh đã nói dối cô. "Sao anh phải nói dối?" Và tại sao anh không thú nhận điều này vào đêm cô thú nhận?
"Vì khi anh gặp em, anh đang giả vờ hẹn hò trên mạng." Thấy cô không nói gì, anh giải thích thêm. "Anh đang đóng vai một thợ ống nước để bắt Chết ngạt."
"Ai?"
"Chết ngạt. Đó là tên mà cảnh sát đã đặt cho người phụ nữ đang giết đàn ông khắp thành phố. Bọn anh nghĩ ả ta gặp họ trên mạng."
Lucy uống một ngụm café và để cho thông tin được hiểu hoàn toàn. "Thế cảnh sát đang hoạt động ngầm trên mạng để bắt người phụ nữ được nói trên các bản tin ư?"
"Đúng vậy."
Được rồi, đến lúc này thì cô đã hiểu rồi, mặc dầu nó hơi kì quái.
"Đêm qua, ả ta vừa giết xong nạn nhân thứ tư."
"Ôi, không."
"Khi em đang ở nhà anh, ả ta đang ở một nhà trọ trên đường Chinden và làm cho Robert D. Patterson chết ngạt. Đó là lý do tại sao anh ép em về quá nhanh như thế."
Cái tên đó nghe rất quen. Cô dựa lui vào ghế và nghĩ về tất cả những gã đàn ông đã email cho cô trong một vài tháng qua. "Throbbinbob?"
"Em biết ông ta ư?"
"Không hẳn. Ông ta đã viết mail cho em một vài lần." Ông ta là một kẻ khó chịu, nhưng vì Chúa, ông ta không đáng phải chết như thế. "Đêm qua anh có bắt được Chết ngạt không?"
Anh lắc đầu và tựa vào phía sau ghế. "Không, nhưng bọn anh có một vài manh mối tốt."
"Vậy, anh là một thám tử phụ trách các vụ giết người ư?" cô nói, kiểm tra một lần nữa. Bây giờ nghĩ lại, việc là một thám tử dễ hiểu hơn việc anh là một thợ ống nước. Điều này giải thích cho ánh nhìn mãnh liệt và sự chú ý một cách chi tiết ở anh.
"Đúng vậy."
Cô đoán là cô hiểu tại sao anh nói dối. Cô không thích điều này nhưng không thể nổi điên lên. Vì nó sẽ khiến cô trở thành một kẻ đạo đức giả. Cô nhìn anh uống café và hồi tưởng lại những gì anh vừa nói với cô. Vậy, anh gặp cô khi anh đang hoạt động nội gián. Về một nghĩa nào đó thì cô cũng như vậy. Nó có thể không phải là cách tốt nhất để bắt đầu một mối quan hệ, nhưng không phải là không khắc phục được. Họ có thể cùng nhau làm lại. Có thể một lúc nào đó trong tương lai họ sẽ cười khi nhắc đến điều này. "Vậy, anh gặp em ở Starbucks để xem thử liệu em có phải là một kẻ giết người hàng loạt không ư?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và gật đầu.
Được rồi, vậy cuộc gặp gỡ giữa họ đã không theo quy tắc. Nhưng mọi người gặp nhau trong các tình huống khác thường lúc nào cũng có cơ mà. Ai lại đi quan tâm đến cánh và lý do họ lại gặp nhau. "Điều đó khá buồn cười khi anh nghĩ về điều đó nhỉ?" Anh không hề cười trước câu nói của cô. "Mất bao lâu anh mới nhận ra em không phải là kẻ giết người? Một hay hai phút?"
Anh đặt cốc café xuống bàn, "Lâu hơn một hoặc hai phút."
Có điều gì đó không ổn. Có điều gì đó cô không nhận ra. Cô cảm thấy như thể cô đang nhìn vào mặt trái của một bức tranh và không thấy được những gì đằng trước. Sau đó mọt việc thay dổi và trở nên rõ ràng. "Đợi đã." Cô đưa tay như một cảnh sát giao thông. "Anh đã nghĩ em có thể là Chết ngạt?"
"Đúng vậy."
Ôi, Chúa ơi. Anh chàng mà cô phải lòng đã nghĩ rằng cô có thể là một kẻ giết người hàng loạt.
"Nhưng anh đã nghĩ ngay rằng điều đó thật buồn cười. Đúng không?"
