: Tuyệt Thực
“Bà nhỏ, em thật sự là Lâm Ninh hay là ai?”
Sau câu hỏi ấy, thời gian dường như ngừng lại.
Lâm Ninh thẫn thờ, câu hỏi như một con dao găm c ắm vào ngực, cô ngây ra như một bức tượng.
Đứng ngẩn ngơ, đôi mắt dần lấp lánh phủ một lớp sương mờ, lặng người một lúc lâu cũng không thể cho anh câu trả lời.
Phàm Dương cũng chẳng nán lại, giờ đây ở lại cũng chỉ khiến cho đôi bên khó xử, nâng lên bước chân, lướt đi qua Lâm Ninh, anh rời khỏi phòng ngủ chính.
Để lại Lâm Ninh vẫn chưa hoàn hồn, cô hoá thành bức tượng bằng đồng đứng im rất lâu, lâu đến mức câu hỏi của anh lặp đi lặp lại trong tiềm thức vô số lần.
Thì ra… Anh vẫn luôn nghi ngờ Lâm Ninh.
Thời gian qua dù hai người rất vui vẻ nhưng trong tâm trí anh vẫn luôn đặt câu hỏi đó, Lâm Ninh nhớ đến những lời ông nội đã nói.
Phàm Dương khao khát tình cảm nhưng cuộc đời bắt buộc Phàm Dương phải đề phòng, muốn đón lấy yêu thương lại không dám tin tưởng.
Đó là những gì anh dành cho cô, thời gian qua hai người vui vẻ biết bao, ôm ấp nhau những đôi nhân tình, thế nhưng đâu đó trong trái tim anh vẫn hoài nghi về những thay đổi của Lâm Ninh.
Lâm Ninh tò mò về những chuyện anh giấu kín, anh cũng rất muốn biết về chuyện trong lòng cô.
Hoàng hôn đang buông xuống ánh đỏ, nắng chiều rọi lên người Lâm Ninh dần trở nên yếu ớt, đến khi hoàng hôn chợp tắt, bầu trời thành tối mịt, Lâm Ninh vẫn đứng ngây ra nơi đó.
Phàm Dương trở lại phòng, bước đi lạnh lùng đến tủ quần áo cầm lấy áo khoác.
Có vẻ như đêm hôm nay anh sẽ không ở nhà, Lâm Ninh nhìn anh khoác áo, đứng trước tấm gương ăn vận chỉnh tề ngay ngắn.
“Em không có thương hại anh.”
Lâm Ninh cất tiếng nói, hành động chỉnh tề quần áo trước gương lớn của Phàm Dương ngừng lại, nhưng cũng chỉ ngưng động trong một giây.
Sau đó anh vẫn tiếp tục chỉnh chu bản thân, gương mặt băng lãnh không biến đổi, ánh mắt thoạt liếc nhìn gương mặt nhỏ bé phản chiếu trong tấm gương.
“Chuyện thương hại hay không, không quan trọng nữa” Giọng anh lãnh đạm, trang phục đã chỉnh xong, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, cô đang trơ mắt nhìn về phía anh.
Anh không quay đầu, chỉ nhìn cô từ trong gương, âm thanh hoài nghi mang theo hụt hẫng.
“Anh chỉ muốn biết rằng anh đang đối mặt với ai.”
Người con gái đứng trước mặt anh rốt cuộc là ai? Cô đang nghĩ điều gì, đang toan tính điều gì?
Người hẹn ước già đi, rốt cuộc là vì sao?
Thương hại hay không đối với anh chẳng còn quan trọng nữa, Phàm Dương xoay đầu, sải bước chân dài rời đi.
Lần nữa bỏ lại Lâm Ninh đứng ngơ ngác.
Tối đêm đó, Phàm Dương không về nhà.
Lâm Ninh một mình ngồi trên giường ngủ rộng lớn, mọi đêm đều có anh ôm ấp, đều có đôi bàn tay dịu dàng xoa thật nhẹ, vòng ôm ấm áp dỗ dành giấc ngủ cho cô.
