“Cao hơn, Mama, cao hơn nữa đi!”
Holly thả thêm dây và con diều hình chú chim bồ câu bay vút lên bầu trời điểm xuyết những dải mây, dải lụa xanh ở phía đuôi con diều phấp phới giữa cơn gió mạnh. Rose líu ríu chạy theo bên cạnh nàng, cười thét lên đồng tình. Bằng cách nào đó tà váy và chân của họ vướng vào nhau và họ cùng ngã nhào xuống đất, trong một tràng cười rúc rích không tài nào ngăn nổi. Bật dậy ngay lập tức, Rose cầm lấy cuộn dây và tiếp tục chạy, mái tóc nâu quăn quăn của cô bé tung bay theo những đoạn lụa buộc tóc sặc sỡ phía sau. Holly nằm ngửa lưng trên mặt đất. Mỉm cười, nàng thư giãn trên bãi cỏ xanh mướt trong khi ánh mặt trời tràn căng chiếu rọi trên gương mặt nàng.
“Holly.” âm điệu lo âu trong giọng nói của chồng nàng xuyên qua trạng thái mơ màng của nàng. Nàng lăn sang một bên với nụ cười tò mò trên môi. Anh đang tiến đến với nàng từ phía căn nhà, những bước dài của anh quả quyết, gương mặt rắn rỏi hằn lại với một cái nhíu mày.
“Anh hẳn đang quan sát từ cửa sổ thư viện,” Holly lẩm bẩm, uốn cong ngón tay để anh tham gia với nàng trên bãi cỏ.
“Anh đã trông thấy em ngã,” anh nói cụt lủn, ngồi xổm bên cạnh nàng. “Em không sao chứ?”
Holly dịch lưng, không để ý đến những vết bẩn lớp cỏ mang lại, biết rằng nàng trông còn giống một cô thôn nữ rối bù hơn một mệnh phụ uy nghi mà nàng đã từng thể hiện rất nhiều. “Đến gần hơn đi và em sẽ chỉ cho anh xem,” nàng khàn khàn cất giọng.
Một tiếng cười miễn cưỡng thoát ra khỏi anh khi ánh mắt anh chu du trên khắp tư thế mời gọi của nàng, tà váy tung lên để lộ hai mắt cá chân đi tất trắng. Holly nằm yên dưới quan sát kĩ lưỡng của anh, hy vọng sự dè dặt của anh với nàng cuối cùng cũng sẽ nhòa đi. Trong sáu tuần hồi phục khỏi bệnh thương hàn, nàng đã lấy lại được toàn bộ sức khỏe, cho đến khi đôi má nàng còn hồng hào và tràn đầy sức sống hơn trước, và còn thêm chút tròn trịa nữa. Nàng biết rằng nàng chưa bao giờ trông hoặc có cảm giác tốt hơn hiện giờ, và theo cùng với sức khỏe là tất cả những khao khát tự nhiên muốn được gần gũi về mặt thể xác với chồng nàng.
Trớ trêu làm sao, sự hồi phục của Zachary dường như chậm chạp hơn của nàng. Măc dù anh vẫn âu yếm và trêu chọc nàng như trước đây, vẫn có một sự kiềm giữ không thể phá vỡ trong lối cư xử của anh với nàng, sự thận trọng quá mức trong cái cách anh chạm vào nàng, như thể nàng vẫn còn quá mong manh đến mức anh có thể ngẫu nhiên gây tổn hại cho nàng. Dù cho anh đã dành lại được những cân nặng đã mất, anh vẫn trông quá gầy, quá thận trọng và căng thẳng, cứ như anh đang chờ đợi một kẻ thù vô hình nào đó chực nhào xuống.
