Hoàng Bách bị cảm giác lành lạnh trên mặt kéo ra khỏi nụ hôn nồng cháy. Trước mắt cậu, khuôn mặt cô gái nhỏ ướt đẫm nước mắt, ánh mắt cong cong như đang cười nhưng lại chứa đầy mất mát chăm chú nhìn cậu.
“Gà Mái?”
Gà Mái nhỏ nhẹ mỉm cười, chậm rãi dùng ngón tay phác hoạ đường nét khuôn mặt cậu, đôi môi khép mở, khe khẽ thì thầm:
“Bạch Công Tử, tớ yêu cậu.” Tớ rất nhớ cậu. Những ngày vừa qua, cậu đã đi đâu? Vì sao không đợi tớ trở lại? Vì sao mẹ lại nói cậu muốn bỏ đi? Cậu muốn đi đâu?
Bạch Công Tử sửng sốt, khuôn mặt đối diện bỗng phóng đại, trên môi cảm nhận sự mềm mại khiến tim cậu tan chảy.
“Bạch Công Tử, tớ thực sự rất yêu cậu.” Cuối cùng, tớ cũng có thể nói ra rồi. Rằng tớ rất yêu cậu, yêu hơn chính bản thân mình. Yêu, giữa một cô gái và một chàng trai, không phải tình bạn, cũng không phải tình anh em. Tớ yêu cậu, rất yêu cậu...
“Gà Mái, cậu...”
Gà Mái chặn lại cánh môi ai đó, khẽ lắc đầu.
“Không. Không cần cự tuyệt tớ. Không cần chỉ coi tớ là bạn, cũng không cần coi tớ là em gái. Tớ chỉ là một cô gái bình thường. Tớ cũng sẽ biết ghét, biết yêu như bao cô gái khác. Cho nên, cậu không thể ngăn tớ yêu cậu.”
Sự nghiêm túc lẫn kiên quyết của cô từ giọng nói đến ánh mắt khiến trái tim anh chàng nào đó tiếp tục rung động thật mạnh, sau đó đột nhiên bật cười.
“Không được cười!”
Quả nhiên, chàng trai liền ngưng cười. Anh chàng dùng ngón tay to lớn dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt, rồi ôm lấy khuôn mặt cô, hôn nhẹ vài cái mới lên tiếng:
“Gà Mái, Bạch Công Tử của em cũng rất yêu em.”
Kinh ngạc, hạnh phúc lẫn uất ức hòa quyện vào nhau khiến Gà Mái nhỏ không thốt nên lời. Cô mở lớn mắt, nhìn chằm chằm người trước mặt. Bạch Công Tử yêu cô? Cậu ấy cũng yêu cô sao? Nhưng trước đó, chẳng phải cậu ấy không thích nhắc tới chuyện yêu đương? Không phải chính cậu ấy là người phản đối chuyện cô thầm thích ai đó? Thái độ ghét bỏ như vậy, cả điệu bộ tức giận của cậu ấy ngày đó cô còn nhớ rất rõ. Cô còn cho rằng, khi cô nói ra tình cảm của mình, nhất định cậu ấy sẽ không chấp nhận việc cô yêu cậu ấy mà ép buộc cô phải từ bỏ ý định. Cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều kiên trì cùng dũng khí để có thể theo đuổi tình yêu này đến cuối cùng. Vậy mà cậu ấy nói, cậu ấy cũng yêu cô...
Hoàng Bách yêu thương hôn lên khóe mắt tình yêu nhỏ, nuốt đi những giọt chất lỏng nóng hổi đang trào ra.
“Ngoan, đừng khóc.”
“Cậu, cậu yêu tớ ư? Sao, sao có thể? Cậu đang lừa tớ có đúng không?”
Giọng nói đáng thương cùng biểu cảm không dám tin của cô khiến chàng trai đau lòng. Cậu ôm chặt cô vào lòng, để tai cô áp lên trái tim mình, thấp giọng dỗ dành:
“Gà Mái, tôi yêu em. Đó là sự thật, không phải dối lừa. Gà Mái, em là một cô gái rất đặc biệt, em biết không? Nếu ngày đó, em không xuất hiện, có lẽ tôi đã không thể bước ra khỏi thế giới cô độc của mình. Em đáng yêu, hồn nhiên, đôi lúc nghịch ngợm, thỉnh thoảng cũng hơi ngốc một chút, nhưng em rất tốt bụng, lại rất bao che khuyết điểm của những người em yêu thương. Chính em là người đã giúp tôi hòa nhập lại với thế giới bên ngoài. Rồi từ lúc nào, hình bóng em đã khắc sâu trong tâm trí tôi, chiếm giữ trái tim của tôi. Cho nên em không cần nghi ngờ tình yêu tôi dành cho em, được không?”
