Ân ái nồng nhiệt, mê say kéo dài không dứt một màn đêm.
Sau hai tuần không được gần gủi, đêm nay anh trở nên cuồng bạo, vừa gấp rút vừa ngông cuồng.
[email protected] muốn chiếm hữu dâng trào, Phàm Dương vây lấy Lâm Ninh như một miếng mồi tươi sống trước miệng con sói lớn.
Bàn tay to vuốt v e khắp thân thể mềm mại, làn da trơn vì mồ hôi ướt, mượt mà sờ nắn quả đồi đã mẫn đỏ.
Toàn thân Lâm Ninh in đậm những vết hôn đỏ tím, ánh đèn vàng mờ phủ lên thân thể đỏ ửng như một màu nắng toả trên phiếm hồng tịnh dương, thiếu nữ yêu kiều mê hoặc đẹp tựa một bức tranh vẽ.
Lâm Ninh nửa tỉnh nửa mê nằm dưới thân anh rn rỉ, đầu óc không đủ tỉnh táo, mơ hồ nhìn thấy người trước mắt, anh đắm chìm trong ngọt ngào cùng cô trầm luân không dứt.
Chỉ cầu đêm có thể dài ra vô tận, để đôi nam nữ cuồng si lạc vào trầm luân mãi mãi.
Ngày hôm sau, Lâm Ninh mê say trong giấc ngủ, Phàm Dương đưa cô trở về Hoa Viên vào lúc nào Lâm Ninh cũng chẳng hề hay biết.
Chỉ biết rằng khi cô tỉnh dậy đã là xế chiều, giường nệm đêm qua trở thành giường lớn màu xám của phòng ngủ chính.
Vừa tỉnh dậy, cơ thể dâng lên cơn tê tái từ phía bụng dưới, Lâm Ninh nằm nghiêng, hứng chịu cảm giác tê tái giữa hai [email protected], nơi u hoa tựa như khi cô còn kẹt đèn đỏ mà tuông trào ra chất dịch kẹo đặt.
Chỉ khác kẹt đèn đỏ là ra màu máu, còn chất dịch kẹo đặt lúc này là màu trắng đục tinh khôi.
Mùi của chất dịch tinh khôi sộc lên lỗ mũi, loạt hình ảnh [email protected] truồng quấn quýt đêm qua hiện về cõi ý thức.
Tâm trí cô là ký ức ngông cuồng làm chuyện người lớn, hai bên tai là dư âm hai thân thể va chạm vỗ lạch bạch.
Lâm Ninh rùng mình, lông tơ lông tóc đều nổi thành hột, mùi tinh đặc nhầy nhụa sộc thẳng vào lỗ mũi, bào tử cồn cào cơn buồn nôn, Lâm Ninh nhích người đến mép giường, ló đầu ra khỏi giường mềm.
“Ưm… Oẹ!”
Lâm Ninh nôn bên cạnh mép giường, nôn ra toàn bộ đồ ăn của buổi tối hôm qua, đồ ăn đa phần đã tiêu hoá thành nước, mùi chua nôn mửa lại sộc ngược vào lỗ mũi, bào tử càng thêm cồn cào, Lâm Ninh rùng người thêm một cái, làn da nổi thành hột lạnh ngắt, mặt mày tái mét nhăn nhó.
“Oẹ…”
Lại nôn thêm một lần, lần này Lâm Ninh nôn ra đồ ăn chưa kịp tiêu, tối qua trong xe cô và Doãn Linh ăn gà rán, xúc xích phô mai, bây giờ nôn ra còn nguyên miếng gà.
Phàm Dương vừa vặn từ bên ngoài đi vào phòng, vừa bước vào phòng là mùi chua, sau đó là giọng Lâm Ninh đang nôn, kèm theo tiếng họ sặc khụ khụ.
Phàm Dương lập tức đi nhanh vào phòng ngủ chính, đập vào mắt anh là Lâm Ninh nằm úp đầu ló ra bên mép giường nôn mửa.
Anh vội vàng đặt bịch bánh yến mạch bên giường, bàn tay to vuốt v e tấm lưng nhỏ, rối rít hỏi han.
