Holly bật một tiếng kêu giật mình rồi hoàn toàn nín lặng, tê liệt hết cả bởi những xúc động đang cuốn lấy mình. Bronson hôn nàng theo cách mà nàng nhớ trước đây, trọn vẹn, đói khát, với khao khát thô ráp khiến nàng không thể nào ngăn nổi bản thân không đáp lại. Màn đêm dường như vây kín hai người, bức tượng cẩm thạch đứng nghiêm như người lính gác im lìm ngăn cản bất cứ ai bước vào thế giới của họ. Mái đầu đen của Bronson chuyển động trên gương mặt nàng, miệng anh dịu dàng nhưng gấp gáp, lưỡi đảo sâu kiếm tìm nàng đầy nóng bỏng. Cả người nàng dường như bùng cháy. Bất chợt nàng có cảm giác như thể bản thân không đủ sát lại gần anh. Nàng với lấy phía bên trong áo khoác của anh, nơi hội tụ sức nóng của toàn thân thể, và những lớp vải lanh đượm mùi hương đầy nam tính. Mùi hương của anh là thứ mùi hấp dẫn nhất mà nàng từng biết: vị muối trên làn da, nước hoa và thoảng chút hương thuốc lá. Cựa quậy và kích thích, nàng kéo môi mình khỏi môi anh và vùi mặt vào phần ngực áo của anh. Hơi thở rời rạc trong khi hai cánh tay níu chặt quanh thắt lưng rắc chắc của anh.
“Holly,” anh thì thầm, cũng run rẩy như nàng. “Chúa tôi… Holly…” Nàng cảm thấy bàn tay to lớn của anh vòng qua gáy mình, rồi chầm chậm ôm lấy. Anh nghiêng đầu nàng ra sau, và miệng lại bao phủ miệng nàng thêm một lần nữa. Để anh chỉ khám phá miệng nàng là không đủ, nàng đáp lại, nếm hương vị của anh. Nàng ấn lưỡi mình vào cái miệng vị brandy nóng rực. Không đủ… hầu như là không đủ. Rên lên, nàng kiễng chân, đẩy mình lên với anh, nhưng anh quá lớn đối với nàng, quá cao khiến nàng thở hắt ra vì thất vọng.
Quấn nàng vào trong vòng tay mình như thể nàng không trọng lượng, Bronson đưa nàng vào sâu hơn vườn cây cảnh, nơi có thứ gì đó tròn và phẳng – có lẽ là một chiếc bàn đá, hoặc một chiếc đồng hồ mặt trời. Anh ngồi xuống với nàng trong lòng mình, một cánh tay to khỏe đỡ sau vai và cổ nàng, trong khi miệng vẫn tiếp tục ngấu nghiến, cướp phá miệng nàng đầy ngọt ngào. Trước đây nàng chưa bao giờ trải qua một khoái cảm nhục dục thô nháp tới vậy. Bị thúc đẩy phải chạm vào anh, nàng điên cuồng giật chiếc găng tay bên phải cho tới khi nó văng ra. Bàn tay run rẩy lần sờ mái tóc và trượt vào trong những gợn sóng dày phía sau cổ anh. Những múi cơ của anh giật giật bên dưới những ngón tay trần của nàng, phần gáy trở nên cứng như đá và anh rên lên bên miệng nàng.
Dứt khỏi nụ hôn, Bronson cúi xuống trên người nàng, dụi dụi làn da mềm mại bên dưới quai hàm của nàng, tìm thấy khu vực dễ bị tổn thương dọc xuống cổ họng. Nàng có cảm giác lưỡi anh chạm vào da mình, và cảm xúc đó khiến nàng vặn người và rùng mình trong lòng anh. Miệng anh nấn ná ở phần hõm cổ, nơi mạch đập đang rộn lên đầy kích động.
Chiếc áo dạ hội bắt đầu trở nên xáo trộn, vạt trên trượt xa tới mức chỉ gần như vừa che đủ hai đầu ngực. Cảm nhận được làn lụa đỏ trượt xuống một cách nguy hiểm, Holly dần thu lại ý thức với một tiếng lầm bầm thoảng thốt, vòng hai cánh tay đeo găng quanh phần da thịt chỉ chút nữa thôi đã bị hoàn toàn phơi bày. “Làm ơn…” Đôi môi có cảm giác phỏng rát và sưng phồng, khiến nàng càng khó khăn cất tiếng. “Tôi không nên… ôi, chúng ta phải dừng lại!”
Dường như anh không nghe thấy, môi bắt đầu lang thang ghi dấu lên khắp ngực nàng. Anh gặm nhấp và liếm láp ở phần xương quai xanh, rồi chuyển tới thung lũng tròn trịa giữa ngực. Khẽ khép mi trong nỗi tuyệt vọng, Holly kìm lại một tiếng kêu phản đối khi nhận thấy anh giật tung vạt áo của mình, những ngón tay khỏe mạnh bận rộn trên lớp vải. Nàng sẽ sớm dừng anh lại thôi, sớm thôi, nhưng vào ngay giây phút này chỉ còn toàn sự ngọt ngào không thể chịu đựng nổi, và ngay cả sự ngượng ngùng lẫn lòng tự trọng cũng không thể tác động tới nàng.