Đêm hôm nay anh không ở bên cạnh, Lâm Ninh chẳng thể ngủ được.
Cô ngồi đó rất lâu, đăm chiêu rơi vào không gian của riêng mình, tâm tư là một khoảng trống, trái tim đang bị tẩm vào những chất độc tê tái, đôi mắt u ám mở to nhìn về nơi xa xăm, rất lâu mới chớp mắt một cái.
Là vì cô đã biết được chuyện trong lòng anh, nên anh cũng muốn được biết chuyện mà cô giấu kín, cái gọi là hoàn toàn bình thường đối xử công bằng với nhau.
Lâm Ninh không nói, cho nên anh giận rồi.
Cũng phải rồi, chuyện quá khứ đối với anh mà nói là một vết thương chí mạng, anh đã tạo lên lớp vỏ bọc vững chắc để không một ai nhìn ra sự yếu ớt trong anh.
Phàm Dương không bao giờ muốn người khác biết đến mặt yếu đuối của anh, thế mà cô lại tò mò tìm hiểu, trong khi cô cũng có chuyện giấu kín không nói cho anh, anh giận cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Ninh thở ra một hơi nặng trĩu, căn phòng tĩnh lặng chỉ có hơi thở dài.
Trong lúc Lâm Ninh không tìm ra cách giải quyết, giọng nói dịu hiền của ông nội phát lên bên tai.
“Chân thành đổi lấy chân thành, chắc chắn sẽ làm được.”
Lâm Ninh trầm tư rất lâu vào câu nói ấy của ông nội.
Chắc là… Chỉ có thể dùng hành động chân thành cảm hoá anh thôi, dù sao thì Lâm Ninh cũng không biết làm gì khác nữa.
Ngày mai, khi anh trở về, Lâm Ninh sẽ tìm cách làm anh nguôi giận.
Ngồi thẩn thờ đến khi cơ thể mỏi mệt, Lâm Ninh mới nằm xuống giường, cơ thể co lại như một con sâu trốn trong tán lá.
Ôm lấy chiếc gối nằm của Phàm Dương, mặt dụi vào gối tìm mùi hương của anh, mi mắt nặng nề sụp xuống chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, người làm trên dưới Hoa Viên cũng buồn rầu, nét mặt ai ai cũng không vui vẻ.
Đêm qua cậu chủ đi ra ngoài cả đêm, bỏ lại cô chủ ở nhà một mình, từ sau khi cô và cậu phát sinh quan hệ, đây là lần đầu tiên cậu bỏ cô chủ một mình, vì vậy mà họ nhận ra tình hình cô và cậu không ổn, thế nên tâm trạng của họ cũng không vui.
Cô chủ cả ngày hôm nay cũng không xuống nhà, chỉ ở trong phòng.
Hoa Viên trở nên u ám đến lạ.
Buổi chiều, gần đến giờ tan tầm, Lâm Ninh mới xuống nhà, ngồi ở sofa phòng khách chờ đợi Phàm Dương trở về.
Lâm Ninh đợi rất lâu, cô đã xem qua mấy tập chương trình thực tế nhưng anh vẫn chưa trở về.
Bác Lý nhận thấy đã qua giờ cơm tối, nhắc nhở Lâm Ninh.
“Cô chủ, cô nên vào ăn tối đi, cậu chủ chắc là sẽ về trễ.”
“Cháu đợi anh ấy về rồi cùng ăn” Lâm Ninh muốn đợi anh về, anh đang giận cô nên cô phải đợi anh về để tìm cách làm anh nguôi giận đây.
Ơ mà… Quan trọng là làm cách nào để người kia trở về đây a.
Bác Lý nghe thế liền cười đáp.
“Lỡ như cậu chủ ở bên ngoài dùng bữa rồi thì sao? Cô chủ không nên đợi, cô cứ vào ăn trước đi, đừng để qua bữa quá lâu sẽ không tốt cho sức khoẻ.”
“…” Lâm Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không trả lời bác Lý, tiếp tục xem chương trình giải trí.
Một show truyền hình cũng gần một giờ, Lâm Ninh qua mấy tập, bác Lý giục cô vào ăn tối mấy lần nhưng cô vẫn cứng đầu chờ đợi.