“Em sao vậy? Vừa mới thức dậy đã nôn rồi? Nào nào…”
Bàn tay to rối rít vuốt v e tấm lưng Lâm Ninh, cô càng nôn dữ dội hơn, lần này nôn ra nguyên mảng xúc xích.
“Ư oẹ…”
“…” Phàm Dương cứng người, giây sau liền tái mặt rối loạn, nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ quen biết.
Lát sau, mấy người hầu vội vã đi vào phòng Lâm Ninh dọn dẹp, Phàm Dương dùng khăn ấm lau mặt, lau người cho Lâm Ninh.
Lâm Ninh nằm như người tàn phế, sau khi nôn xong thì bụng đói cồn cào, nhưng miệng lưỡi thì đắng chát chẳng thể nuốt được thứ gì, hiện tại đến nói chuyện cô còn chẳng kêu ra nổi, nói gì đến chuyện sẽ nhai đồ ăn.
Cô mềm nhũng, thân thể rả rời, mỗi việc hít thở cũng không xong, bây giờ thở ra chỉ toàn mùi chua, không thì là mùi tinh khôi đặc kẹo ám ảnh tâm trí.
Lâm Ninh không có phản kháng gì cả, nằm nhắm mắt tịnh dưỡng, mặc cho anh c ởi quần áo lau người cho cô, cô không ngại nữa…
Aaa, phải nói là ngại không nổi.
Chỉ vài phút sau nữa, một nam bác sĩ trẻ đi vào, khoác blouse trắng có dấu logo đến từ bệnh viện trung tâm Thành An, vội vã đến mức mang cả áo khoác từ bệnh viện đến.
“Có chuyện gì vậy?” Nam bác sĩ có vẻ loạn, gương mặt giang sinh tuấn tú nghiêm trang trở nên tái miết, bộ dạng giống như những khi nhận được tin có bệnh nhận sắp chết, vội vã chạy đến bên giường.
Châu Minh Thành nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Phàm Dương, nhìn xuống cô gái nằm nhắm mắt tưởng niệm trên giường.
“Cô ấy bị làm sao vậy?”
Phàm Dương đang ngồi lau bàn tay nhỏ nhắn, nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cậu bạn bác sĩ tài giỏi, Châu Minh Thành.
“Cô ấy vừa thức dậy đã nôn, cậu xem, mặt cô ấy trắng bệch, cả người như không xương nhũng ra hết rồi” Phàm Dương rối rít nói với cậu bạn.
Vừa nãy anh lau người cho Lâm Ninh, cô còn không thèm phản ứng, mọi khi cô sẽ oan oan ức ức thẹn thùng đỏ mặt, bây giờ cô mềm nhũng người sắp chết vậy.
Nghe nói vậy, Châu Minh Thành hô lên.
“Nguy như vậy sao, thôi chết thôi chết, có vẻ là trúng độc, tránh qua một bên cho tôi xem.
”
“Trúng độc sao?” Phàm Dương đang rối lên, nghe xong bác sĩ tài ba Châu Minh Thành nói, rối rắm thêm hoảng loạn.
“Minh Thành, cậu xem xem cô ấy có sao không? Sao lại trúng độc được chứ! À mà, phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện.
”
Châu Minh Thành lật lên tay áo Lâm Ninh, đập vào mắt là cổ tay đỏ ửng dấu ấn, mi tâm Châu Minh Thành chau lại.
“Độc tố phát huy rồi, da dẻ đã bị biến màu.
”
Châu Minh Thành chậm rãi bắt mạch trên cổ tay Lâm Ninh, đang dò tìm xem độc tố đến từ đâu, đầu lông mày chau chặt lại.
Dò tìm một hồi mạch đập cũng không ra, Châu Minh Thành lắc lắc đầu.
“Nguy rồi nguy rồi, người này không xong rồi.
”
“Hả?” Tiểu Vỹ Vi Vi trợn trắng mắt, hai cô bé nhỏ ôm lấy nhau rít lên.
“Ôi cô chủ của em…”
Bà Năm và bác Lý đứng bên cạnh giường, lo lắng phát sốt trên gương mặt già dặn.
Châu Minh Thành không xem được mạch, tay lấy ra ống nghe trong túi áo.
“Xin phép” Châu Minh Thành động tác thuần phục cởi ra chiếc cúc áo trên ngực Lâm Ninh, lật ra cổ áo, đập vào mắt là mảng da đầy vết hôn tím đỏ ma mị, còn có vết dấu răng trên xương quai xanh.