Nàng thở hắt khi ngực thình lình vuột ra khỏi lớp lụa màu đỏ, núm vú e ấp trước sự vuốt ve của làn gió đêm mát lạnh. Bronson xé toạc găng tay, và bàn tay trần, to lớn dịu dàng khum lấy chiếc gò mềm mại, ngón tay cái quét qua phần đỉnh đã trở nên săn cứng. Holly giữ đôi mắt nhắm nghiền, không thể nào tin nổi chuyện đang diễn ra. Nàng cảm thấy miệng anh chạm vào mình, hôn tất cả mọi nơi quanh nụ hoa nhạy cảm, xoay tròn và trêu chọc nhưng tránh xa phần trung tâm của nó, cho tới lúc cuối cùng nàng phải rên lên và cong người đẩy nó vào miệng anh. Bờ môi anh khép lại quanh nàng, mút mạnh, lưỡi ve vuốt phần đầu đau nhức với kỹ năng vô cùng khéo léo.
Quằn quại hướng người lên trên, nàng ôm mái đầu đen nhánh của anh trong tay mình, trong lúc cảm giác gợi tình dồn xiết ở từng phần nhạy cảm trên cơ thể. Hơi thở nàng dần trở nên ngắt quãng một chút lạ lùng, hai lá phổi như căng hết cỡ dưới sức ép của lớp áo lót. Quần áo dường như đang thắt nàng quá chặt. Nàng muốn cảm nhận làn da anh trên da mình. Nàng muốn vị ngọt, đụng chạm của anh như thể nàng chưa bao giờ muốn một thứ gì mãnh liệt tới vậy trong đời.
“Zachary,” nàng hổn hển trên tai anh, “làm ơn dừng lại. Xin anh.”
Bàn tay anh quay trở lại ngực nàng, bao phủ và nhẹ nhàng nhào nặn đôi gò tràn căng, lòng bàn tay nham nhám trên làn da mịn của nàng. Anh chà xát miệng mình lên miệng nàng trong những nụ hôn dữ tợn gấp gáo, cho tới khi môi nàng mềm mại và ẩm ướt, giãn ra một cách nhẹ nhàng bên dưới môi anh. Rồi anh nâng nàng lên đủ cao để thì thầm vào tai nàng, giọng nhẹ nhàng nhưng những lời đó mới thật hung dữ. “Em là người đàn bà của anh, và không người đàn ông nào, kể cả Chúa trời hay bóng ma nào có thể cướp em đi khỏi anh.”
Bất cứ ai chỉ mới nghe nói về Zachary Bronson và những gì anh dám làm cũng sẽ cảm thấy báo động. Holly cứng người vì kinh hãi, không phải chỉ bị tác động bởi cảnh tượng sẽ bị chiếm hữu hoàn toàn như vậy, mà còn bởi sự đáp lại đầy vui sướng đang dâng trào mãnh liệt trong thâm tâm. Nàng đã dùng cả đời phấn đấu để là một người tiết chế, hiểu biết và lễ độ, và chưa bao giờ nàng dám mơ chuyện này lại có thể xảy ra với mình.
Nàng vùng vẫy thoát khỏi lòng anh trong trạng thái hoang mang cực độ khiến anh buộc phải thả ra. Chân lấy lại được điểm tựa, và nàng loạng choạng đứng lên. Ngạc nhiên, chân yếu ớt tới mức nàng gần như ngã quỵ nếu Bronson không dứng dậy và ôm eo nàng. Đỏ mặt phừng phừng, nàng khép lại vạt áo, giấu đi phần da thịt trần trụi lấp lánh dưới ánh trăng.
“Tôi đã ngờ chuyện này có thể xảy ra,” nàng nói, chật vật tìm về một vài vẻ điềm tĩnh thông thường. “B… biết thừa cái danh tiếng của ông với phụ nữ, tôi biết ông một ngày nào đó có thể nhân cơ hội với tôi mà.”
“Chuyện vừa xảy ra giữa chúng ta không phải một dịp ‘nhân cơ hội’,” anh nặng nề cất tiếng.
Nàng không nhìn anh. “Nếu tôi còn lưu lại như một vị khách trong nhà ông, chúng ta phải quên chuyện bất ngờ này đi.”
“Chuyện bất ngờ,” anh lặp lại đầy khinh bỉ. “Nó đã bồi đắp hàng tháng trời, kể từ lúc chúng ta gặp mặt rồi.”
“Không đúng,” nàng phản đối, trong khi trái tim nện như búa tạ trong cổ họng, gần như khiến nàng mắc nghẹn trong câm lặng. “Tôi không phủ nhận tôi thấy ông hấp dẫn, tôi… bất cứ người phụ nữ nào cũng vậy. Nhưng nếu ông quan niệm rằng tôi sẽ trở thành nhân tình của ông…”
“Không,” anh nói, đôi bàn tay to lớn dần tiến lại khuôn mặt nàng, những ngón tay ôm phía sau đầu nàng. Anh nâng mặt nàng lên, và Holly nao núng trước cái nhìn trong đôi mắt thẫm sâu đầy say đắm của anh. “Không, anh chưa bao giờ nghĩ vậy,” anh nói, giọng dần trở nên cấp bách. “Anh muốn em nhiều hơn vậy. Anh muốn…”
“Đừng nói nữa,” Holly nài, nhắm nghiền hai mắt lại. “Cả hai chúng ta đều điên rồi. Hãy để tôi đi đi mà. Ngay bây giờ, trước khi ông khiến tôi không thể nán lại trang viên của ông thêm được nữa.”