Đến khi kết thúc thêm một tập chương trình, đồng hồ đã điểm chín giờ tối, Phàm Dương vẫn chưa về.
Lâm Ninh thẫn thờ lúc lâu, nhận ra một chuyện khiến cho trái tim nhức nhói.
Đêm nay có lẽ anh cũng không về, y hệt như lúc trước vậy, ngày trước từng có thời gian cả tháng dài anh cũng không trở về.
Lâm Ninh và Phàm Dương lại trở về quỹ đạo ban đầu rồi sao?
Một ý nghĩ soẹt qua đầu, cảm giác nhức nhói trong tim lập tức bị dập tắt.
Ơ… Này này! Ăn xong phủi mông à?
Làm sao có thể trở về quỹ đạo cũ được, cô bây giờ đã là bà Phàm chân chính, đã lăn giường với anh bao nhiêu lần rồi.
Quay về quỹ đạo cũ sao? Có cái bép!
Lâm Ninh đá chân vào bàn trà, mắt đẹp trừng lên.
Không thể nào quay trở lại quỹ đạo lúc trước được, Lâm Ninh cố gắng lắm mới có thể đến gần anh hơn, cô không chấp nhận chuyện sẽ lại trở về tình trạng ban đầu.
Bác Lý lần nữa nhắc nhở.
“Cô chủ, đã hơn chín giờ rồi” Giọng bác Lý đầy lo lắng “Cô vào dùng bữa đi, sức khoẻ cô vốn không được tốt, ăn trễ sẽ không tốt cho bao tử.”
“Không ăn!” Lâm Ninh oái lên, gương mặt khó chịu hậm hực, cô sẽ ngồi ở đây cho đến khi nào anh trở về.
Anh muốn chống đối cô sao? Hừ, còn lâu anh mới chống được.
Cô sẽ tuyệt thực luôn!
Anh sẽ đau lòng rồi trở về thôi!
Từ chiều đến giờ Lâm Ninh để ý thấy bác Lý cứ cầm điện thoại, lâu lâu sẽ soạn tin nhắn, chắc chắn là bác Lý thông báo cho anh.
Cô không ăn, cô tuyệt thực rồi! Anh đau lòng chết anh đi! Rồi cũng sẽ trở về thôi, hừ hừ!
Bác Lý thở dài, bất lực cầm lên điện thoại, ông vừa cầm điện thoại lên soạn tin nhắn, Lâm Ninh ngồi ở sofa liền nhếch mép cười.
Đúng như cô nghĩ a, anh thông qua bác Lý để nắm bắt tình trạng của cô mà, nếu cô bỏ bữa, người kia ắt sẽ đau lòng rồi trở về thôi.
Bác Lý nhắn thêm một đoạn tin nhắn báo cáo với Phàm Dương, vài giây sau, bác Lý nhận được hồi âm tin nhắn, nhìn phản hồi trong điện thoại, bác Lý nhìn sang Lâm Ninh, ánh mắt đau lòng, nói.
“Cậu chủ sẽ không về.”.
Nếu thế thì… Lâm Ninh liếc mắt đẹp.
“Bác nói với anh ấy, cháu ở đây đợi anh ấy về, anh ấy không về thì cháu cũng không ăn.”
Lâm Ninh ném đi điều khiển tivi, nằm ì xuống sofa, cô nằm dài trên sofa, hai tay đặt lên bụng, giống như người đang nằm tưởng niệm, nói với bác Lý.
“Nói với anh ấy là cháu tuyệt thực rồi! À mà, tốt hơn hết là bác nói với anh ấy là cháu sắp chết đói đến nơi rồi, bảo anh ấy nhanh nhanh trở về nếu không cháu sẽ đói chết.”
“…” Bác Lý khó xử gãi gãi gò má “Nhưng mà cô chủ…”
“Bác cứ nói như vậy đi!”
Lâm Ninh thở hắc, nằm ì ra sofa, cái miệng nhỏ vểnh ra.
