Edit: Đào Sindy
Trước khi bắt đầu khoá học cấp ba, chuyện duy nhất vượt qua dự liệu của Tô Đường là cô nhận được điện thoại của ba nguyên thân.
Nguyên thân không thêm ghi chú gì với ba cả, cho nên lúc nhìn chuỗi số thật dài hiển thị trên màn hình, Tô Đường vô thức tưởng là một số người quảng cáo, lần đầu điện tới cô không nhận, cho đến khi đối phương kiên nhẫn gọi đến lần hai, trong bụng cô mới cảm thấy kỳ quái.
"Tô Đường, là tôi."
Cho dù hai người cách khoảng cách xa như vậy, nhưng Tô Đường vẫn có thể thông qua loa cảm nhận được thái độ lạnh nhạt và xa cách của đối phương.
"Mẹ con đã qua đời." Đường Thế Thành lạnh lùng nói trong điện thoại. Đây là một câu trần thuật vô cùng bình thản, cứ như ông ta nói một chuyện không quan trọng liên quan gì, Tô Đường nghe không ra bất kỳ tiếc nuối, hay là cảm xúc khổ sở nào từ đó.
Tô Đường không biết đối phương tại sao cẩn thận, nhắc đến chuyện này có mục đích gì, cho nên cô chỉ mấp máy môi, nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Tôi hi vọng con đừng tới tìm tôi."
Đường Thế Thành nói tiếp. Trong giọng nói của ông ta tràn đầy lãnh khốc vô tình, bên trong lời nói mặc dù mang theo hai chữ "Hi vọng", nhưng giọng điệu của ông ta không cho người khác cãi lại, đây không phải một câu thỉnh cầu, mà là một câu mệnh lệnh, mệnh lệnh bảo Tô Đường đừng đi tìm ông ta.
Câu nói này khiến trong lòng Tô Đường ngăn không được phát lạnh, cả người như rớt vào hầm băng.
"Được." Cô nghe mình giọng nói mình run rẩy trả lời như thế.
"Năm đó tôi nhận lời mẹ con sẽ không đổi, trước khi con đủ mười tám tuổi thì mỗi năm tôi sẽ gửi tiền sinh hoạt cho con một lần, trừ cái đó ra, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào. Con hiểu không?"
Đối phương vẫn đang chờ Tô Đường trả lời, Tô Đường không có cách nào, chỉ có thể kiên trì nói: "Đã hiểu."
Nghe được Tô Đường trả lời, đối phương không chút do dự cúp điện thoại.
Cho đến khi trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút tút, Tô Đường mới chính thức thở dài một hơi. Cô phát hiện vừa rồi mình quá khẩn trương, khiến mí mắt luôn cuồng loạn. Cô dùng mồ hôi từ lòng bàn tay đè lên mí mắt, nhưng mí mắt vẫn nhảy dồn dập, cô hít sâu một hơi, đi đến phòng vệ sinh, mở vòi sen, để nước lạnh không ngừng tạt vào mặt mình, sau một phút, tâm tình cô mới thoáng bình phục hơn.
Từ khi nhận được điện thoại của Đường Thế Thành, Tô Đường mới có loại cảm giác chân thực cô đã là Tô Đường. Những ngày qua, chiếm giữ thời gian sinh hoạt của cô chỉ có Khương Trì, Khương Ưng và dì Lục, vòng xã giao của cô nhỏ đến đáng sợ, khiến cô nhất thời sơ sót là mình đã đứng dưới bầu trời Thủ Đô rồi, hô hấp với Trầm Oánh chung một bầu trời, đứng trên cùng một mảnh đất.
Mà cú điện thoại này, cũng làm cho Tô Đường thật sự rõ ràng cảm nhận được, Đường Thế Thành với cô con gái Tô Đường này, không có bao nhiêu thân tình cha con. Hoặc nói, đối phương không tính thừa nhận thân phận cho cô. Từ giọng điệu bội bạc của ông ta, bên trong thái độ muốn phủi sạch quan hệ kia có thể cảm nhận được.