Mặc dù nàng không hề mong đợi những lời đó có thể tác động anh, dường như chúng lại gây một ảnh hưởng cực kỳ. Im lặng căng thẳng cứ vậy kéo dài. Chầm chậm đôi bàn tay anh nới lỏng cái ôm đầy chiếm hữu rồi buông thõng xuống. “Không có lý do gì để em phải rời khỏi nhà tôi,” anh nói. “Dù gì chúng ta cũng sẽ thu xếp việc này theo ý em.”
Nỗi sợ hãi bấm chặt trong cổ họng nàng dần nơi lỏng. “T… tôi muốn lờ chuyện này đi như thể nó chưa từng xảy ra.”
“Tốt thôi,” anh đáp ngay lập tức, mặc dù ánh mắt không giấu diếm hoài nghi. “Bà là người ra quy tắc, thưa phu nhân.” Anh cúi xuống và nhặt lên chiếc găng tay vừa bị giật ra và đưa nó cho nàng. Đỏ mặt, nàng mò dẫm mể kéo nó lên.
“Ông phải hứa không được can thiệp những vấn đề giữa Ravenhill và tôi,” nàng cố gắng nói. “Tôi đã mời anh ấy tới thăm tôi. Khi anh ấy tới tôi không mong anh ấy bị đuổi đi hay bị đối đãi một cách bất lịch sự. Tôi sẽ tự ra các quyết định cho tương lai của mình – và Rose – mà không cần sự giúp đỡ từ ông.”
Nàng để ý thấy anh nghiến chặt răng khi quai hàm cứng lại. “Tốt thôi,” anh nói đều đều. “Nhưng tôi muốn chỉ ra vài điều. Ravenhill đã đi lang thang quanh Châu Âu suốt ba năm – và đừng có cố gắng cho rằng lời hứa khốn kiếp của hắn với George được đặt lên tất thảy trong tâm trí hắn vào lúc đó. Còn những hành động của bà thì sao? Khi đồng ý làm việc cho tôi bà không hề nghĩ tới lời hứa chết tiệt đó – bà biết George sẽ không đồng ý. Quỷ thật, cả bà lẫn tôi đều thừa biết chắc chắn anh ta sẽ lăn lộn trong cái mồ của mình.”
“Tôi đồng ý lời đề nghị của ông bởi vì tôi không biết Ravenhill có còn mong muốn thực hiện những lời thề với George hay không. Tôi có Rose và tương lai con bé nằm trong tay tôi. Lúc đó ông xuất hiện, và Ravenhill không biết ở đâu mà tìm, dường như đó là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó. Và tôi không hề hối tiếc. Khi công việc hoàn thành, tôi sẽ được tự do để làm tròn những bổn phận với George, và mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo vốn có.”
“Vô cùng hợp lý,” anh tiếp lời nàng trong cái giọng nhẹ nhàng mà châm chọc. “Hãy nói cho tôi xem: nếu chấp nhận cưới Ravenhill, bà sẽ để hắn chia sẻ giường với bà chứ?”
Nàng ửng hồng trước câu hỏi của anh. “Ông không có quyền hỏi một chuyện như vậy.”
“Bà không muốn hắn làm vậy,” anh nói thẳng toẹt.
“Còn rất nhiều thứ sau một đám cưới hơn những gì xảy ra trên chiếc giường hôn nhân.”
“Đó là những gì George đã nói với bà à?” anh đáp trả. “Tôi tự hỏi… liệu bà có từng đáp lại anh ta theo cái cách bà làm với tôi không?” :O: ông này điên quá hóa liều :lol:
Câu hỏi lấp đầy nàng với nỗi phẫn nộ. Holly chưa bao giờ đánh bất cứ ai trong cuộc đời, nhưng cánh tay tự động di chuyển theo nguyện vọng của chính nó. Như thể hoàn toàn đứng ngoài cảnh tượng đang diễn ra, nàng trông thấy cánh tay đeo găng trắng của mình xẹt qua khi tát thẳng vào mặt anh ta. Cú đánh vô nghĩa và nhẹ nhàng một cách đáng thương, ngoại trừ là cử chỉ của một sự khiển trách. Dường như nó chẳng thấm vào đâu đối với Bronson. Thực tế, nàng thấy tia nhìn thỏa mãn ánh lên trong mắt anh ta, và chợt nhận ra khi nỗi thất vọng lóe lên rằng nàng đã trao cho anh ta câu trả lời mất rồi. Với tiếng thổn thức đầy thống khổ, nàng gắng hết sức tránh xa khỏi anh ta.