“Xem đằng ấy cứng đầu hơn hay là đau lòng hơn.”
Nếu anh cứng đầu hơn thì xem như cô nhịn đói một hôm thôi, còn đằng ấy đau lòng hơn thì cô sẽ thành công bắt được đằng ấy về nhà gặp cô.
“Như thế thì…” Bác Lý do dự chớp chớp mắt.
“Ông cứ làm như cô chủ nói đi” Bà Năm nhìn ra tâm cơ của Lâm Ninh, gương mặt già dặn nâng ra nụ cười, thúc giục bác Lý.
Tiểu Vỹ đứng bên cạnh, ngơ ngác một phút.
“À đúng rồi” Tiểu Vỹ hô lên, vội thúc giục bác Lý “Nhanh nhanh nhắn như vậy đi bác.”
Bởi cậu chủ luôn để tâ m đến cô chủ, dù cậu và cô đang có vấn đề nhưng cậu vẫn thông qua bác Lý xem tình trạng của cô chủ, nếu cô chủ không ăn, cậu đương nhiên sẽ đau lòng mà trở về.
Còn tiếp…
(P/s vợ chồng nhà này giận nhau cũng dễ thương nữa hà, bà Phàm dễ thương dữ thiệt.)
_ThanhDii.
: Không Thể Tin Tưởng
Bác Lý làm theo lời Lâm Ninh, quả nhiên chưa đầy ba mươi phút sau, Phàm Dương đã trở về.
Lâm Ninh nằm ở sofa, tâm thất phập phồng lo sợ rằng anh sẽ không về, sợ anh thật sự sẽ không đau lòng vì cô. Ngay khi nhìn thấy anh bước vào nhà, cô liền bật dậy, hớn hở chạy đến trước mặt anh.
“Cuối cùng anh cũng về rồi, mau mau, mau vào ăn tối với em” Lâm Ninh nắm lấy cánh tay Phàm Dương, lôi kéo anh đi vào trong bếp.
Vào nhà ăn, Phàm Dương ngồi đối diện Lâm Ninh, khi Vi Vi dọn ra phần ăn cho cậu chủ, Phàm Dương phẩy bàn tay tỏ ý không cần.
Vi Vi theo lệnh cậu chủ, dẹp vào phần ăn, mang ra một ly nước ấm, bàn ăn chỉ có mỗi Lâm Ninh ngồi ăn, Phàm Dương chỉ ngồi đó xem điện thoại.
Anh có mặt chỉ để có người không chết đói.
Lâm Ninh chờ anh cả buổi chiều, lúc này bụng đã đói meo, cô ngồi ăn rất ngon, vừa ăn vừa nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt. Cứ ăn một miếng lại ngẩn nhìn anh một cái, lại còn vừa ăn vừa nói chuyện.
“Hôm nay anh đi làm có gì vui không í?”
Hỏi xong, nhìn nét mặt anh cứng ngắt, Lâm Ninh mím lại cái miệng nhọn, mới đêm qua phát sinh chuyện không vui với cô xong, cô lại hỏi anh đi làm vui không, câu hỏi này thật không phù hợp mà.
Lâm Ninh chuyển sang chủ đề khác.
“Vừa rồi đợi anh lâu ơi là lâu, em đã cày lại hết chương trình chúng tôi kết hôn của Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh luôn đó.”
“Em còn coi xong tập mới của chương trình nấu ăn nữa.”
“À phải rồi, hay là hôm nào em nấu cho anh ăn ha, yên tâm yên tâm, tuy không ngon nhưng sẽ không trúng độc.”
Lâm Ninh nói luyên thuyên một mình, Phàm Dương không có đáp lời, chỉ ngồi lướt điện thoại chờ đợi cô ăn xong.
Hôm nay Lâm Ninh vô cùng ngoan ngoãn, ăn xong, uống hết thuốc, uống cạn cả cốc sữa, tay cầm cốc sữa đã rỗng vẫy vẫy trước mặt anh khoe khoan.
“Chồng xem chồng xem, hôm nay em ăn xong còn uống hết sữa ngay luôn nè.”