Anh từ từ lắc đầu. "Không phải ngay lập tức."
"Không phải ngay lập tức ư? Làm thế nào mà anh có thể nghĩ em là một kẻ giết người hàng loạt được nhỉ? Trông em giống như vậy sao?" Trước khi anh có thể trả lời, cô nói, "Không, em không giết người."
Anh thở dài, và đưa tay lên mát xa sau gáy. "Em và anh đều biết rõ rằng những kẻ giết người hàng loạt đều trông giống với bất cứ ai trong số chúng ta mà."
"Vâng, nhưng anh là một thám tử giàu kinh nghiệm. Anh phải có bản năng về những điều đó chứ? Kiểu như cảm giác của một cảnh sát. Đáng lẽ anh phải - Đợi đã. Mất bao lâu anh mới nhận ra em không phải là một kẻ giết người hàng loạt?" Anh chỉ biết nhìn vào cô, và cô phải lập lại câu hỏi của mình. "Mất bao lâu?"
"Lucy, em phải hiểu... "
"Bao lâu, Quinn?" cô cắt ngang lời anh.
Anh thả tay mình xuống hai bên hông. "Đêm hôm qua."
Cô cảm thấy sốc, lông mày cô nhướn lên. "Trước hay sau?..." Sự im lặng của anh là câu trả lời cho cô, và đầu cô quay tròn. Cô nghe chính mình lắp bắp như một con ngốc, nhưng cô không thể ngừng lại. "Anh... em... tôi... cái... quái gì?" Cô ngừng lại để thở và để bình tĩnh lại, và khi cô có thể nói, cô nhìn thẳng vào anh và hỏi, "Anh đang đùa em phải không?" Không hẳn là một câu hỏi thông minh, nhưng là một cách vượt qua sự lắp bắp. "Đừng có nói với em là trong suốt thời gian chúng ta hẹn hò, anh vẫn luôn nghĩ rằng em là một kẻ giết người hàng loạt? Cho đến tối hôm qua?"
"Không, anh không đùa với em. Và đúng cho câu hỏi thứ hai và thứ ba."
Những gì anh nói đánh mạnh vào đầu cô. "Và anh đã cởi áo em ra và... và... và... " Cô cố bình tĩnh lại khi các ý nghĩ cứ quay tròn trong đầu cô. "Anh muốn làm tình với em ngay cả khi anh nghĩ em sẽ giết anh ư? Anh muốn làm tình với một kẻ giết người hàng loạt ư?"
"Không. Những gì xảy ra tối hôm đó không phải là làm tình."
Cô hít thật sâu và cảm thấy lòng mình đau buốt. Bỗng nhiên những gì cô cảm thấy thật đẹp trở nên cực kỳ dơ bẩn.
"Nó hơi phức tạp."
Ôi Chúa ơi. Ôi trời. Cô nuốt sự tức giận xuống cổ."Cái gì? Anh đang cố làm cho em giết anh ư?"
Anh cau mày. "Một điều tương tự như thế."
Cô nuốt mạnh khi ngực cô đau nhói. "Thế trong suốt thời gian anh hôn em, lột trần em đêm qua, anh làm thế chỉ vì anh nghĩ rằng em sẽ cố giết anh sao?"
"Anh chỉ nghĩ đó là một cơ hội." Anh vuốt mặt mình. "Lucy, em phải hiểu một điều rằng anh không có ý làm tổn thương em. Anh không bao giờ muốn tổn thương bất cứ ai, nhưng anh có công việc cần làm."
Lucy không nghĩ rằng mình sẽ còn tổn thương với bất cứ điều gì anh nói. Cô đã sai.
"Anh chỉ đang làm việc của mình," anh nói, điều đó như xát thêm muối vào trái tim đã tổn thương của cô.
"Ôi Chúa ơi." Cô đứng dậy và đặt bàn tay đang run rẩy của mình lên bàn. "Những gì xảy ra trong tuần vừa qua đều là giả dối. Em đã nghĩ rằng anh muốn ở bên em vì anh thích em. Nhưng không phải như thế. Anh đang làm việc, và em... " ... đã phải lòng một kẻ nói dối. "Em là một con ngốc."