Cho nên, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, đối phương tuyệt đối sẽ không cứu giúp cô. Ở kiếp trước, ông ta cũng đối với Tô Đường như thế, lúc cô ấy bị bôi đen đầy người, sự nghiệp rơi xuống đáy cốc, lại tuyệt tình thờ ơ lạnh nhạt.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Đường liền trĩu nặng.
Mà lúc này, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn ngắn, tin nhắn nhắc nhở trong tài khoản của cô nhiều thêm năm mươi ngàn tiền mặt. Số tiền kia hẳn là vừa rồi Đường Thế Thành nói là tiền sinh hoạt trong một năm.
Năm mươi ngàn, tiền sinh hoạt cộng học phí, tính toán tỉ mỉ ở Thủ Đô này, chỉ có thể coi là miễn cưỡng có thể qua.
Tô Đường đưa điện thoại di động vững vàng nắm trong tay, ánh mắt mê mang. Lúc này, cửa phòng của cô bị người nào đó gõ.
Tô Đường nhìn thời gian, lúc này đã rất muộn, bất tri bất giác đã trôi qua hai mươi phút rồi. Cô vội vàng đưa điện thoại di động để qua một bên, mở cửa, chỉ thấy Khương Trì bỏ một tay vào túi đứng ở cửa, một tay cầm điện thoại đánh chữ, nhìn thấy Tô Đường đi ra, Khương Trì ngẩng đầu, nhíu mày hỏi cô: "Sao chậm vậy."
Tô Đường cúi thấp đầu, ấp úng nói: "Đang sửa lại chút đồ."
Khương Trì nhìn cô thật sâu, cũng không hỏi nhiều: "Trước tiên xuống lầu ăn sáng, ăn xong đi trường học."
"Được."
Bữa sáng vô cùng phong phú, sữa bò, trứng gà, bánh mì nướng, hoa quả, dinh dưỡng phối hợp cân đối, nhưng Tô Đường ăn có chút không biết vị. Trong đầu cô đang không ngừng hồi ức chuyện liên quan tới Đường Vãn Thu. Đường Vãn Thu lớn hơn nguyên thân một tuổi, nhưng đến trường sớm hơn nguyên thân hai năm, cho nên họ rất có khả năng gặp gỡ ở trường học cấp ba đấy.
Đường Thế Thành nổi danh trong nước là doanh nghiệp, trường con gái ông ta học chắc không kém
Mà trường Khương Trì học, tất nhiên càng không kém.
Cho nên, cô và Đường Vãn Thu vô cùng có khả năng học chung một trường cấp ba.
Có lẽ rất nhanh, cô sẽ gặp được Đường Vãn Thu rồi.
Ăn sáng xong, tài xế của Khương Trì đã đợi ở ngoài cửa rồi. Lúc nghỉ hè, trong nhà tài xế xảy ra chút việc gấp, Khương Ưng cho đối phương nghỉ một tháng, cho đến Khương Trì khai giảng, tài xế mới vội vàng đi làm lại.
Tài xế của Khương Trì nhìn qua còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi, cạo đầu đinh, nhìn qua rất có sức sống, nhìn thấy Khương Trì và Tô Đường, anh chào hỏi một tiếng: "Đại thiếu gia. Tô tiểu thư."
Nói xong, anh còn giúp hai người mở ra cửa xe sau, chờ Khương Trì và Tô Đường đều ngồi xuống, mới khép lại cửa xe, ngồi xuống trên ghế lái của mình, phục vụ quan tâm chu đáo, thái độ cung kính hữu lễ, cái này khiến Tô Đường một lần nữa sâu sắc cảm nhận được vị trí mình và Khương Trì giống nhau.
Đã đến cổng, như bao chiếc xe sang trọng, chiếc xe sang trọng ngừng lại trước cửa, các loại nhãn hiệu đều có, còn có không ít xe cao cấp nhập khẩu giá hơn mấy triệu. Đây chỉ là hiện tại. Bởi vì lớp mười hai khai giảng sớm hơn một tuần, cho nên hiện tại đến học chỉ có lớp mười hai.