Anh đã không ân ái với nàng từ trước khi cơn sốt thương hàn phát tác. Chẳng có gì có thể nghi ngờ ham muốn của anh với nàng, và sau hai tháng sống trong kiêng khem, một người đàn ông với thèm muốn nhục dục như của anh hẳn đang trải qua nỗi đau đớn mãnh liệt mới phải. Nhưng anh đã chào đón những bước tiến tới gần đây của nàng với những chối từ dứt khoát một cách dịu dàng và cẩn thận, đồng thời hứa hẹn rằng họ sẽ lại có nhau khi nàng khỏe hơn. Rõ ràng đánh giá của anh về sức khỏe của nàng khác biệt quá xa với đánh giá của nàng, hay kể cả của chính bác sĩ Linley. Vị bác sĩ đã khéo léo cho nàng hay rằng nàng có thể tiếp tục tất cả những sinh hoạt vợ chồng bình thường ngay khi nàng cảm thấy bản thân đã sẵn sàng. Dù sao đi nữa, nàng dường như không thể thuyết phục Zachary rằng nàng còn hơn cả đủ khỏe để tiếp đón anh trong giường của nàng.
Muốn anh bớt căng thẳng, muốn anh hạnh phúc, và đánh mất kiềm chế của bản thân trong vòng tay nàng, Holly trượt về phía anh một ánh nhìn khiêu khích. “Hôn em đi,” nàng thì thầm. “Không có ai ở đây ngoại trừ Rose… và con bé chắc chắn sẽ không để tâm đâu.”
Zachary ngập ngừng rồi cúi mình xuống với nàng, chải miệng dịu nhẹ trên miệng nàng. Nàng trượt một bàn tay ra sau cổ anh, những ngón tay vòng ôm trên những múi cơ đã cứng lại như thép. Ôm anh lại thật gần, nàng chạm lưỡi lên môi anh, nhưng anh đã không chia sẻ hương vị của anh với nàng. Anh thận trọng nắm lấy cổ tay và đẩy bàn tay nàng khỏi cổ anh.
“Phải quay lại,” anh nói giật cục, và buông một hơi thở hổn hển. “Có việc phải làm.” Rùng mình và cười nhanh, anh đứng dậy trong một chuyển động đơn giản và ném cho nàng một ánh nhìn yêu thương khổ sở. Anh quay lại ngôi nhà trong khi nàng kéo mình ngồi dậy và lặng ngắm dáng hình cao to đang vội vã thoái lui của anh.
Rõ ràng có điều gì đó phải xảy ra, Holly nghĩ với sự vui thích lẫn trong bực dọc. Trong số tất cả đàn ông, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Zachary Bronson lại quá khó khăn để quyến rũ như thế. Anh có vẻ gần như sợ hãi chạm vào nàng. Nàng không có chút nghi ngờ về chuyện anh sẽ lại làm tình với nàng một ngày nào đó, khi anh cuối cùng cũng nhận ra rằng anh không hề tình cờ gây đau đớn nào cho nàng. Nhưng nàng không muốn đợi. Nàng muốn anh ngay bây giờ, người tình cường tráng mãnh liệt sở hữu những lấn tới dữ dội khiến nàng phát điên lên với niềm hoan lạc – chứ không phải quý ông quá đỗi ân cần, thận trọng này, người dường như quá hoàn toàn tự chủ đối với chính lợi ích của bản thân mình. Dịch xong câu này mà em muốn xỉu =))
Quay trở về nhà từ cả một ngày dài dành hết thời gian trong những văn phòng trong thành phố, Zachary bước vào ngôi nhà với một tiếng thở dài khuây khỏa. Đó đã là một cuộc đàm phán khó khăn không như mong đợi, nhưng anh cuối cùng đã dành được phần lợi tức lớn nhất trong nhà máy đúc kim loại ở Birmingham sản xuất dây xích, đinh tán và kim khâu. Phần khó khăn không nằm ở các điều khoản tài chính, mà ở trong việc thuyết phục những người sẽ trở thành đối tác với anh kể từ lúc này rằng nhà máy sẽ được vận hành bởi những quản đốc của anh, theo cách của anh. Sẽ có những giờ nghỉ ngơi cho các công nhân, không thuê trẻ em và một phần lợi nhuận sẽ được tái đầu tư theo những cách các đối tác của anh đã gọi là ngu ngốc và không cần thiết. Anh đã gần như bước ra khỏi toàn bộ thỏa thuận, và khi họ nhận ra anh sẽ không nhường nhịn một phân nào, họ đã phải đồng ý với tất cả các điều khoản của anh.
