“Em không hiểu,” Elizabeth buồn bã nói. “Có phải là do em đã làm cái gì, hay... có phải cuối cùng phu nhân đã quyết định là em không thể dạy dỗ nổi? Em sẽ cố gắng nhiều hơn, phu nhân, em hứa…”
“Em chẳng làm gì sai cả,” Holly vội vàng trấn an cô gái, với ra để giữ chặt lấy tay cô. Sau một đêm không ngủ, nàng đã xuất hiện với đôi mắt lờ mờ, quyết tâm hơn bao giờ hết theo đuổi con đường mình đã quyết định. Phải vậy thôi, trước khi nàng làm những điều thậm chí còn dại dột hơn những điều đã xảy ra. Cảm thấy không quen thuộc với cơ thể của chính mình, vẫn còn bị lấp đầy bởi cảm giác mãnh liệt nấn ná từ buổi gặp chiều hôm trước ở nhà hóng mát. Cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ biết được sự quyến rũ của việc tư tình, chưa bao giờ hiểu được thứ sức mạnh đã hủy hoại cuộc sống của mọi người và phá vỡ gia đình và phá vỡ các lời thề nguyện thiêng liêng. Bây giờ nàng biết lý do tại sao lại có những cuộc tình giữa đàn ông và phụ nữ, và tại sao họ mạo hiểm mọi thứ vì những ham muốn của chính mình.
George sẽ không nhận ra người vợ yêu dấu, đức hạnh của mình ở bên trong người phụ nữ đã từ bỏ chính bản thân với Zachary Bronson. George sẽ khiếp sợ những gì nàng mà trở thành. Xấu hổ và sợ hãi, Holly hướng dẫn cho Maude bắt đầu đóng gói tất cả đồ đạc của họ càng sớm càng tốt. Nàng đã cố gắng giải thích cho Rose, nhẹ nhàng nhất có thể, rằng đã tới lúc phải trở về Taylors, và dĩ nhiên cô bé cảm thấy khó chịu bởi tin đó. “Nhưng con thích ở đây!” Rose giận dữ hét lên, đôi mắt nâu ngập nước. “Con muốn ở lại, Mama. Mẹ rời đi, Maude và con sẽ ở lại đây!”
“Chúng ta không thuộc về nơi này, Rose,” Holly trả lời. “Con biết rõ là chúng ta không dự định ở lại đây mãi mãi.”
“Mẹ nói là một năm,” Rose cãi lại, kéo giật tiểu thư Crumpet lên và ôm con búp bê một cách đầy bảo vệ. “Chưa được tới một năm, còn chưa gần hết năm, và mẹ đã định dạy ông Bronson cách cư xử nữa.”
“Ông ấy đã học được tất cả mọi thứ cần từ mẹ rồi,” Holly nói chắc chắn. “Bây giờ không được làm toáng lên nữa, Rose. Mẹ hiểu tại sao con không vui, và điều đó làm mẹ buồn phiền khủng khiếp, nhưng con sẽ không gây rắc rối thêm cho gia đình Bronson về việc chuyện này nữa.”
Sau khi Rose đùng đùng lao đi và biến mất ở đâu đó trong căn nhà lớn, Holly đã miễn cưỡng đề nghị gặp những nữ chủ nhân nhà Bronson trong phòng khác gia đình sau bữa sáng. Thật không dễ dàng để nói với họ rằng nàng sẽ rời khỏi ngôi nhà trong một hoặc hai ngày nữa. Thật bất ngờ, nàng nhận ra rằng mình sẽ nhớ Elizabeth và Paula nhiều hơn nàng từng nghĩ.
“Chắc là tại anh Zach,” cô gái kêu lên. “Gần đây anh ấy cư xử rất kinh khủng, xấu tính như một con gấu mắc bẫy. Anh ấy đã khiếm nhã với phu nhân phải không? Có đúng anh ấy là nguyên nhân của chuyện này phải không? Em phải đi gặp anh ngay giờ phút này và nhét một ít lý lẽ vào cái đầu anh ấy…”
“Trật tự nào, Lizzie.” Cái nhìn nhân hậu của Paula dừng lại trên khuôn mặt đau khổ của Holly khi bà nói. “Con sẽ không giải quyết bất cứ điều gì bằng cách buộc tội và làm mọi chuyện khó khăn hơn đối với phu nhân Holly. Nếu phu nhân muốn ra đi, cô ấy sẽ đi với tình cảm và lòng biết ơn của chúng ta, và chúng ta sẽ không đáp trả tất cả sự tốt bụng của cô ấy bằng cách dày vò cô ấy.”
