"Tay bị làm sao vậy?"
Lâm Ninh chằm chằm nhìn Phàm Dương, vừa lúc nhắc đến, Phàm Dương nhìn tiểu bảo bối đã ngừng ti sữa,, anh nói.
"Con no rồi, em đỡ con đi."
Lâm Ninh xoay lại nhìn bé bảo bối, đúng là em đã ngừng ti sữa hẳn, Lâm Ninh nâng hai tay ôm lấy con trai, cô ôm vững con trai, Phàm Dương mới buông tay ra, anh bước xuống giường đứng ngay ngắn rồi mới đưa ra hai bàn tay đón lấy bé bảo bối.
Phàm Dương ôm bé bảo bối đặt vòng chiếc nôi, Lâm Ninh ngồi ở phía giường, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn người đàn ông tuấn tú phía trước, anh dịu dàng từng bước chân, đôi tay ôm ấp con nhỏ trong lòng, cẩn trọng đặt con vào trong nôi.
Trái tim Lâm Ninh bỗng chốc mềm nhũng, đôi mắt tròn xoe ngắm nhìn anh, khoảnh khắc này cô sẽ mãi mãi khắc ghi vào trong miền ký ức, lưu giữ thành bảo vật của riêng mình.
Đặt con vào nôi, Phàm Dương quay trở lại, cầm lấy túi bánh ngồi xuống giường.
Lâm Ninh nhích người, cô ngồi sát vào lòng anh, đầu tựa vào vai anh yêu cầu bằng khẩu hiểu.
"Măm măm."
Phàm Dương cưng chiều gật gật đầu kèm theo nụ cười sủng nịnh, anh mở ra túi bánh, cầm lấy một chiếc bánh nướng xé nhỏ ra một mẩu rồi đưa lên cái miệng nhỏ kia.
"A a" Lâm Ninh há to miệng đớp lấy mẩu bánh, nhìn chẳng khác nào một con cá đớp lấy miếng mồi trên lưỡi câu.
"Nhoàm nhoàm nhoàm" Âm thanh ngấu nghiến nhai đồ ăn tinh nghịch phát ra, nuột ực một cái, tủm tỉm cười thích thú.
Đúng là bánh nướng của bà cô Doãn, ngon vô địch.
Phàm Dương đưa đến một mẩu bánh, Lâm Ninh rất ngoan ngoãn há miệng ăn.
"Nhoàm nhoàm" Vừa nhai đồ ăn, mắt nhìn đến hai bàn tay dán đầy băng dính của anh, Lâm Ninh ngừng lại việc nhai bánh, một miệng ngậm bánh hỏi.
"Tay anh bị làm sao đấy?"
Cô hỏi, một bàn tay nhỏ luồng vào cánh tay anh bắt lấy mu bàn tay, tay kia vừa ôm lại cánh tay anh vừa nắm lấy mu bàn tay.
Lâm Ninh kẹp cánh tay anh trong lòng, hai bàn tay nhỏ túm lấy bàn tay Phàm Dương.
"Bị làm sao vậy? Anh đánh nhau à?"
Ừ thì...!Anh đúng là đang đánh nhau, cả tháng nay hết đánh nhau với máy xúc đất thì chuyển sang đánh nhau với chiếc cuốc và mấy bụi hoa, gần đây thì anh đánh nhau với dây hoa hồng, tiến trình đang làm đến mái vòm bằng dây hoa hồng, hai tay bị gai đâm không ít a.
Phàm Dương phì cười, xé thêm một mẩu bánh đưa đến miệng nhỏ còn chưa ăn hết của cô.
"Ăn đi."
Lâm Ninh lắc lắc đầu, nhai hai cái rồi lại hỏi.
"Anh đánh nhau với anh Lục à? Sao lại bị thương nhiều như vậy?"
Cái miệng nhỏ của cô vẫn chưa ăn xong, vừa ăn vừa hỏi dính đầy vụng bánh, anh đưa mẩu bánh đến, dò hỏi.
"Có ăn không đây?"
Lâm Ninh nhăn mày, anh đang cố tình đánh trống lãng à? Anh không thèm để ý đến câu hỏi của cô luôn a.
Lâm Ninh trừng mắt, nghiêm túc hỏi.
"Anh trả lời em đi, anh Lục đánh anh phải không?"