Một lúc sau Zachary quay trở lại vũ hội, trình diện với bộ dạng điềm tĩnh nhất trong khi cơ thể quặn đau với nỗi khao khát vô vọng. Cuối cùng anh đã biết được cảm giác ôm nàng trong tay ra sao, và đã có thể cảm nhận được cái miệng ngọt ngào của nàng cử động bên dưới miệng mình. Cuối cùng anh cũng đã biết được vị của làn da nàng, nhịp đập rộn ràng trước làn môi anh. Lơ đãng lấy một tách đựng chất lỏng ngọt kinh hoàng nào đó từ người phục vụ đi ngang qua, Zachary đứng ở phần bên của căn phòng và nhìn trừng trừng vào đám đông cho tới khi định vị được chiếc váy đỏ rực rỡ của Holly. Nhìn nàng có vẻ bình tĩnh và thảnh thơi một cách phi thường, dịu dàng tán gẫu với em gái Elizabeth của anh và đưa những lời giới thiệu với những người sẽ-trở-thành-người-cầu-hôn khi có người tới gần họ. Chỉ có những vầng ưng ửng hồng trên gò má mới để lộ sự rối loạn trong thâm tâm nàng.
Zachary xé toạc ánh mắt khỏi nàng , biết rằng thể nào cũng kéo theo những lời bình luận không hay khi cứ công khai nhìn chằm chằm vào nàng như vậy. Nhưng không hiểu bằng cách nào anh lại biết được rằng nàng cũng nhận thức được anh, mặc cho họ thật sự đang bị chia cách cả một phòng đầy ắp người những người. Anh vô thức quay sự chú ý vào tách rượu punch trên tay. Anh nôn nóng nuốt vài ngụm, rồi cảm giác như muốn bịnh vì cái vị ngọt giả tạo như thuốc nước. Những người quen tiến lại gần, hầu hết đều là bạn làm ăn trong các thương vụ kinh doanh mạo hiểm của anh, và anh ép mình duy trì một cuộc đối thoại lịch sự, mỉm cười trước những câu nói đùa mà anh chỉ nghe được phân nửa, liều lĩnh đưa ra ý kiến khi hầu như không biết chủ đề đang được nói tới là gì. Tất cả chú ý, tất cả ý nghĩ, lẫn tâm hồn ngoan cố đều dồn cả vào phu nhân Holland Taylor.
Anh yêu nàng mất rồi. Mọi giấc mơ, hy vọng và hoài bão trong cuộc đời mà kết hợp lại chỉ là một đốm lửa le lói khi đem ra so với thứ cảm xúc mãnh liệt đang hừng hực cháy lên trong lòng. Anh cảm thấy khiếp sợ khi nàng nắm giữ loại quyền lực to lớn tới mức đó đối với anh. Anh chưa bao giờ muốn yêu ai theo cách này – nó không đem lại cho anh chút an nhàn hay hạnh phúc, mà chỉ là nỗi thấu hiểu đau đớn rằng hầu như chắc chắn sẽ mất nàng. Ý nghĩ không có được nàng, phải buông nàng ra cho một người đàn ông khác, để thực hiện ước nguyện từ người chồng quá cố, gần như khiến anh quỵ ngã. Anh điên cuồng cân nhắc những biện pháp để chiếm được nàng… Những thứ mình có thể dâng hiến. Chết tiệt, thậm chí anh có thể đích thân xây một đài tưởng niệm cỡ bự về George Taylor nếu đó là cái giá để nàng chấp nhận anh.
Bận rộn với những ý nghĩ rồ dại, ngay lập tức Zachary không hề chú ý Ravenhill xuất hiện gần mình. Từ từ anh mới nhận thức được một người đàn ông tóc vàng dong dỏng cao đứng cách mình khoảng một mét, một dáng hình đẹp trai mà cô độc giữa buổi vũ hội ồn ào này. Ánh mắt họ chạm nhau, và Zachary bước gần lại anh ta.
“Nói với tôi xem,” Zachary nhỏ nhẹ nói, “loại đàn ông nào lại đi yêu cầu bạn thân nhất kết hôn với vợ mình sau khi anh ta chết? Và cái loại đàn ông nào lại đi xúi bẩy hai con người có vẻ khá là lý trí đồng ý một kế hoạch ngu đần khốn kiếp như vậy hả?”
Đôi mắt xám của người đàn ông bao trùm anh với cái nhìn đánh giá. “Một người đàn ông tốt hơn cả anh lẫn tôi.”
Zachary không thể ngừng bản thân thôi giễu cợt. “Dường như anh chồng mẫu mực của phu nhân Holland muốn bảo vệ cho cô ấy từ dưới nấm mồ thì phải.”
“Cậu ấy chỉ đang cố bảo vệ cô ấy,” Ravenhill lạnh nhạt nói, “từ những gã đàn ông như anh mà thôi.”
Sự bình tĩnh của thằng khốn đó làm Zachary sôi máu. Ravenhill tự tin một cách chết tiệt, như thể anh ta đã thắng một cuộc đấu mà Zachary không hề hay biết cho tới tận khi nó kết thúc. “Anh nghĩ cô ấy sẽ thực hiện điều đó sao?” Zachary làu bàu. “Anh nghĩ cô ấy sẽ hy sinh cả phần đời còn lại đơn giản chỉ bởi George Taylor đã yêu cầu cô ấy làm vậy à?”
“Phải, đó là điều tôi nghĩ,” Ravenhill lạnh nhạt đáp. “Và nếu hiểu cô ấy hơn, anh sẽ không phải nghi ngờ về điều đó.”