“Cảm ơn, bà Bronson,” Holly thì thầm, không thể nhìn vào mắt mẹ của người mình yêu. Nàng đã có một mối nghi ngờ khủng khiếp rằng Paula, với một tâm hồn đầy trực cảm, đã đoán ra được những gì xảy ra giữa nàng và Zachary.
“Nhưng con không muốn phu nhân ra đi,” Elizabeth bướng bỉnh. “Em sẽ nhớ phu nhân khủng khiếp... phu nhân là người bạn thân yêu nhất mà em từng có, và... ôi, em phải làm gì đây khi không có Rose bé nhỏ?”
“Em vẫn sẽ gặp chúng tôi mà.” Holly mỉm cười ấm áp với cô gái, trong khi đôi mắt nhức nhối vì nước mắt. “Chúng ta sẽ vẫn là bạn bè thân thiết, Lizzie, và em vẫn được chào đón tới thăm tôi và Rose bất cứ khi nào em muốn.” Cảm thấy một làn sóng cảm xúc nghẹn ngào dâng lên tận sâu trong mình, nàng đứng lên, xiết chặt tay run rẩy. “Xin thứ lỗi cho tôi, còn rất nhiều đồ cần sửa soạn...”
Nàng vội vàng rời đi, trước khi họ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt, và hai phụ nữ bắt đầu cao giọng ngay khi nàng bước tới ngưỡng cửa. "Có phải đại loại là phu nhân Holly đã cãi nhau với Zach không?” nàng nghe Elizabeth hỏi. “Có phải vì vậy mà anh đi đâu mất còn phu nhân thì định rời đi không?”
“Chuyện không thật đơn giản như vậy đâu Lizzie...” Paula cẩn thận đưa ra câu trả lời.
Không, nó không đơn giản chút nào.
Holly đã cố gắng để xem xét những việc kiểu như là kết hôn với Zachary, trở thành vợ anh và lao mình vào vào cuộc sống phô trương hối hả của anh. Để lại đằng sau tất cả những gì mình biết... để thực sự trở thành một người phụ nữ khác. Nàng nhức nhối với niềm mong mỏi cay đắng, muốn anh ấy với tất cả bản thân đang hiện hữu của mình, nhưng một điều gì đó bên trong nàng giật lại và co cụm lại trong cái kén bảo vệ. Nàng mù quáng tìm kiếm lý do tại sao, cắt nghĩa nỗi sợ hãi của chính mình, nhưng bằng cách nào đó, sự thật vẫn từ chối không chịu kết tinh lại cho nàng nhìn rõ. Bên trong nàng vẫn tràn lấp và run rẩy.
Trước đây Zachary chưa bao giờ chấp nhận thất bại. Anh có thể dung thứ những chuyện nhỏ, có lẽ bởi, luôn luôn biết rằng trong những kế hoạch lớn hơn, anh sẽ có được điều mình muốn. Nhưng anh chưa bao giờ thực sự bị bại trận, chưa bao giờ biết một mất mát thật sự. Cho tới khi điều này xảy ra, một mất mát lớn hơn tất cả. Nó làm anh cảm thấy sâu hoắm và hơi điên loạn. Anh muốn giết ai đó. Anh muốn khóc. Và trên tất cả anh muốn cười nhạo bản thân thật to vì đã trở thành một thằng đại đần độn. Trong những câu chuyện vô nghĩa mà Holly đọc to trong những buổi tối về những người Hy Lạp và những vị thần đầy đam mê, độc ác tới bất cẩn, con người luôn bị trừng phạt vì với quá cao. Holly đã từng giải thích đó là sự xấc xược cao ngạo. Quá nhiều những tham vọng tự phụ.