Chờ đến khi ba lớp cùng khai giảng, chắc hẳn tình hình cửa trường học sẽ càng thêm hùng vĩ.
Trường học rất lớn, vào cửa trường, Tô Đường vững vàng đi theo Khương Trì, sợ mình lạc đường.
Mà cho đến lúc này, cô mới một bước cảm nhận được càng sâu sức ảnh hưởng của Khương Trì lớn đến bao nhiêu.
Cô và Khương Trì đi chung trên đường, hình như mỗi người đi ngang qua đều biết Khương Trì, thỉnh thoảng có người dừng bước lại chào hỏi anh, còn có hai cô gái nhìn thấy Khương Trì thì trực tiếp la lên: "Mau nhìn mau nhìn, đó là Khương Trì."
Trong giọng điệu của họ lộ ra vẻ vui mừng, tầm mắt điên cuồng dán lên người Khương Trì, cứ như Khương Trì là siêu sao trong lòng họ.
Vẻ mặt Khương Trì ung dung, cảnh tượng nhìn qua sớm đã thành thói quen.
Còn có không ít người đi ngang qua chỉ trỏ Tô Đường, giọng hiếu kỳ: "Cô gái này là ai thế, xấu thế này, tại sao đi gần Khương Trì như vậy."
"Trước kia chưa từng thấy qua cô gái này."
"Mẹ nó, đi gần chồng tao vậy."
Tô Đường nghe vậy cúi thấp đầu, nhìn dưới đất chằm chằm.
Khương Trì nghiêng đầu nhìn cô một cái, hoàn toàn không để mấy người kia vào mắt: "Theo sát anh."
"Ừm."
Tô Đường đi theo Khương Trì đến chỗ thầy chủ nhiệm làm thủ tục nhập học, Khương Ưng đã sớm đến chào hỏi thầy chủ nhiệm, cho nên lần này, Tô Đường và Khương Trì cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, nhận người. Quá trình này rất nhanh đã kết thúc.
Cô và Khương Trì học chung lớp, lớp A, Lớp A là lớp thường, thành tích học sinh trong lớp chưa đạt tiêu chuẩn. A, A là lớp chuyên, là lớp học sinh khá giỏi tụ tập, những năm trước vào được đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa đều là học sinh của lớp A, A, từ thời khai thiên lập địa đến nay chưa bao giờ sai lệch.
Lực lượng giáo viên tốt nhất toàn trường đều ở lớp A, A, học sinh lớp thường muốn “vượt lên” quả thật khó như lên trời, hoặc nói một cách khác đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng Tô Đường không thèm để ý cái này.
Cô để ý là mình sắp bắt đầu học tập trong hoàn cảnh mới. Chuyện này khiến cô cảm thấy có chút khẩn trương.
Càng đến gần lớp A, cô đi càng chậm.
Lề mà lề mề, giống như rùa đen đang bò.
Khương Trì đi phía trước, thấy dáng vẻ cô vừa đi vừa dừng, nhịn không được dừng bước lại đợi cô: "Sao đi chậm vậy." Đây đã là lần thứ hai anh hỏi câu này trong hôm nay.
Tô Đường mấp máy môi, không biết nên nói thế nào.
Mặc kệ đi chậm làm sao, đoạn đường ngắn ngủi này rất nhanh đã đến.
Hai người đi nhanh đến cửa lớp A.
Học sinh trong phòng học nhìn qua đã đến đông đủ, bên trong ồn ào náo nhiệt, phải là vô cùng náo nhiệt.
Khương Trì nhìn thoáng qua môi Tô Đường tái nhợt, nhịn không được cười khẽ một tiếng: "Làm sao? Sợ bạn học mới không chơi chung à?"
Tô Đường bị Khương Trì đoán trúng tim đen, nhịn không được kinh hoảng ngẩng đầu trợn to mắt nhìn anh. Trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối và xấu hổ.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Khương Trì lập tức đã hiểu.
Anh cong môi: "Có anh ở đây, em sợ gì chứ?"