Một ngày của kiên nhẫn, khăng khăng bàn cãi đã để lại trong anh nhiều kích động. Anh vẫn còn căng thẳng với sự sẵn sàng bước vào cuộc chiến, khao khát được giải phóng thứ năng lượng bị dồn nén của mình. Nhưng không may cho anh, phương pháp ưa chuộng nhất của anh, đó là nhào người vào vợ mình, vẫn chưa được cấp phép cho anh. Anh biết Holly sẽ chào đón anh nếu anh đến với nàng theo cách đó. Nhưng tuy vậy, nàng dường như vẫn còn quá nhỏ bé và mong manh, và anh thì sợ hãi rằng sức khỏe của nàng có thể trở nên xấu hơn nếu anh thúc bách nàng quá mạnh. Hơn nữa, những xúc cảm của anh về nàng giờ đang khiến anh không thở nổi. Đã quá lâu kể từ lần cuối anh ân ái với nàng, và điều đó khiến anh nửa lo sợ rằng anh sẽ xông lên người nàng như một con thú bị bệnh dại khi cuối cùng anh cũng lại gần nàng.
Vào thứ ba, buổi tối được nghỉ theo thường lệ của những người hầu, nhưng cả tòa nhà dường như yên lặng và trống không hơn lúc thường rất nhiều. Khi Zachary lững thững bước từ sảnh lớn đến phòng ăn của gia đình, anh phát hiện ra rằng bữa tối nguội lạnh mà bà nấu bếp luôn để đây mỗi tối không cánh mà bay. Kiểm tra lại chiếc đồng hồ bỏ túi, anh thấy anh chỉ muộn có mười lăm phút mà thôi. Chẳng nhẽ cả nhà đều đã ăn tối và đi nghỉ hết rồi? Kì lạ là, không có đến một bóng người xuất hiện trước mắt anh, và cũng không có ai đáp lại tiếng gọi của anh. Cả ngôi nhà cứ như bị bỏ hoang vậy.
Nhíu mày, Zachary sải chân vội vã về phía cầu thang lớn, khi anh tự hỏi có phải đã có điều gì đó không ổn xảy ra… và anh phải tận mắt chứng kiến. Một bông hoa hồng với những cánh hoa đỏ thẫm, được đặt cẩn thận ở bậc thang dưới cùng. Anh nhặt bông hoa lên, đó là một cành hoa đã được tỉ mẩn bỏ hết gai. Khi anh bước lên cầu thang, anh tìm thấy thêm một đóa hoa nữa trên bậc thứ sáu, và một đóa nữa ở bậc thứ mười hai. Ánh mắt anh hướng hẳn lên trên, để rồi phát hiện cả một con đường hoa hồng để dẫn lối cho anh.