Phàm Dương không phản ứng, cô đã xong rồi thì đứng dậy, gương mặt vẫn nghiêm nghị chẳng có biểu hiện gì khác, lãnh đạm nói.
“Xong rồi thì lên phòng ngủ đi.”
“Anh không ngủ với em à?” Lâm Ninh tròn mắt chớp chớp.
Phàm Dương khựng lại một giây, nhìn cô bé ngây ngô, ánh mắt nghiêm lại.
“Em đúng thật vô tư.”
Anh và cô đang có mâu thuẫn, cô lại vô tư lự như thể chẳng có chuyện gì, Phàm Dương nghiêm mặt, ánh mắt hiện ra tia khó chịu.
“Anh không bình thản như em” Anh lạnh giọng, âm thanh băng lãnh.
“Em không phải trẻ con nữa, đừng nghịch ngợm làm những trò như vậy.”
Anh đang nói đến chuyện Lâm Ninh không chịu ăn cơm khi mà anh không trở về, Lâm Ninh mếu máo phản ứng lại.
“Nhưng mà em không trẻ con như vậy thì anh cũng đâu trở về…”
Anh phải trở về, không lãng tránh Lâm Ninh thì Lâm Ninh mới có thể từ từ làm anh nguôi ngoai.
Phàm Dương nhúng vai, lãnh đạm gật đầu.
“Được rồi, ngày mai anh sẽ về đúng giờ, em đừng nghịch ngợm như thế nữa.”
Nói rồi Phàm Dương cất bước đi ra khỏi bàn ăn, Lâm Ninh vội hỏi.
“Anh lại đi đâu?”
Bước chân Phàm Dương ngừng lại, không có xoay lại.
“Ngoan ngoãn lên phòng ngủ đi, tối nay anh ở phòng làm việc.”
Nói rồi Phàm Dương cất bước đi, Lâm Ninh nhìn theo bóng lưng anh, mi mắt rũ xuống, trái tim chậm đi một nhịp, sau đó vội vàng nâng bước chạy theo Phàm Dương.
Lâm Ninh chạy lên tầng lầu, đuổi theo anh đến trước phòng làm việc.
Anh vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, Lâm Ninh đã nắm lấy vạt áo của anh.
“Phàm Dương…”
Tay cô níu lấy vạt áo giữ lại, vì vội vã đuổi theo, hơi thở có phần dồn dập.
Phàm Dương ngừng lại, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt bạc lãnh chỉ toàn là bóng tối nhìn đăm đăm vào tay nắm cửa.
“Anh đừng giận em được không?”
Giọng cô nhỏ xíu hỏi, Phàm Dương siết chặt tay cầm cánh cửa, giọng anh cũng thật nhỏ, âm thanh nhỏ khẽ lại trĩu nặng làm sao.
“Em đừng giấu anh được không?”
Anh hỏi nhưng nghe như là thỉnh cầu, vừa là trách móc.
Lâm Ninh nắm chặt vạt áo Phàm Dương, đầu dần cúi xuống, cô nhìn vào bàn tay bản thân đang nắm lấy vạt áo của anh, mày đẹp chau lại, hai cánh môi run run mấp mấy.
“Anh đừng giận em mà…”
Phàm Dương không nhận được câu trả lời, đổi lại là một câu nói thật vô nghĩa.
“Anh không giận em” Phàm Dương thấp giọng đáp, hụt hẫng cười trừ.
“Chỉ là anh không thể tin tưởng em, anh không biết anh đang đối diện với ai, anh không biết em đang nghĩ gì, mọi thứ về em, anh đều không biết, ngược lại em đã biết mọi thứ về anh.”
Chuyện của cô và anh không hề đơn giản, anh không đơn giản là giận, mà là hoài nghi, là không thể tin tưởng.
Lâm Ninh lặng im, bàn tay nắm vạt áo anh mất đi lực nắm, yếu ớt níu lấy vạt áo.
Cô không thể trả lời, đáp án cho anh là một màn im lặng đến vụng vỡ trái tim Phàm Dương.
Phàm Dương hít thở một hơi, âm giọng vẫn dịu dàng, chỉ là rất xa cách.