Zachary biết mình đã bị kết tội ngạo mạn, và bây giờ anh phải trả giá. Đáng lẽ anh không bao giờ được cho phép bản thân ham muốn một người phụ nữ rõ ràng không được dành cho mình. Điều dày vò anh nhất là nỗi nghi hoặc rằng có thể mình thực sự vẫn có cơ hội với nàng, nếu anh bắt buộc, dày vò, và mua chuộc nàng. Nhưng anh sẽ không làm điều đó với nàng, hay với chính mình.
Anh muốn nàng yêu mình tự nguyện và vui vẻ như đã yêu George. Ý nghĩ có thể khiến hầu hết mọi người cười toáng lên. Thậm chí nó cũng làm anh tức cười. Holly sẽ nghĩ gì khi nàng so sánh người chồng thánh thiện của mình với anh? Zachary là một tên khốn, một kẻ cơ hội, một con kền kền ăn xác thối xấu tính – một định nghĩa hoàn toàn đối lập với một quý ông. Rõ ràng Ravenhill là một sự lựa chọn đúng đắn, sự lựa chọn duy nhất, nếu nàng muốn có một cuộc sống giống như đã có với George.
Cau có, Zachary đi thẳng tới thư viện để tìm kiếm những tập tài liệu và thư dự định đem theo tới Durham. Một loạt công việc đóng gói đang diễn ra trên lầu, Maude và những người hầu gái đang nhồi quần áo và đồ dùng cá nhân vào những vali và những túi hành lý lớn... cũng giống như người chạy việc của Zachary đóng gói lễ phục và cravat chuẩn bị cho chuyến đi của anh. Zachary sẽ bị nguyền rủa nếu anh đứng nhìn Holly rời khỏi ngôi nhà. Anh sẽ rời đi trước. Tiến tới bàn làm việc, anh bắt đầu vơ vét hết giấy tờ, mới đầu không nhận thấy đã có một ai đó đang ở trong phòng. Một cái gì đó lộ ra trong lòng cái ghế da lớn, và lập tức Zachary quay vòng nó lại, đã chực bật ra câu hỏi.
Rose đang ngồi đó với tiểu thư Crumpet, cả hai gần như chìm nghỉm trong lòng ghế bọc. Trái tim chùng xuống, Zachary thấy khuôn mặt đứa trẻ vấy bẩn và ửng đỏ, cái mũi cần lau.
Dường như phái nữ nhà Taylor đều đòi hỏi một nguồn cung cấp khăn tay bất tận. Lầm bầm chửi thề, Zachary quả quyết tìm khăn trong áo khoác của mình, nhưng không thấy gì cả. Anh nới cravat vải lanh ra, giật khỏi cổ và ấn vào mũi Rose . “Xì ra,” anh lẩm bẩm, và đứa bé ngoan ngoãn nghe theo. Nó cười khúc khích, rõ ràng thấy vui với tính năng lau mũi mới của cà vạt.
“Ông thật ngốc nghếch, ông Bronson!”
Zachary ngồi xổm xuống ngay trước mặt đức bé, nhìn chằm chằm mắt đối mắt, và kéo theo một nụ cười trìu mến . “Có chuyện gì vậy, công chúa?” Anh hỏi nhẹ nhàng, dù đã biết tại sao.
Rose hăm hở trút bỏ gánh nặng. “Mama nói phải rời đi. Mọi người sẽ lại sống ở nhà bác của cháu, v-và cháu muốn ở lại đây.” Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cau lại bởi nỗi buồn trẻ con, Và Zachary gần nghiêng ngả vì áp lực của cú đấm vô hình nơi ngực. Đau đớn... yêu thương... nhưng thống khổ còn nhiều hơn. Mặc dù nói lời chào tạm biệt với Holly có thể không giết anh ngay nhưng chắc chắn nó sẽ quật ngã anh. Trong suốt những tháng vừa qua, bằng cách nào đó, anh bắt đầu yêu thương đứa trẻ vô cùng đáng yêu này, với những nắm tay dính đường, chuỗi nút áo, những lọn tóc xoăn rối buông dài, và đôi mắt nâu quá giống mẹ. Sẽ không còn những bữa tiệc trà, không còn những buổi ngồi trong phòng khách trước lò sưởi và kể đi kể lại những câu chuyện về thỏ bông và cải bắp, những con rồng và nàng công chúa, không còn bàn tay nhỏ xíu bám lấy anh đầy tin tưởng nữa.