Một nụ cười thảng lên từ sâu tận trong lòng, và anh nhẹ lắc đầu. Anh từ tốn đi dọc con đường hoa hồng, không một chút vội vã khi cách vài bước anh lại thêm một bông hoa vào bộ sưu tập mỗi lúc một đồ sộ của mình. Những đóa hoa trông tươi như mới hái và thơm nức, mùi hương ngọt ngào của chúng khuấy động những giấc quan của anh khi anh ôm chúng vào lòng. Sau khi đã ôm phải hơn một tá hồng, anh chợt nhận ra bản thân đang đứng trước chính phòng ngủ của anh, với một bông hoa cuối cùng đang du nhẹ trên một sợi lụa đỏ buộc quanh nắm đấm cửa. Cảm giác như đang bước giữa một giấc mơ, anh mở cửa ra, rồi băng qua ngưỡng cửa để mỗi lúc một tiến sâu hơn vào căn phòng.bg-ssp-{height:px}
Một chiếc bàn nhỏ chất đầy với những chiếc đĩa chụp cẩn thận cùng những cây nến châm trong chân đỡ bằng bạc được đặt lên một góc bàn. Ánh mắt anh quét khắp từ bữa tối ấm cúng cho hai người đến người vợ xinh đẹp tóc nâu của anh, người đang mặc một thứ gì đó trong trong, mờ mờ có màu đen. Cả cơ thể nàng như ẩn như hiện qua chiếc áo choàng gợi mở những liên tưởng thật tội lỗi trong anh, và anh thì cứ thế đờ đẫn nhìn nàng trong câm lặng.
“Mọi người đâu hết cả rồi em?” cuối cùng anh cũng khó khăn lên tiếng.
Holly vẫy vẫy một cành hoa như thể nó là chiếc đũa thần. “Em làm cho tất cả họ biến mất rồi.” Mỉm cười bí ẩn, nàng lại gần để choàng ôm lấy anh. “Giờ thì anh muốn dùng gì trước nào?” Nàng hỏi. “Bữa tối? … hay em?”
Những cánh hoa hồng xào xạc rớt xuống sàn thành một đống thơm ngào ngạt. Anh đứng giữa những cơn lũ hoa khi nàng ép vào anh, mịn màng, thơm ngát và hoàn toàn nữ tính. Cánh tay Zachary quấn quanh nàng. Cảm thấy da thịt ấm áp của nàng bên dưới lớp vải tơ đen trong suốt đủ để khiến miệng anh cạn khô và vùng thắt lưng nhức nhối của anh bị khuấy động nhanh chóng. Anh cố gắng điều khiển tình trạng kích thích bùng lên lấp đầy anh, nhưng anh khát khao mãnh liệt, cơ thể anh quá thiếu thốn đến nỗi tất cả điều anh có thể làm là đứng đó và hít sâu vào. Bàn tay nhỏ nhắn, khéo léo của nàng bận rộn lang thang phía dưới áo khoác của anh, giật mạnh hàng nút, kéo lớp vải dạt ra đến khi áo sơ mi mắc lỏng lẻo ở quần anh. Lòng bàn tay nàng quét nhẹ lên vật căng cứng như đá của anh, nấn ná trong một cái vuốt ve ôm siết, và nàng mỉm cười phía trước áo anh. “Em cho rằng đây là giải đáp cho câu hỏi của em,” nàng khẽ nói, và giải phóng anh thoát khỏi sự bó sát của lớp vải pôpơlin.
Không biết vì sao giữa lúc rối loạn, Zachary lại có thể khiến khuôn miệng mím chặt của mình bật ra lời nói. “Holly, anh e rằng … ôi, Chúa ơi … anh không thể giữ nổi.”
“Vậy thì đừng giữ,” nàng trả lời một cách đơn giản, và kéo giật đầu anh xuống.
Anh cưỡng lại, mặt anh co rúm vì đau khổ. “Nhỡ anh lại làm em ốm…”
“Anh yêu.” Nàng vuốt gò má anh bằng bàn tay thanh tú, nhẹ mỉm cười với anh. “Anh không biết chỉ có tình yêu của anh mới cho em sức lực sao?” Nàng chạm một đầu ngón tay mềm mại vào góc miệng căng thẳng của anh. “Hãy trao em điều em cần, Zachary,” nàng thì thầm. “Đã quá lâu rồi.”