“Bà nhỏ, em về phòng đi.”
Phàm Dương nâng chân bước vào phòng, vạt áo trong tay Lâm Ninh theo bước đi của anh tuột ra, tay cô chỉ còn nắm lấy không khí.
Cạch.
Cửa phòng làm việc đóng lại, đại diện cho trái tim cũng khép lại.
Bàn tay Lâm Ninh nắm lấy không khí, ngón tay dần tê lạnh run rẩy.
Lâm Ninh trở về phòng, cô lại thẫn thờ ngồi trên giường, cả đêm chỉ ngồi thẫn thờ.
Không có anh bên cạnh, quả thật không ngủ được.
Ba ngày trôi qua, Phàm Dương đi làm như thường lệ, đúng như anh nói, anh trở về rất đúng giờ, anh cùng cô dùng bữa, bữa ăn rất bình lặng trôi qua, Lâm Ninh cũng không luyên thuyên như hôm trước.
Cô lặng lẽ cúi đầu nhìn bữa ăn của mình, ăn xong, Phàm Dương sẽ về phòng làm việc, còn Lâm Ninh sẽ ở phòng ngủ chính.
Đã ba ngày đều đặn trôi qua như vậy.
Đêm nay đã là đêm thứ tư, Lâm Ninh cũng chẳng thể ngủ, cô nằm nhìn trần nhà rất lâu, thời gian cứ thế trôi qua từng phút.
Đến giữa đêm, mắt Lâm Ninh vẫn mở to, ba đêm chìm đắm trong suy nghĩ, giờ đây tâm trí cô chỉ có câu hỏi vừa thỉnh cầu vừa oán trách của Phàm Dương.
Anh ấy không thể tin tưởng cô nữa, bởi vì anh ấy chẳng biết bản thân đang đối diện với ai.
Anh sẽ không thể tin tưởng cô cho đến khi nào cô bộc bạch chuyện mà cô giấu kín, chỉ trừ khi cô thành thật nói ra, anh mới không lạnh nhạt với cô nữa.
Cô đã biết mọi thứ của anh, anh cũng muốn hiểu rõ cô, như thế mới là công bằng.
Nhưng Lâm Ninh phải biết nói như thế nào đây?
Chuyện quay ngược thời gian ở trên cõi đời này vô cùng phù phiếm, nhất là với những người không thật sự trải qua, nó giống như một trò cười, hoặc là một chuyện hão huyền chỉ có trong tưởng tượng của loài người.
Cô nói rằng cô đi ngược thời gian thì liệu anh có tin không? Một người theo chủ nghĩa vô thần, tư tưởng theo khuynh hướng khoa học chủ nghĩa duy vật như anh liệu có tin chuyện đó không?
Hay là nghe xong anh sẽ nghĩ rằng cô đang bịa đặt rồi đùa cợt với anh?
Trọc trằn suốt ba đêm, đầu óc lúc này không nghĩ được bất kỳ thứ gì nữa, từ tâm trí đến trái tim đều trống rỗng. Lồ ng ngực cô nặng trĩu, bao cát đè trên ngực ngày càng lớn, hiện tại chúng lớn đến mức nặng trịch đè nặng lồ ng ngực, cô không thở nổi nữa.
Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi gặp anh, chỉ muốn được anh vỗ về giấc ngủ.
Ba đêm không ngủ được, nếu được anh ôm, cô chắc chắn sẽ ngủ rất ngon, Lâm Ninh khao khát vòng tay vững chắc kia, khao khát được chìm đắm vào lòng ngực ấm áp ấy, nhưng mà anh giận cô rồi.
“…” Nhìn trần nhà trắng tinh, mi mắt nặng nề mà lại chẳng ngủ được, trái tim rỗng tuếch, hai hốc mi càng lúc càng cay xè.
Ngồi dậy giữa đêm, nhìn lên đồng hồ vừa đúng mười hai giờ đêm, Lâm Ninh bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ. Cô đi đến phòng làm việc, tay nắm lấy chốt cửa đẩy ra.