Châu Minh Thành dừng lại động tác cởi cúc áo thứ hai, dường như nghĩ ra gì đó không phải phương án trúng độc.
À mà không, vẫn là trúng độc, cơ mà là độc đàn ông.
“Cô gái, họ tên” Châu Minh Thành thu lại dáng vẻ vội vã, trầm lạnh hỏi.
“Hở… Lâm Ninh…” Lâm Ninh khàn giọng trả lời, đêm qua đã dùng hết nội công của dây thanh quản, bây giờ mở miệng âm giọng khàn đặc tắt tiếng.
“ × bằng mấy?”
“Bằng …”
“ đồng đô la bằng bao nhiêu tiền?”
“… Hay rồi… Hõng biết nữa…”
Châu Minh Thành gắn lại cúc áo của Lâm Ninh, ánh mắt sắc như viên đạn đặt ra câu hỏi cuối.
“Thủ đô của Pháp?”
“Pả… Rí…”
Hoàn tất xác nhận nhận thức.
…
“Con mẹ nó! Ông đây không có rảnh rỗi!”
Châu Minh Thành hậm hực đi xuống lầu, đứng tại phòng khách mắng chửi thằng bạn thân tai hoạ.
Mỗi khi Phàm gia gọi đến, Châu Minh Thành đều phải bán mạng chạy đến đây vì lo lắng người gặp bệnh là Phàm Dương, vừa rồi còn hoảng đến bỏ dở cuộc họp tiến hành giải phẩu vào tối nay.
Nào ngờ đến đây lại là…
“Cô ấy không sao rồi à?”
“Má nó, sao trăng cái khỉ, người có sao là tôi đây này, tôi còn tưởng cậu phát bệnh gì, nào ngờ là vợ cậu, bị bệnh do thằng điên nào đó cầm thú.
”
Bỏ dở cuộc họp đến để xem một cô gái bị bệnh do cầm thú gây ra.
Thần linh ngó xuống mà xem, anh đã gây ra tội ác gì mà lại phải chịu cảnh này!
“Là bị bệnh do tên điên cậu không biết tiết chế, nghĩ ngơi vài hôm là khoẻ, má nó, làm ông đây chạy như điên đến đây! Tôi còn tưởng có người quan trọng sắp chết!”
Nào ngờ là vợ hắn ta chỉ không khoẻ, lão thiên! Châu Minh Thành tức chết.
Phàm Dương gật gật gù gù, thở phào một hơi, bàn tay vỗ vỗ vai Châu Minh Thành.
“Cảm ơn cảm ơn, phiền cậu rồi.
”.
Đam Mỹ Hay
Rất là phiền đó! Trong lòng Châu Minh Thành gào thét.
Mụ nội nó, hay là Châu Minh Thành đá bay gã họ Phàm này nhỉ?
Thế lại không được, các quỹ từ thiện ở bệnh viện đều là của gã này, nhịn xuống, vì bá tánh thần dân, nhịn xuống đi Châu Minh Thành!
“Lần sau nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng có gọi ông đây!”
“Được rồi được rồi, cảm ơn cậu.
”
Châu Minh Thành hắc giọng, bực bội lườm lườm Phàm Dương.
“Ông Phàm làm ơn tiết chế một chút, quản con chim sẻ lại!”
Người hầu trong nhà nín không được tiếng cười, vội vã bịt miệng chạy đi tìm chỗ để cười.
Châu Minh Thành ghét bỏ ra mặt, xoay người bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Anh phải về bệnh viện ngay, còn phải xem lại cuộc họp của ca giải phẫu vào tối nay.
Mẹ nó, bận hói cả trán thế mà còn bị tên bạn lựu đạn này làm một trận vô nghĩa!
Không vì quỹ bảo trợ, không vì bá tánh thần dân, Châu Minh Thành sẽ đá một cái vào con chim sẻ của Phàm Dương, triệt đi đầu mối câu chuyện hôm nay.
Mẹ kiếp, quỹ bảo trợ lớn quá, đá không được!
Còn tiếp…
(P/s Cười rớt hàm á mấy bà á, cứu tui cứu tui á há há há.
)
_ThanhDii.