Vì sao? Zachary muốn hỏi, nhưng không thể khiến bản thân cất lên câu hỏi đau đớn đó. Tại sao lại định trước rằng nàng sẽ thực hiện lời hứa của nàng? Nàng yêu George Taylor nhiều tới mức hắn có thể tác động tới nàng ngay cả khi đã chết sao? Hay là đó đơn giản chỉ là vấn đề của lòng danh dự? Ý thức trách nhiệm về bổn phận và đạo đức thực sự có thể ép buộc nàng cưới một người đàn ông mà nàng không yêu sao?
“Tôi cảnh cáo anh,” Ravenhill êm ái nói, “nếu anh làm tổn thương hay khiến phu nhân Holland đau buồn dưới bất cứ hình thức nào, anh sẽ phải trả lời với tôi đó.”
“Tất cả những vấn đề liên quan tới hạnh phúc của cô ấy đều dính dáng vào đây hả. Vài năm trễ hẹn kia tới rồi phải không?”
Lời bình phẩm có vẻ đã khoắng được sự bình tĩnh nơi Ravenhill. Zachary cảm thấy niềm vui chiến thắng nhói lên khi thấy người đàn ông hơi đỏ mặt.
“Tôi đã mắc sai lầm,” Ravenhill cộc lốc thừa nhận. “Tôi cũng có nhiều lỗi ngang với người đàn ông kế bên, và tôi thấy viễn cảnh lấp đầy đôi giày của George Taylor khủng khiếp tới đáng nguyền rủa. Bất cứ ai cũng vậy thôi.”
“Vậy điều gì khiến anh quay lại?” Zachary lẩm bẩm, ước gì có cách nào đó để cưỡng chế gởi cái gã đàn ông này vượt trở lại qua eo Channel.
“Nghĩ rằng phu nhân Holland và con gái của cô ấy có thể cần tới tôi.”
“Họ không cần. Họ có tôi rồi.”
Lằn ranh đã vẽ. Từ giờ nhìn chung có lẽ họ đã trở thành hai kẻ thù đối nghịch, đối mặt với người kia qua bãi chiến trường. Cái miệng mảnh, quý phái của Ravenhill cong lên trong nụ cười khinh khi. “Anh là điều cuối cùng mà họ cần,” anh ta nói. “Tôi ngờ rằng ngay cả bản thân anh cũng biết điều đó.”bg-ssp-{height:px}
Rồi anh ta bước đi. Zachary đứng nhìn theo, với gương mặt cứng đờ và nín lặng, trong khi trong lòng anh đang quằn quại với nỗi tức giận thống khổ.
Holly cần rượu. Một ly brandy thật lớn, thứ sẽ giữ những dây thần kinh rã rời bình tĩnh lại và cho phép nàng chợp mắt được vài giờ. Nàng không cần dùng rượu mạnh kể từ năm đầu tiên để tang George. Bác sỹ đã lệnh cho nàng uống một ly rượu vang mỗi đêm trong những ngày rối loạn, nhưng không đủ. Chỉ có rượu thật mạnh mới đủ sức làm dịu nàng, và bởi vậy nàng đã dặn Maude bí mật đem cho mình những cốc whiskey hoặc brandy khi người làm đã đi nghỉ. Biết rằng gia đình của George sẽ không chấp nhận một quý bà uống rượu, và ngoài ra nàng cũng nhận thức được rằng họ có thể phát hiện mực rượu cứ vơi dần trong những chiếc bình thon cổ đặt trong tủ búp phê, Holly quyết định lén giấu một chai ở trong phòng mình. Dùng Maude làm trung gian, Holly tìm được một người gác cửa mua brandy cho mình, và nàng đã cất nó trong ngăn kéo bàn trang điểm. Giờ nghĩ lại một cách khát khao chai brandy xa xưa của mình, nàng mặc quần áo ngủ và nôn nóng chờ những người hầu trong gia đình Bronson đi nghỉ.
Chiếc xe ngựa đưa mọi người trở về nhà từ buổi dạ hội không có gì để phàn nàn. May mắn thay khi Elizabeth quá kích động bởi thành công của mình, và sự chú ý đáng ngưỡng mộ Jason Somers dành cho nên cô không để ý được sự im lặng sôi sục giữa Holly và anh trai mình. Paula có nhận ra tình trạng căng thẳng này, tất nhiên, và bà tìm cách lấp liếm với một tràng những lời nói chuyện tầm phào. Holly phải ép bản thân lờ ánh nhìn đăm đăm đang phủ lên mình của Bronson và tán gẫu với Paula, mỉm cười và trêu đùa trong khi những dây thần kinh bên trong đứt đoạn hết cả. Theo nàng biết, nơi dễ dàng tìm brandy nhất là ở tủ búp phê đặt trong thư viện, nơi Bronson luôn dự trữ những chai rượu Pháp hảo hạng.
Chân trần đi xuống cầu thang chính, Holly giữ cây nến lên cao, hơi giật mình một chút khi ngọn lửa nhỏ hắt những chiếc bóng kỳ quái lên những bức tường mạ vàng. Ngôi nhà rất lớn, luôn luôn trong tình trạng bận rộn và hối hả cả ngày, giờ giống như một bảo tàng cô quạnh vào giữa đêm. Những ngọn gió đem theo hơi lạnh ban đêm quấn quýt quanh hai mắt cá chân, và nàng rùng mình, thầm cảm ơn hơi ấm từ chiếc áo choàng lông viền đăng ten màu trắng đã cuốn chặt quanh chiếc áo ngủ mỏng manh.