“Hãy nói với Mama là mọi người phải ở lại đây với ông,” Rose yêu cầu. “Ông có thể khiến mẹ ở lại, cháu biết ông có thể!”
“Mama của cháu biết được điều gì là tốt nhất cho cháu,” Zachary thì thầm, mỉm cười mờ nhạt mặc dù anh đang cảm thấy như chết trong lòng. “Cháu là một bé gái ngoan, hãy làm theo lời mẹ.”
“Cháu luôn là một cô gái ngoan,” Rose nói, và bắt đầu sụt sịt một lần nữa. “Ôi, ông Bronson... Vậy còn đồ chơi của cháu?”
“Ta sẽ gởi tới nhà Taylors từng cái một còn lại cho cháu.”
“Tất cả thì sẽ không vừa.” Cô bé đưa bàn tay mũm mĩm lên quệt ngang giọt nước trên má. "Nhà họ cực cực cực bé hơn nhà ông.”
“Rose...” anh thở dài và ép đầu cô bé vào vai mình, bàn tay to lớn ôm trọn toàn bộ phía trên đầu cô bé. Đứa trẻ tựa im vào anh, rúc lại gần, và chạm nhẹ vào quai hàm lộn xộn của anh. Được một lúc, nó lách ra. “Ông đang đè bẹp tiểu thư Crumpet!”
“Xin lỗi,” anh ân hận nói, vuốt thẳng cái nón màu xanh lam của con búp bê.
“Cháu sẽ còn gặp lại ông và cô Lizzie lần nữa không?” Rose buồn rầu hỏi.
Zachary không nỡ nói dối cô bé. "Ta e là không thường xuyên lắm.”
“Ông sẽ nhớ cháu khủng khiếp,” cô bé nói, thở dài nặng nề, và bắt đầu dò dẫm tìm thứ gì đó trong cái túi áo khoác không tay của mình.
Có gì đó xảy ra với đôi mắt của Zachary, một cảm giác mờ mờ và cay cay kỳ quặc mà dường như anh không thể chớp. “Ngày nào cũng vậy, công chúa à.”
Rose dứt một vật nhỏ từ trong túi và trao vào tay anh. “Cái này cho ông,” cô bé nói. "Đó là cái nút dầu thơm của cháu. Khi buồn, ông có thể ngửi , và sẽ cảm thấy khá hơn. Nó luôn luôn hiệu nghiệm đối với cháu.”
“Công chúa,” Zachary nói, cố làm giọng mình mềm đi để khỏi vỡ òa. “Ta không thể lấy cái nút yêu quý của cháu.” Anh cố gắng trả lại cô bé, nhưng nó đẩy tay anh ra.
“Ông cần nó,” cô bé bướng bỉnh nói "Ông giữ nó đi, ông Bronson. Và đừng có làm mất đó nha.”
“Được rồi.” Zachary nắm chặt bàn tay bao lấu cái nút và gục đầu lên đó, đấu tranh với những cảm xúc ngang ngược của bản thân. Anh nghĩ chính mình đã gây ra điều này. Anh đã lập kế hoạch và lôi kéo cho tới tận khi có được phu nhân Holland Taylor sống trong nhà mình. Nhưng anh chưa bao giờ tính tới hậu quả. Giá mà anh mới chỉ được biết...
“Ông đang khóc à, ông Bronson?” Cô bé hỏi một cách đầy quan tâm , tiến lên đứng bên cạnh đầu gối anh, nhìn chằm chằm gương mặt đang cúi xuống.bg-ssp-{height:px}
Anh xoay sở cười với đứa trẻ. “Chỉ một chút ít trong lòng thôi,” anh nói găn gắt. Anh cảm nhận được bàn tay nhỏ của cô bé đặt lên má mình, và anh hoàn toàn bất động khi cô bé hôn lên mũi mình.
“Tạm biệt, ông Bronson,” đứa trẻ thì thầm, và rời đi với tràng hạt nút ủ rũ kéo lê phía sau.