Anh đứng dậy và đi vòng qua bàn. "Em không phải là một con ngốc. Em là một cô gái tuyệt vời, và nếu mọi việc khác... "
Trước khi Lucy nhận ra mình đã làm gì, cô đã vươn tay và tát mạnh vào mặt anh. Trước đây trong đời mình cô chưa bao giờ đánh ai, và cô cảm thấy sửng sốt với những gì mình đã làm. Lòng bàn tay cô đau nhói và cô nắm tay lại thật chặt. "Đi ra."
Anh bước lùi lại, nhưng anh không đi. "Anh xin lỗi."
Không hiểu sao, cô nghi ngờ sự xin lỗi của anh. Sự tức giận và đau khổ giày xéo trong ngực cô. Cô đặt tay mình lên tim, như thể cô có thể giữ nó khỏi phải vỡ nát. Dù sao nó cũng đã vỡ nát rồi. Một cơn đau nhói tận sâu vào trong cơ thể như muốn xé nát cô tan ra thành từng mảnh. "Xin anh, hãy đi đi."
"Anh sẽ gọi cho em"
"Em sẽ không trả lời đâu."
Anh đưa tay về phía cô, sau đó thả nó xuống. "Anh biết hiện em không tin anh, nhưng anh thật lòng cảm thấy hối tiếc nhiều hơn em biết."
Anh đã đúng. Cô đã không tin. Và cô không thực sự quan tâm nếu anh có hối tiếc hay không. Cô đã yêu một người đàn ông chỉ hẹn hò với cô vì đó là công việc của anh ta.
"Tạm biệt, Lucy."
Cô nhìn xuống sàn như giữ cho chính mình khỏi làm điều gì đó ngu ngốc, như bật khóc. Anh đã đứng lại một lát trong bếp của cô khi trái tim cô đang chết dần chết mòn. Sau đó anh quay người lại và đi ra khỏi phòng. Cô nghe tiếng cửa trước mở và cô ngẩng đầu lên để nhìn thấy bóng Quinn được lồng vào ánh nắng ban mai chói sáng. Anh ngoái đầu nhìn cô lần cuối . Anh mở miệng như thể định nói gì đó, nhưng cuối cùng anh đã không nói bất cứ điều gì. Anh đóng cửa lại và ra đi không nói một lời nào.
Trong một lúc, Lucy chỉ nhìn chằm chằm ra cửa đầu óc quay cuồng, các cảm giác và suy nghĩ của cô hoàn toàn biến mất. Con mèo của cô cuộn tròn giữa chân cô. Cô khom người xuống bồng nó lên. Cô ngồi xuống và vùi mặt mình vào lông của Ngài Snookuns. Tiếng khóc nức nở vang lên. Sao cô có thể phải lòng một kẻ nói dối? Điều đó sao có thể xảy ra được? Cô là một phụ nữ thông minh và thành đạt. Cô chỉ mới ba mươi tư tuổi. Những chuyện như vậy không thể xảy ra trong đời thật.
Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc.
Cô đã biết Quinn có điều gì đó không ổn trong suốt cả thời gian hẹn hò. Nhưng cô đã bỏ qua và tự nhủ rằng do anh là một người góa vợ. Việc anh lang thang tìm bạn ở các phòng chat trên mạng thực sự không khó hiểu. Các dấu hiệu xuất hiện ở đó, nhưng cô đã phớt lờ chúng.
Những ngón tay cô cào cào vào bộ lông của Ngài Snookum, và tiếng kêu rừ... ừ... ừ âu yếm vang lên từ ngực của nó. "Ít nhất là còn mày yêu tao, Snookie."
Cô bật khóc khi nó liếm liếm bàn tay cô. Nhưng tình yêu của con mèo không phải là nguồn an ủi cho cô. Không phải vào ngày hôm nay.
Cô đưa mắt nhìn cốc café của Quinn, sau đó nhắm mắt lại. Quinn đã không theo đuổi cô. Anh đã không ở bên cô vì bị cô thu hút. Ánh nhìn mãnh liệt của anh không liên quan gì đến sự khao khát và ham muốn. Anh đang nhìn và đợi cô giết chết anh như Lizzie Borden.
Một tiếng nấc vang lên từ lồng ngực đau buốt của cô. Cô đã không còn có thể ngăn dược dòng nước mắt đang tuôn như thác. Cô đã phải lòng quá nhanh, nhanh một cách buồn cười. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc. Cô chỉ có thể hy vọng rằng trái tim cô cũng có thể được hàn gắn lại nhanh như vậy.