Tiến vào thư viện, Holly hít thứ mùi quen thuộc của đồ da và giấy da bê, và vượt qua trái địa cầu đồ sộ sáng lờ mờ trên đường tới tủ đựng rượu. Nàng đặt cây nến lên mặt bàn bóng loáng và mở cánh cửa tủ để tìm một chiếc cốc.
Mặc dù không hề có âm thanh hay cử động nào trong căn phòng, có thứ gì đó báo động rằng thực tế nàng không ở một mình. Nàng bứt rứt quay qua nhìn xung quanh, và thở hổn hển khi thấy Bronson ngồi trong chiếc bành bọc da trũng sâu, đôi chân dài duỗi thẳng ngay trước mặt. Anh nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt như loài rắn không chớp. Anh vẫn mặc bộ dạ phục, mặc dù áo choàng đã cởi và chiếc áo ghi lê cùng cravat đã nới lỏng. Chiếc áo sơ mi trắng tháo khuy tới giữa ngực, để lộ lớp lông đen dày. Một cốc brandy rỗng không nắm hờ hững trong bàn tay, và nàng đoán chừng anh đã uống được vài lần rồi.
Trái tim Holly xoắn lại kịch liệt. Không khí dồn dập rời bỏ hai lá phổi, khiến nàng không sao nói được. Nàng loạng choạng dựa vào chiếc tủ, xiết phần gờ trong hai tay làm điểm tựa cho mình.
Bronson chầm chậm đứng dậy và lại gần nàng. Anh liếc nhìn cánh cửa tủ mở ngỏ, ngay lập tức hiểu được thứ nàng muốn là gì. “Theo tôi,” anh nói, giọng thì thầm mượt như nhung trong không gian tĩnh lặng, và anh kéo ra một chiếc cốc và một bình đựng brandy. Rót cho tới khi chiếc cốc đầy một phần ba, anh cầm lấy phần chân và dùng ngọn nến để làm ấm phần thân cốc. Thành thạo lắc một hoặc hai lần, và đưa thứ rượu âm ấp đó cho nàng.
Holly nhận chiếc cốc và uống ngay lập tức, ước gì tay mình không lẩy bẩy rõ ràng như vậy. Nàng không thể ngừng đắm nhìn vào nơi chiếc áo để mở của anh. George có một bộ ngực nhẵn thín, nơi mà nàng luôn thấy rất hấp dẫn, nhưng cảnh tượng Zachary Bronson trong một chiếc áo mở khuy cứ lấp đầy tâm trí nàng với những ý nghĩ bất an khủng khiếp. Nàng muốn chà xát miệng và khuôn mặt mình vào giữa những cuộn lông đen sẫm, muốn ép bộ ngực trần của nàng lên chúng…
Ánh đỏ rực lên khắp người, và nàng nuốt vội brandy cho tới khi phát ho.
Bronson quay trở lại chiếc ghế và nặng nề ngồi xuống. “Em sẽ lấy Ravenhill à?”
Cốc brandy gần như rơi khỏi tay Holly.
“Tôi hỏi em,” anh nặng nhọc nói. “Em sẽ lấy hắn ta à?”
“Tôi không biết câu trả lời.”
“Tất nhiên là em biết. Trả lời tôi, chết tiệt em đi.”
“Tôi…” cả cơ thể nàng dường như rũ xuống trong thất bại. “Có lẽ.”
Dường như Bronson không hê ngạc nhiên. Một tiếng cười nhẹ, thật đáng sợ vỡ ra. “Em sẽ phải giải thích vì sao. Tôi e rằng những võ sĩ quyền anh thô tục như tôi đây gặp khó khăn trong việc hiểu những cuộc dàn xếp của tầng lớp trên đó.”
“Tôi đã hứa với George,” Holly thận trọng nói, cảm thấy sợ hãi không nhỏ chút nào khi nhìn anh. Bronson trông quá… ưm, nguy hiểm… khi anh ngồi đó trong bóng tối. Đẹp trai, tóc đen và to lớn hơn lúc thường, anh cứ như là Lucifer ngồi trên ngai vàng. “Nếu thấy ở tôi bất cứ thứ gì đáng trọng hay đáng dành cho thiện chí, thì anh sẽ không muốn tôi cư xử theo cái cách kém ngay thẳng được. Tôi biết vài người nghĩ rằng ý thức danh dự ở phụ nữ không mạnh mẽ bằng đàn ông, nhưng tôi đã luôn cố…”
“Lạy Chúa, anh không hề nghi ngờ danh dự của em,” anh nói dữ dội. “Điều anh đang nói – điều đều rõ ràng với tất cả mọi người – rằng George không bao giờ nên yêu cầu ở em một lời hứa như vậy.”
“Nhưng anh ấy đã làm, và tôi đã hứa rồi.”
“Chỉ như vậy.” Bronson lắc đầu. “Thì anh sẽ không tin đó là em – em, người phụ nữ duy nhất tôi từng biết sẵn sàng đứng dậy đối chọi với anh trong cơn giận dữ.”