Vẫn là buối sáng khi cuối cùng xe ngựa đã được chuẩn bị xong cho chuyến đi, và chẳng còn gì giữ anh lại ở gia sản này. Chẳng có gì ngoài trái tim bị dày xéo. Cân nhắc tất cả những điều đã nói giữa mình và Holly, anh nhận ra nói thêm nữa cũng chẳng đạt được gì. Mọi lựa chọn đã được đưa ra, Holly sẽ đi hoặc ở lại theo ý muốn của riêng nàng, mà không có sự can thiệp của anh.
Tuy nhiên, vẫn còn có chút việc dang dở. Biết rằng Holly đã dẫn Rose ra vườn, Zachary tới phòng ngủ của nàng. Người giúp việc tóc vàng, Maude ở đó, cánh tay giơ cao bê những quần áo đã gấp khi đi từ tủ đựng quần áo tới giường. Cô hơi nhảy dựng lên khi thấy anh đứng ở lối vào phòng. "Th- thưa ông?” Cô ta hỏi cảnh giác , xếp sắp đồ đã gấp rồi vào rương.
“Tôi có điều cần nhờ cô,” anh nói cộc lốc.
Rõ ràng bối rối về những gì anh yêu cầu, Maude quay sang đối mặt với anh. Anh cảm nhận được sự khó chịu của cô ta khi ở một mình trong phòng với anh. Đặc biệt là căn phòng này, với quần áo và đồ đạc của Holly vương vãi khắp mọi nơi. Có một đống các thứ trên giường: một cái lược tròn, một bộ lược bẹt, một hộp ngà voi, một khung nhỏ đặt trong một hộp da. Anh chẳng để ý cái khung, nếu Maude không cố gắng kín đáo chuyển ra khỏi tầm mắt của anh. “Liệu có việc vặt nào mà tôi có thể làm được cho ông không, thưa ông?” Người giúp việc hỏi một cách không thoải mái. “cái gì đó tôi có thể đem tới hoặc vá lại hoặc…”
“Không, không phải những chuyện như vậy.” Cái nhìn của anh lạc tới cái khung hình. “Cái gì kia?”
“Ồ, đó là... à một vật riêng tư của phu nhân Holly, và... thưa ông, phu nhân sẽ không thích nếu ông…” Maude lắp bắp với sự phản đối hụt hơi khi Zachary với tới và giật cái hộp ra khỏi đống đó.
“Một bức tiểu họa?” anh hỏi, khéo léo gỡ ra khỏi hộp bọc da.
“Vâng, thưa ông, nhưng... ông không nên, thực sự... ôi, Chúa ơi.” Đôi má đẫy đà đỏ bừng, và cô ta thở dài đầy khó chịu khi anh nhìn chằm chằm vào bức chân dung nhỏ.”
“George,” Zachary nhẹ nhàng nói. Anh chưa bao giờ thấy hình ảnh của người đàn ông này, và trước đó cũng chưa bao giờ muốn coi. Cũng bình thường khi Holly đem theo một bức chân dung người chồng quá cố, vì Rose cũng như vì chính nàng. Tuy nhiên, Zachary chưa bao giờ yêu cầu xem ảnh chân dung của George Taylor, và chắc chắn Holly không bao giờ tình nguyện cho anh coi. Có lẽ Zachary tưởng rằng mình sẽ thấy một tâm trạng thù địch đối với hình ảnh khuôn mặt của Taylor, nhưng khi nhìn chằm chằm bức tiểu họa, anh chỉ nhận thấy duy nhất của một cảm giác ngạc nhiên của lòng thương hại.
Anh đã luôn luôn nghĩ George như là một người cùng tuổi, nhưng khuôn mặt này lại trẻ khó tin, điểm thêm chút tóc mai được xác định bằng chút lông tơ trái đào hai bên má. Zachary giật mình bởi ý nghĩ khi qua đời Taylor không thể mới chỉ , trẻ hơn Zachary hiện giờ gần tròn mười năm. Holly đã được tán tỉnh và được yêu bởi cậu bé đẹp trai này, với mái tóc vàng, đôi mắt xanh thẳng thắn, và một nụ cười bóng gió nghịch ngợm. George đã chết trước khi anh ta thực sự nếm trải cuộc sống, để lại một người vợ góa là người con gái thậm chí còn ngây thơ hơn cả anh ta.