Nhận thấy cô không thèm ăn bánh nữa, đôi mắt tròn xoe trừng lên lườm anh, Phàm Dương ăn lấy mẩu bánh trên tay, đặt túi bánh về tủ bên giường.
Nhai nuốt xong mẩu bánh làm cho miệng lưỡi anh có vị ngọt, Phàm Dương liền túm lấy hai bên gương mặt Lâm Ninh, chính mình áp xuống ấn lên môi nhỏ, lim láp cánh môi dính vụng bánh.
Đầu lưỡi nhanh vội tiến vào trong miệng tìm kiếm ngọt ngào, lưỡi anh tiến vào liền chạm vào lưỡi mềm đậm vị bánh ngọt.
Lâm Ninh nhăn mày, gương mặt phong trần tuấn tú kia phóng đại ở trước mắt, cô rút người về phía sau, muốn tránh ra khỏi nụ hôn.
Phàm Dương giữ chặt hai bên gò má Lâm Ninh, nụ hôn càng quấy trong miệng áp tới, cô càng rút về sau, anh sẽ càng lấn áp tiến tới.
Đến mức Lâm Ninh nằm phịch xuống giường, Phàm Dương vẫn không ngừng lấn áp hôn hấp, nụ hôn ngông cuồng lấy từng hơi thở, anh không bỏ qua một hương vị ngọt ngào nào, say mê đầu lưỡi, ngậm cắn cánh môi.
Hương vị của căn phòng bỗng trở nên thật nóng, hai bàn tay Lâm Ninh chống đỡ hai bên vòm ng ực anh, xuyên qua lớp áo, Lâm Ninh có thể cảm thấy người anh dần phát nóng theo nụ hôn, nơi trái tim anh đập thật mạnh mẽ.
Lâm Ninh há miệng hứng lấy nụ hôn, cơ thể mềm ngoặt đi, không đủ không khí nữa, cô xoay mạnh mặt tránh né làm cho nụ hôn trượt sang gò má.
"Hừ..." Hít lấy không khí, cô khẽ nhắc nhở.
"Đủ rồi."
Nụ hôn lệch sang gò má, Phàm Dương nhấc lên đầu lông mày, hôn chụt một cái ở gò má thịt, bạc môi ấn lên làn da mon men chạy sang vành tai, lim láp vành tai nhỏ đang đỏ vì thẹn, hơi thở anh nóng rực phà ra, âm thanh mang theo mị hoặc.
"Nhưng mà anh thì chưa đủ."
Dứt lời, Phàm Dương há miệng gặm lấy cành tay Lâm Ninh, cô rùng người một cái, cơ thể co rúm rút lại.
"A...!Á này..."
Phàm Dương cúi đầu, cơ thể lui xuống hôn lên, hôn lên xương thiên nga xinh xắn, nụ hôn cứ thế lần lượt lướt sóng trên vai trên cổ Lâm Ninh.
Bàn tay anh cũng không thảnh thơi, mân mê luồn vào lớp áo vuốt v e làn da.
Lâm Ninh đang là một bà mẹ bỉm, anh không thể nghịch mạnh vào ngực cô, chỉ có thể sờ nhẹ qua.
Hai tay anh đẩy lên gấu áo, sờ sờ hai đôi ngực căng mọng đầy sữa, hôn hấp lên xương thiên nga, mê say hôn lên gò bồng căng tròn, đôi lúc anh sẽ tham lam lim láp một chút ở ngực thịt.
Mùi của Lâm Ninh so với trước có một chút khác biệt, cô có mùi sữa, cũng có mùi da thịt của em bé, kết hợp với mùi hương quen thuộc của cô, Phàm Dương chẳng khác gì đứa trẻ bám lên người cô, hít lấy hít để.
Cô giống như một loài á phiện, ngửi vào chỉ khiến anh thân kinh điên đảo đắm say.
"Ninh à" Anh hôn bầu ng ực, Lâm Ninh hứng trận không thoát được, sau nụ hôn rút đi hết sức lực, cô mềm nhũng chỉ biết nằm hít thở.
"A..." Nghe anh gọi, Lâm Ninh thiều thào phản ứng, ướt át của đầu môi quấn trên ngực như đứa trẻ ti sữa, Lâm Ninh rùng mình, gương mặt đỏ ửng, cơ thể không tự chủ phát nóng theo người đàn ông ấy.
