Mấy ngày sau,Mie né tránh anh.Cô sợ phải đối mặt với anh,với những câu hỏi của anh.Sáng,cô dậy sớm nấu đồ ăn sáng rồi đi làm ngay.Tối cô cũng về khá muộn.Cô cũng không ngủ cùng anh nữa,nếu anh ngủ trong phòng của vợ chồng anh thì cô sẽ sang phòng khách ngủ.Cứ thế,tình cảm của cô và anh lạnh nhạt hơn rất nhiều.Anh cũng không có dịp để gặp cô nói chuyện dù hai người sống chung một mái nhà. Một hôm,cô đi làm nhưng quên mấy bản báo cáo quan trọng ở nhà lên quay về lấy.Đứng trước cửa phòng,cô nghe có tiếng nói chuyện :
- Mẹ đã nói rồi.Con bé ấy chẳng có gì tốt đẹp đâu,giờ con thấy rồi đấy.Nó còn chẳng thèm nói chuyện với con - Giọng mẹ chồng cô
- Không phải đâu mẹ..Chắc mấy hôm nay cô ấy bận quá nên không có thời gian nói chuyện với con thôi - Quốc Anh
- Con còn định bênh nó đến bao giờ ? Nó bây giờ có còn coi con ra gì đâu - Bà thở dài - Chỉ cần con nói một câu,mẹ sẽ tìm cho con một người vợ tốt hơn nó,có thể đẻ cho mẹ một đứa cháu nội nối dõi !
Mie nghe đến đây,nước mắt ứa ra
Thấy anh không trả lời,bà bắt nhịp nói tiếp :
- Chiều nay con rảnh chứ? Mẹ sẽ sắp xếp cho con một cuộc hẹn với con gái một người bạn của mẹ
- Mẹ..... - Anh ấp úng
- Đừng cãi mẹ.Con nên đến cuộc hẹn,con sẽ thích con bé ngay thôi.Mau li hôn với Mie đi.Giờ mẹ đi có việc đây,tạm biệt con.- Nói xong bà bỏ đi ngay,để lại anh một mình trong phòng suy nghĩ
Mie tránh đi để không bị mẹ chồng phát hiện.Có lẽ cô '' đánh mất '' anh rồi chăng ?
- Alo.Bác sĩ Hatro phải không? - Mie gọi điện hỏi
- Yes,tôi Hitro đây - Giọng nói người Mĩ từ đầu dây bên kia vang lên
- Tôi đã quyết định rồi,tôi sẽ thử sang Mĩ...
- Tuyệt ! Tôi sẽ đặt vé máy bay cho cô - Hatro chen vào
- Anh có thể đặt chuyến bay sớm nhất được không?
- Ngay chiều mai, h chúng ta sẽ lên máy bay.Được chứ?
- Vâng.
"Tút Tút " - Cô tắt máy.Cầm chiếc điện thoại mà lòng thấy chút gì đó...là lạ.
Cô do dự rồi quyết định sang phờ sách,nơi anh đang nghiên cứu gì đó
''Cốc cốc ''
- Vào đi - Giọng Quốc Anh từ trong phòng vang lên
Mie bước vào,nét mặt anh thay đổi hẳn.Anh nghĩ cô định làm hòa nên mỉm cười
- Cuối cùng em cũng nói chuyện với anh rồi sao?
- Anh,em sẽ sang Mĩ một thời gian...- Mie nói luôn
- Để làm gì ?? - Anh ngạc nhiên
- Quên anh !
- Cái gì ? Anh không hiểu...
- Em với anh kết thúc nhé...- Dù không muốn,nhưng cô muốn anh có cuộc sống tốt hơn bây giờ,nên ..
- Tại sao ?? Đừng như vậy.- Quốc Anh nắm lấy tay cô
- Em xin lỗi.Giấy li hôn này em đã kí rồi - Cô hất tay anh ra,đặt tờ giấy lên bàn rồi bỏ đi
Anh quá bất ngờ,không kịp nói gì
- Mie...-Anh bất chợt gọi tên cô.Nước mắt lăn xuống
~~~~~~
Mie mở bật cánh tủ ra,lấy toàn bộ quần áo,đồ đặc của cô nhét vào chiếc vali.Vô tình cuốn album ảnh cưới của cô rơi từ trong tủ ra.Mình dừng việc kia lại,cầm quyển album lên,lật từng trang mà nghẹn ngào.Mie lấy đi tấm ảnh nhỏ của cô và anh cho vào vali.
Bước xuống nhà,bố chồng cô vội nói :
- Con không thể tiếp tục với nó sao? Bố biết mẹ hay làm khó dễ cho con nhưng ...dù sao con cũng sống ở đây ba năm rồi mà
- Con xin lỗi - Cô kéo chiếc vali đi luôn để gia đình anh không thấy giọt nước mắt của cô
Bố anh nhìn theo bóng cô buồn bã.Mẹ chồng cô thì không nói gì,bà bỏ lên phòng luôn
Mie bước vào chiếc taxi chờ sẵn bên ngoài.Cô đóng '' SẦM " cánh cửa xe lại.Cô nhìn căn nhà ấy qua cánh cửa kính oto.Nhắm mắt lại cho nước mắt lăn xuống.Miệng cô khẽ rung lên
- Tạm biệt anh....