Cố gắng hết sức, Zachary cũng không thể đổ lỗi cho George Taylor vì đã cố gắng để bảo vệ Holly, sắp xếp mọi thứ cho nàng, đảm bảo rằng cô con gái sơ sinh được chăm sóc. George, chẳng nghi ngờ gì, sẽ đau khổ khi xuất hiện ý nghĩa người vợ của mình bị Zachary Bronsons quyến rũ và làm khổ sở trên cái thế giới này. “Mẹ kiếp,” Zachary chửi thầm, đẩy tiểu họa trở lại cái vỏ bọc da. Cau có, anh đặt vật đó lên giường.
Maude nhìn anh chằm chằm cảnh giác. “Có chuyện gì tôi có thể giúp ông, thưa ông?”
Anh gật đúng một cái và với bên trong áo khoác. “Tôi muốn cô nhận thứ này,” anh lẩm bẩm, đưa ra một túi ngỏ nặng những xu vàng. Đối với địa vị của một người đầy tớ như Maude, đó là cả một gia tài. “Cầm đi, và hứa với tôi rằng nếu phu nhân Holly cần bất cứ điều gì, hãy báo cho tôi.”
Khuôn mặt của người giúp việc đờ ra vì bất ngờ. Cô ta nhận lấy cái túi, cảm nhận được sức nặng của nó trong tay mình, và mở mắt trừng trừng nhìn anh . “Ông không cần phải trả tiền cho tôi để làm điều đó, thưa ông.”
“Nhận đi,” anh khẳng định một cách cộc cằn.
Một nụ cười miễn cưỡng cong đôi môi của cô hầu, và cô thả cái bọc nhỏ vào túi túi tạp dề. “Ông là một ông chủ rất tốt, thưa ông. Đừng băn khoăn về phu nhân Holly và tiểu thư Rose, tôi sẽ trung thành phục vụ họ, và báo cho ông nếu có bất cứ rắc rối gì xảy ra.”
“Tốt,” anh nói, và quay đi. Anh dừng lại và nhìn cô ta khi một câu hỏi nảy ra trong đầu. “Tại sao cô lại cố gắng giấu không cho tôi xem bức tiểu họa, Maude?”
Cô ta hơi đỏ mặt, nhưng ánh nhìn thẳng thắn và trực tiếp khi trả lời: “Tôi muốn giữ khoảng cách giữa ông và ông ấy, thưa ông. Tôi biết ông cảm nhận ra sao về phu nhân Holly, ông biết đó.”
“Cô biết?” anh nói chung chung.
Người giúp việc gật đầu mạnh mẽ. “Phu nhân là một quý bà thân quý và dịu dàng, một người đàn ông phải có trái tim bằng đá mới không quan tâm tới cô ấy.” Maude hạ thấp giọng một cách tin tưởng. “Giữa tôi với ông thôi, thưa ông, tôi nghĩ rằng phu nhân của tôi được tự do chọn lựa bất cứ một người đàn ông nào cho mình, thì cô ấy có thể sẽ chọn ông làm chồng. Rõ như ban ngày rằng phu nhân bị ông hấp dẫn. Nhưng ông chủ George đã đem theo phần lớn trái tim của phu nhân xuống mồ rồi.”
“Cô ấy có thường xuyên ngắm hình tiểu họa không?” Zachary hỏi, giữ mặt không cảm xúc.
Khuôn mặt tròn của Maude nhăn lại ngẫm nghĩ. “Không quá thường xuyên kể từ khi chúng tôi tới sống ở nhà của ông, thưa ông. Theo tôi biết, phu nhân đã không giở nó ra trong suốt cả tháng trước hoặc gần như vậy. Đó là lý do tại sao lại thậm chí có chút bụi đóng ở trên nó.”
Vì một vài lý do, thông tin này khiến anh cảm thấy thỏa mái.
“Tạm biệt, Maude,” anh đáp lời, và rút lui.
“Chúc ông may mắn, thưa ông” cô gái nói nhẹ nhàng.
Trở về từ vườn, Holly vào phòng mình và nhìn thấy người hầu của mình thông qua một đống vớ cẩn thận gấp lại. “Xem toàn bộ những gì chị làm nè, Maude,” nàng nhận xét với một nụ cười uể oải.