“George biết điều gì sẽ xảy ra với tôi nếu không có anh ấy,” nàng nói. “Anh ấy biết tôi sẽ không bao giờ tự nguyện kết hôn thêm lần nữa. Anh ấy muốn tôi có được sự bảo vệ của một người chồng, và quan trọng hơn, cho Rose có một người cha. Và lòng tin cũng như phẩm giá của Ravenhill tương tự với anh ấy, vì vậy George biết rằng Rose và tôi sẽ không bao giờ bị ngược đãi bởi bạn thân nhất của anh ấy…”
“Đủ rồi,” Zachary cay nghiệt ngắt ngang. “Tôi sẽ nói cho em nghe điều tôi nghĩ về ông thánh George cổ lỗ tuyệt vời của em. Tôi nghĩ hắn ta không muốn em yêu thêm lần nữa. Và khóa em vào cuộc hôn nhân với con cá lạnh lùng như Ravenhill là cách George chắc chắn sẽ giữ lại được tình yêu và là tình yêu duy nhất của em.”
Holly trắng bệch trước lời buộc tội của anh. “Đó là một điều kinh khủng để thốt ra. Anh hoàn toàn sai rồi, anh tuyệt đối không biết gì hết về chồng tôi và bạn của anh ấy…”
“Tôi biết em không yêu Ravenhill. Tôi biết em sẽ không bao giờ yêu hắn ta. Nếu quá kiên quyết cưới một người đàn ông em không yêu như vậy thì hãy chọn tôi đi.”
Trong số tất cả những điều nàng cho rằng anh sẽ nói, thì đây là điều ngạc nhiên nhất trong tất cả. Lóng ngóng với nỗi kinh ngạc, Holly uống hết chỗ rượu brandy còn lại và đặt chiếc cốc rỗng vào trong tủ phía sau nàng. “Anh đang cầu hôn tôi đó à?” nàng hỏi trong tiếng thì thào.
Bronson tiến tới chỗ nàng, không hề dừng lại cho tới khi dồn nàng dựa vào cánh tủ. “Tại sao không? George muốn em được chăm sóc và bảo vệ. Anh có thể làm được điều đó. Và anh có thể trở thành cha của Rose. Con bé không biết Ravenhill là gã chết tiệt nào. Anh sẽ chăm sóc cho cả hai mẹ con em.” Anh trượt bàn tay bên dưới mái tóc nàng, khẽ khàng chải nhẹ giữa những lọn tóc nâu dài. Holly khép đôi mắt và nén một tiếng thút thít thỏa mãn khi cảm nhận được những ngón tay của anh ôm gáy mình. Cứ như là toàn bộ cơ thể nàng đều đáp lại đụng chạm của anh. Có một cú giật nhẹ, mất thể diện ở nơi riêng tư giữa hai đùi, và nàng xấu hổ bởi nhu cầu nhục dục rộn lên quá mạnh mẽ trong lòng. Nàng chưa bao giờ khao khát bị chiếm hữu theo cách tự nhiên nhất bởi một người đàn ông nhiều như giây phút này. “Anh có thể trao cho em những điều mà em chưa từng nghĩ rằng bản thân mình muốn trước đây,” Bronson thì thầm. “Quên những lời hứa chết dẫm đó đi Holly. Tất cả đều là quá khứ rồi. Giờ là lúc nghĩ về tương lai.”
Holly lắc đầu và tách môi ra định phản đối. Nhưng anh đã nhanh chóng hạ đầu xuống, và chiếm lấy miệng nàng, khiến nàng rên lên trong khoái cảm khi lưỡi anh chìm sâu vào bên trong miệng nàng. Anh hôn nàng với sự thành thạo đầy đam mê khiến tất cả lý trí đều tan chảy. Miệng anh trêu chọc và xoắn trên miệng nàng, trong khi nàng căng thẳng hướng lên trong sự đáp lại không sao cưỡng nổi. Đôi bàn tay ấm áp tách những tầng muslin mỏng manh khỏi cơ thể nàng, rồi trượt lên người nàng đầy táo bạo khiến nàng choáng váng, khum lấy bờ ngực tròn trịa, những đường dốc dọc hai bên hông, kể cả đường cong đầy đặn trên mông. Nàng hổn hển khi anh xiết nhẹ mông mình, rồi kéo hông nàng dựa vào anh. Khi hôn nàng, anh chà xát nàng lên phần khuấy động đã cứng như đá của mính, và Holly gần như ngất đi vì kích động. Ngay cả chồng nàng cũng không dám mơn trớn nàng quá trắng trợn như vậy.