"Em thơm quá" Phàm Dương nói nhỏ, sau đó lại lim láp, dụi vào ngực cô rít sâu một hơi.
"Bà nhỏ của anh thơm quá, hôm nay bà nhỏ cũng vừa trắng vừa tròn nữa..."
Cơ thể anh nóng hừng hực như ngồi trên một chiếc lò lửa, hạ [email protected] từ khi nào đã ngẩn cao đầu, cương trực cứng ngắt kêu gào mãnh liệt, nóng bực từ chính mình phía dưới thoi thúc tâm trí anh, làm cho giọng anh trở nên khàn khàn, đầy mê hoặc dụ dỗ.
"Anh muốn em quá."
Không biết đã bao lâu rồi không được cùng cô trầm luân, ngay lúc này, anh thật chỉ muốn trôn vùi thân mình vào bên trong Lâm Ninh, đem cô và anh gắn kết lại thành một.
Lời anh nói khiến cho Lâm Ninh càng thẹn, mặt mũi đỏ ửng như ráng chiều phủ lên da thịt, cô xấu hổ hai tay ôm lấy gương mặt chính mình giấu đi.
"Oa...!Vừa nãy...!Anh còn bảo em phải ở cử mà..."
Phàm Dương nâng mi mắt nhìn, ánh mắt ám dục đỏ ngầu, anh nâng cao bạc môi, kéo tay cô ra để nhìn ngắm gương mặt đỏ bừng xì xèo khói.
"Ừ thì...!Em cứ ở cử."
Anh hạ thấp người, hôn chụt lên cái miệng nhỏ rồi thì thầm, âm hưởng chỉ toàn là dc vọng ám lên.
"Anh chỉ hôn, nào có làm gì em, nghĩ đi đâu rồi?"
"..."
Ai đó có thể nói cho cô biết là có chắc mỗi mình cô nghĩ "Đi đâu" kia không? Rõ là do anh làm bậy, anh ám muội như thế thì cô làm sao mà không nghĩ "Đi đâu" kia chứ?
Lâm Ninh vừa xấu hổ vừa thẹn, hai tay lại ôm lấy gương mặt giấu đi, mắng một tiếng.
"Đồ quỷ!"
Phàm Dương nằm xuống giường, đem cô ôm vào lòng, anh ghì chặt cô vào trong lòng, cúi xuống rít lấy mấy hơi từ mái tóc Lâm Ninh, bàn tay ôm chặt tấm lưng mân mê xuống mông thịt, vỗ nhẹ một cái lên mông đào.
"Em đấy! Em đấy nhé!"
"Hả?" Lâm Ninh ngẩng mặt, không hiểu anh đang vỗ mông ám thị cái gì, đầu óc cô lúc này bị anh làm cho loạn rồi a.
"Anh nói em đấy" Phàm Dương phì cười, nụ cười gian tà khà khà phát lên.
"Khoẻ mạnh xong thì đừng hòng bước xuống giường."
Ớ...!Khoẻ mạnh xong thì đương nhiên phải bước xuống giường rồi!
Lâm Ninh phản ứng.
"Em làm bạn với cái giường lâu rồi nha."
Anh định làm gì? Anh có ý đồ gì với cô và cái giường đấy!
Cô liền híp mắt, nghi hoặc hỏi.
"Anh đừng có mà bày trò quỷ, em không thèm ủn a ủn ỉn với anh đâu."
Phàm Dương lại khàn đặc cười, bàn tay nắm lấy mông đào, gắt gao nắm bóp m ông thịt đến mức cô í ới ra một âm.
"A..."
"Nào có bài trò quỷ gì quá đáng, chỉ là cắm một chút, đút một lúc thôi."
"..." Lâm Ninh im bặt, một giây sau cái miệng nhỏ liền oai oái la hét.
"Bớ người ta, có quỷ!"
Còn tiếp...
(P/s Á á áaa! Có quỷ! Có quỷ! Sợ quá sợ quá! Hãy mau tiến đến ăn thịt iêm đuy! Sợ quá sợ quá! Còn chờ gì nữa, ăn iêm điii chứ không em sợ lắm sợ lắm Liêm sỉ Bành Thanh Tiểu Dii đã quăng chuồng gà)
_ThanhDii.