“Vâng, thưa phu nhân. Thậm chí tôi còn có thể làm hơn nữa nếu ông chủ không tới và làm gián đoạn công việc.” Những lời nói buột ra tình cờ, và Maude lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Holly cảm thấy quai hàm mình trễ ra vì ngạc nhiên. “Ông ấy đã tới à?” nàng thì thầm hỏi. “Vì điều gì? Ông ấy tìm tôi à?”
“Không, phu nhân à, ông ấy chỉ căn dặn tôi chăm sóc phu nhân và tiểu thư Rose, và tôi đã hứa với ông ấy là tôi sẽ vậy.”
“Ồ.” Holly nhặt một cái áo lót vải lanh và cố gắng gấp tử tế, nhưng cuối cùng nó thành một cuộn nàng cuốn chặt nhét vào bụng. “Ông ấy thật tử tế,” nàng thì thầm.
Maude trượt một cái nhìn thích thú, và tiếc rẻ lơ đãng lên nàng. “Tôi không nghĩ đó là lòng tốt thúc đẩy ông ấy, thưa phu nhân. Nhìn ông ấy si tình như một thanh niên trẻ tuổi. Thực tế, ông ấy có những biểu hiện giống như cô bây giờ.” Xem xét những thiệt hại mà những ngón tay xiết chặt của Holly đã gây ra với chiếc áp lót đang bị ấn dí xuống, cô cười khúc khích và với tay ra để giải cứu nó. Holly từ bỏ cái áo mà không ý kiến phản đối gì. “Chị có biết bây giờ ông Bronson ở đâu không, Maude?”
“Trên đường tới Durham, tôi đoán vậy. Dường như ông ấy không có tâm trạng để nán lại, phu nhân à.”
Holly bay tới cửa sổ, để tìm tầm nhìn mặt trước của dinh thự. Nàng khẽ kêu một tiếng khổ sở nho nhỏ khi thấy cỗ xe đen sơn mài rất lớn của Bronson lăn bánh dọc theo con đường lấp lánh sắc xanh của hàng cây dẫn ra đường chính. Tay nàng áp dẹt vào khung cửa, lòng bàn tay ấn chặt vào mặt kiếng lạnh lẽo. Miệng run lên dữ dội, và nàng chiến đấu để nén lại những cảm xúc của mình. Anh đã đi, nàng nghĩ, và nàng cũng đi sớm thôi. Như vậy là tốt nhất cho tất cả. Nàng đã làm điều đúng đắn cho bản thân mình, và cho cả anh nữa. Tốt nhất là để anh bắt đầu một cuộc hôn nhân với một cô gái trẻ ngây thơ, người anh có thể chia sẻ tất cả những lần "đầu tiên": lời thề nguyện đầu tiên, đêm đám cưới đầu tiên, đứa con đầu tiên...
Và cho chính mình, nàng biết rất rõ một khi quay trở lại nhà Taylors, có thể là số phận của nàng là ở lại đó mãi mãi. Nàng không có ý định trói buộc Ravenhill với lời hứa đó để anh cưới nàng, đó khó có thể là công bằng khi chặn hết tất cả các cơ hội để anh tìm kiếm một người anh thật sự yêu thương.
“Quay lại nơi mình bắt đầu,” Holly thì thầm với một nụ cười run run, nghĩ tới chuyện làm sao để tiếp tục cuộc sống với gia đình nhà chồng. Ngoại trừ bây giờ nàng buồn nhiều hơn một chút, khôn ngoan hơn một chút, và không còn bảo đảm là mình không thể phạm những sai lầm về mặt đạo đức được nữa.
Nàng nhìn chằm chằm dữ dội cỗ xe cho tới khi nó tiến đến cuối đường và dường như biến mất trong những tán cây.
“Tất cả cô cần là một chút thời gian, thưa phu nhân,” giọng nói thực tế đầy dễ chịu của Maude tiến tới sau nàng. “Như cô biết đó, thời gian sẽ hàn gắn các vết thương rất nhanh.”
Holly nuốt vào và lặng lẽ gật đầu, nhưng nàng biết trong trường hợp này người giúp việc đã sai… Không có khoảng thời gian nào có thể làm dịu niềm đam mê nàng cảm thấy – một nhu cầu mù quáng của cơ thể và tâm hồn - dành cho Zachary Bronson.