Rên rỉ, anh chiếm khuôn miệng ngọt ngào của nàng bằng miệng anh, lưỡi anh đẩy sâu vào, và cảm giác của nó làm anh điên dại. Anh hôn nàng không ngớt, liếm mút, vuốt ve, ngấu nghiến, trong lúc đôi bàn tay anh phủ chụp lên hai bầu vú, hông và mông tròn trịa của nàng nằm dưới lớp vải tơ. Cảm giác về nàng làm anh mê mẩn. Anh kéo nàng vào giường và đặt nàng nằm trên tấm nệm, và giật mạnh quần áo của mình đến khi hầu hết quần áo bị cởi tung. Anh trườn lên trên nàng, tay và miệng anh tìm kiếm làn da trắng ngần bị hở ra bởi lớp vải tơ đen, khi nàng thì thầm van vỉ anh cởi bỏ áo dài nàng ra. “Có mấy cái nút,” nàng thở gấp. “Không …không phải ở đó, ở trên kìa …đúng rồi, còn một dải ruy băng buộc trên … ôi, đúng rồi …”
Sự tuyệt vọng đang lớn dần làm anh thật khó tháo gỡ toàn bộ những nút buộc rắc rối. Cuối cùng anh cũng đã kéo ra hết đám váy áo mỏng manh quấn quanh eo nàng và hạ người vào giữa hai bắp đùi tách ra của nàng. Anh đẩy mình vào trong nàng, lao tới và trượt vào, để mình bị bao bọc sâu trong hơi nóng lụa là của nàng. Nàng rên lên và vòng tay chân quanh anh, hông nàng nảy lên một cách dứt khoát áp vào anh. Giữ mặt nàng trong tay, anh hôn lên khuôn miệng hé mở của nàng và bắt đầu đâm vào không kiềm chế, chiếm lấy nàng trong những chuyển động nôn nóng, nguyên thủy khiến nàng thút thít bên môi anh. Những móng tay hình bầu tròn thanh tú của nàng bấm vào lưng anh, và anh rùng mình rồi thúc vào mạnh hơn, đến khi sự rúng động bùng nổ trong anh. Trong khoảnh khắc ấy sự giải thoát dường như quá mãnh liệt không chịu đựng nổi, rực sáng và ám ảnh khi nó cháy bừng xuyên qua người anh. Chỉ khi cực điểm của anh bắt đầu giảm đi, anh cảm thấy những bắp cơ bên trong nàng siết lại quanh anh thành một đợt sóng dài mê đắm. Anh nuốt tiếng hét của nàng vào miệng mình và giữa bản thân sâu hết mức có thể trong nàng, nhấp vào đến khi cơn rùng mình cuối cùng cũng đã mờ đi.
Họ nằm cùng nhau, hết hơi, thả lỏng và đắm mình trong vui sướng. Zachary rà mấy ngón tay lên thân hình duyên dáng của vợ anh, tháo những gì còn lại của cái áo ngủ và cởi nó ra. Thấy một đóa hồng nằm sẵn gần gối, anh nhặt đóa hoa yếu ớt đã nở và rê nó lên làn da lóng lánh ướt của nàng, cọ vào vú và rốn nàng, dịu dàng mơn man nó giữa đùi nàng. “Zachary,” nàng phản đối, làm anh thích thú khi thấy nàng đỏ mặt.
Anh chậm rãi mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy thanh thản trong hàng tháng trời. “Đồ phù thủy,” anh lẩm bẩm. “Em biết anh muốn đợi lâu hơn rồi mới làm thế này mà.”
Holly đẩy mình lên trên anh với nụ cười đắc thắng. “Anh không lúc nào biết điều gì là tốt nhất đối với em cả.”
Anh đan tay vào tóc nàng và đẩy nàng lên để anh hôn. “Vậy điều gì là tốt nhất đối với em nào?” anh lẩm bẩm khi môi họ đã tách ra.
“Là anh,” nàng nói với anh. “Em có anh càng nhiều thì càng tốt.”
Tràn ngập yêu thương, Zachary say đắm nhìn ngắm khuôn mặt tươi cười của nàng. “Anh tin là anh chỉ có thể vâng theo em thôi, em yêu.” Và anh kéo nàng đắm mình vào vòng ôm và yêu nàng thêm lần nữa.