Lâm Ninh nhẹ nhàng bước vào phòng, phòng làm việc không bật đèn tối tăm, Phàm Dương ngồi ở bàn làm việc, hai chiếc màn hình máy tính sáng đèn, ánh sáng dội lên người anh.
Phàm Dương nâng mắt từ màn hình máy tính nhìn cô, gương mặt vẫn không biểu tình.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Em…” Lâm Ninh nhìn anh chằm chằm, đôi mắt tròn xoe dần dần ngấn ra một lớp nước, hai bàn tay nhỏ bấu lấy thân váy ngủ.
Bậm bậm cánh môi, gương mặt nhỏ nhắn trở nên nhăn nhó.
Phàm Dương nhìn không nổi nét mặt kia của Lâm Ninh, mắt chuyển hướng trở về màn hình máy tính, tùy tiện đáp.
“Trở về phòng ngủ đi.”
Anh không nhìn cô nữa, trái tim rỗng tuếch của Lâm Ninh hoá thành một vũng bùn.
“Hic…” Lâm Ninh rít ra một âm, cái mũi nghẹn ngào hít vào sụt sịt nước, rỉ ra âm thanh bủn rủn mếu máo.
“Hu…”
Ngón tay Phàm Dương đang chuẩn bị gõ xuống bàn phím sượng lại, khựng lại trong không khí. Âm thanh mếu máo như gai nhọn bủa vây trái tim Phàm Dương, anh nuốt xuống một ngụm, bàn tay nắm lại thành quả đấm, mắt vẫn không nhìn cô, lãnh đạm nói.
“Trở về phòng đi, anh đang làm việc.”
“Em không ngủ được…” Lâm Ninh mếu máo bậm môi, nước mắt lả chả rơi xuống, hai bàn tay bấu lấy thân váy ngủ, tủi thân dâng trào.
“Anh không ôm… Anh không… Hic… Không ôm em…”
Lâm Ninh buông ra làn váy, hai bàn tay nhỏ run run hướng về phía anh, nước mắt tuông như suối nức nở.
“Anh… Anh ôm…”
Con ngươi Phàm Dương nhĩu động, đầu lông mày nghiêm nghị chau chặt lại, anh hít sâu vào một hơi, phiền phức muốn đuổi cô về phòng, nâng lên mi mắt nhìn về phía trước, vừa nhìn đến đôi tay nhỏ nhắn hướng về anh, trái tim anh lập tức lọt tỏm xuống mặt đất.
Cô mếu máo như đứa trẻ, đôi mắt lấp lánh đong đầy nước, những giọt nước mắt chạy lăn tăn xuống đôi gò má, chúng mang theo trái tim anh rơi xuống.
“Anh ôm… Ôm em…”
Ruột gan náo loạn nhức nhói đến tứ chi cũng tê rần một trận, Phàm Dương gấp rút đứng dậy, vội vội vàng vàng bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến ôm lấy thân thể nhỏ nhắn vào lòng.
Ôm cô vào lòng, vội vàng hôn lên mái tóc, tựa càm vào cái đầu gỗ ngốc nghếch than thở.
“Thật là… Không tuyệt thực được thì dùng cái trò này à? Tổ tông của tôi ơi, em quá đáng cũng vừa phải thôi.”
Khi anh bước còn chưa đến, Lâm Ninh đã bước lên một bước, hai cánh tay vòng lấy thắt lưng anh ôm lại, mặt mũi ướt đẫm dụi vào lòng anh. Tham lam hít lấy hít để mùi hương mà ba đêm qua cô chỉ có thể ngửi từ chiếc gối nằm, hít được mùi hương nước hoa gỗ dịu dàng, Lâm Ninh càng nức nở dữ dội.
“Anh ôm… U ô ô… Ôm ôm mà…”
Phàm Dương ôm lấy thân thể mềm mại, hai cánh tay vững chắc ôm chặt cô vào lòng, gần như ép cô hoà vào một thể, gắt gao ôm ấp bà nhỏ đang vỡ oà, cười khổ.
“Anh ôm đây mà, tiểu tổ tông, anh đang ôm em đây còn gì.”