Nàng lê môi khỏi anh. “Anh khiến em không thể suy nghĩ…”
“Anh không muốn em nghĩ.” Anh kéo tay nàng tới mặt trước chiếc quần của mình, khớp những ngón tay nới lỏng lên phần đỉnh căng tức nóng nãy đang nhoi nhói kéo căng thớ vải. Đôi mắt mở lớn trước cảm nhận về anh, và nàng dụi đầu vào ngực anh để tránh cái miệng tham lam đang chực lao xuống miệng mình. Anh đã hôn làn da mỏng manh bên dưới tai nàng thay vào đó, đôi môi rà xuống cổ họng nàng. Mặc cho phần lý trí trong tâm tưởng Holly – những gì còn sót lại – hét lên cảnh báo trước khoái cảm nhục dục liều lĩnh này, nàng vẫn ấn má vào những cuộn lông kích thích trên ngực anh. Nàng mê mệt nét đàn ông cương nghị, tất cả những nét biểu cảm đầy sức mạnh và góc cạnh ở anh. Nhưng anh không dành cho nàng. Mặc dù những điều trái ngược có thể thu hút lẫn nhau, nhưng họ không thể làm nên một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chỉ có một cơ may duy nhất cho sự trọn vẹn tròn đầy ở những cuộc hôn nhân như vậy. Và nàng đã thực hiện một lời hứa ràng buộc với chồng mình trong những giây phút cuối đời của anh.
Ý nghĩ về George bất ngờ quăng nàng trở lại thực tại, và nàng vặn mình để thoát khỏi vòng tay của Zachary Bronson.
Nàng va phải một chiếc ghế va ngồi xuống một cách khó khăn, đôi chân rũ rượi và run rẩy. Cho nàng thở khuây khỏa, Bronson không hề đi theo nàng. Trong suốt một lúc lâu những âm thanh duy nhất trong thư viện là tiếng hít thở rõ nét của hai người. Cuối cùng Holly cũng tìm thấy giọng mình. “Em không phủ nhận sự thu hút giữa hai chúng ta.” Nàng dừng lại và phát ra một tiếng cười yếu ớt. “Nhưng em chắc anh phải biết chúng ta sẽ không bao giờ phù hợp! Em chỉ định sống một cuộc sống nho nhỏ và yên tĩnh – cách sống của anh quá nhanh và quá lớn đối với em. Rồi anh sẽ nhanh chóng chán, và khao khát được giải thoát khỏi em…”
“Không đâu.”
“… và em sẽ thấy thật khổ sở khi cố gắng sống với một người đàn ông với những khao khát và hoài bão như anh. Một trong hai chúng ta sẽ phải thay đổi, và nó sẽ gây nên nỗi oán giận khủng khiếp, và cuộc hôn nhân sẽ phải kết thúc trong cay đắng.”
“Em không thể chắc chắn về điều đó.”
“Em không thể mạo hiểm như vậy được,” nàng đáp vô cùng dứt khoát.
Bronson nhìn nàng chằm chằm qua bóng tối, đầu hơi nghiêng một chút, như thể anh đang dựa vào giác quan thứ sáu để thâm nhập vào những ý nghĩ của nàng. Anh tới bên nàng và ngồi xổm trước chiếc ghế, ngón tay cái xát mạnh lên những khớp ngón tay nàng. “Có vài điều em chưa nói với anh,” anh lầm bầm. “Vài điều khiến em lo âu… thậm chí là sợ hãi. Có phải tại anh không? Tại quá khứ của anh, sự thật rằng anh là một võ sĩ hay là…”
“Không phải,” nàng nói với tiếng cười nghẹn cứng trong cổ họng. “Tất nhiên là em không sợ anh.”
“Anh biết sợ hãi là ra sao khi anh nhìn thấy nó,” anh khăng khăng.
Holly lắc đầu, từ chối tranh luận với lời nhận xét của anh. “Chúng ta phải để đêm nay lại đằng sau,” nàng nói, “hoặc em sẽ phải đưa Rose rời khỏi đây ngay lập tức. Và em không muốn rời xa anh hay gia đình anh. Em muốn ở lại càng lâu càng tốt và làm tròn thỏa thuận của chúng ta. Hãy đồng ý với em rằng chúng ta sẽ không nói về vấn đề này nữa.”
Đôi mắt anh long lên với ngọn lửa đen thẫm. “Em nghĩ có thể sao?”
“Phải như vậy,” nàng thì thào. “Làm ơn đi Zachary, hãy nói với em rằng anh sẽ cố gắng.”
“Anh sẽ cố,” anh nói một cách vô cảm.
Nàng trút một hơi thở run rẩy. “Cảm ơn anh.”
“Tốt hơn em nên đi bây giờ đi,” anh nói, không hề mỉm cười. “Nhìn thấy em trong chiếc áo ngủ khiến anh điên mất.”
Nàng đâu có ăn mặc nghèo nàn tới vậy, nên Holly đã cảm thấy vui trước lời lưu ý của anh. Những tầng xếp nếp trang trí trên áo ngủ cùng chiếc áo choàng khiến chiếc váy ít phô bày hơn nhiều so với những chiếc váy thường nhật. Chỉ có trạng thái kích động trong tâm trí của Bronson mới khiến nàng trở nên đáng khát khao như vậy. “Anh cũng sẽ đi nghỉ bây giờ luôn chứ?” nàng hỏi.
“Không.” Anh đi tới đổ đầy chiếc cốc của mình, và trả lời nàng qua vai mình. “Anh sẽ uống thêm chút nữa.”
Bị giật mạnh với thứ xúc cảm không sao diễn tả thành lời, nàng cố gắng xoắn làn môi lại thành một nụ cười. “Vậy thì chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Anh không hề liếc nhìn trở lại, hai vai cứng ngắc khi nghe những bước chân ngày một rời xa của nàng.