Hoàng Bách dừng lại một chút, thấy cơ thể của cô gái trong lòng khẽ thả lỏng, vòng tay ôm cô siết chặt như muốn đem cơ thể bé nhỏ khảm sâu vào cơ thể mình. Cậu cúi đầu, khẽ cắn vành tai cô, có chút hờn giận thấp giọng:
“Thế nhưng, tôi yêu em, ai ai cũng nhìn ra, chỉ có cô gái ngốc là em không chịu để ý. Tôi tốt với một mình em, cười với một mình em, chán ghét tất cả các cô gái khác ngoài em. Ngay cả những món ăn tôi làm ra cũng đều là vì em thích ăn. Rồi đến một ngày, em lại nhẫn tậm nói cho tôi biết, em thích người khác. Lúc đó, tôi đố kị, ghen tị, cũng hâm mộ kẻ đó biết bao. Thậm chí, tôi còn muốn tìm kẻ đó, đánh cho hắn một trận...”
Hoàng Bách còn chưa nói hết, trước ngực chợt thấy đau nhói.
Gà Mái tức giận cắn mạnh một cái trước ngực ai đó, uất ức ngẩng khuôn mặt nhỏ đẫm nước mắt, trừng mắt nhìn lên.
“Cậu là đồ ngốc. Cậu mới là đồ ngốc đó. Ngày đó, rõ ràng, rõ ràng người tớ thích chính là cậu. Tớ cố ý kết một kiểu tóc thật nữ tính cho cậu nhìn, muốn để cậu thấy tớ cũng có thể xinh đẹp như những cô gái khác, muốn cậu để ý đến tớ. Vậy mà, vậy mà, cậu còn tức giận với tớ, thái độ ghét bỏ như vậy, lại còn hiểu lầm là tớ thích người khác. Cậu ngốc, ngốc chết đi được. Đồ đại ngốc...”
Rống to một hơi, cô gái nhỏ có chút thở gấp, khuôn mặt đỏ hồng như trái đào chín mọng. Nước mắt trên mặt cô chảy xuống, lóng lánh làm cho gương mặt càng thêm dụ dỗ người ta đến cắn một miếng.
Hoàng Bách nhìn cô, vừa mừng rỡ, vừa kinh ngạc, nhất thời bởi khí thế đánh úp của cô mà không thốt nên lời. Hóa ra, người cô thích bấy lâu vẫn luôn là cậu? Hóa ra, năm đó, cậu lại đi ghen với chính mình? Hèn gì, anh Kiệt cho dù biết kẻ đó là ai, cũng nhất quyết không chịu nói cho cậu biết.
Cậu đã thấy rồi. Gà Mái của cậu đã không còn là một cô bé nhút nhát, tự ti, luôn cần người bảo vệ như xưa. Cô giờ đã là một cô gái trưởng thành, rất xinh đẹp, cũng rất mạnh mẽ. Xem ra, cậu không cần sợ khi mình không ở bên cô, cô sẽ bị người khác bắt nạt nữa rồi.
Thảo Ngân chớp hàng mi dày ướt át, bắt gặp ánh mắt say mê chứa đầy ý cười của người đối diện, toàn bộ khí thế vừa rồi bỗng mất đâu sạch. Cô không khỏi xấu hổ, lúng túng cùi đầu, đưa mắt nhìn qua hướng khác. Thế nhưng, ai đó dường như không muốn cho cô toại nguyện.
Bàn tay to lớn của ai đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lớp chai sần ở đầu ngón cái miết nhẹ trên cằm cô, rồi chầm chậm di chuyển lên trên, đặt lên môi cô, dịu dàng vuốt ve.
Thảo Ngân chợt thấy căng thẳng, trái tim nhỏ trong lồng ngực vô cùng ngứa ngáy, giờ phút này như nai con nhảy loạn, thình thịch, thình thịch không ngừng, nhiệt độ trên mặt cũng nhanh chóng tăng vọt, nhất là cánh môi đang bị ai đó nghịch ngợm, cảm giác như muốn bốc cháy.
Cô biết rằng hàng động tỏ tình của mình rất to gan, cũng rất bồng bột. Cô không hối hận vì điều đó, ngược lại, cô cảm thấy thật may mắn vì mình đã đủ dũng khí để nói ra. Nhưng như thế, không có nghĩa là da mặt cô rất dày có được không? Cô, cô cũng sẽ ngượng ngùng mà...
“Gà Mái...” Tiếng gọi không lớn, khe khẽ như làn gió nhẹ lướt qua trêm da mặt.
Sau đó, Hoàng Bách cúi đầu mút nhẹ cánh môi mềm mại của Gà Mái, lại trằn trọc ma sát, tâm tình dần trở nên kích động. Có thể ở bên người mình yêu, có thể nghe cô nói yêu mình, còn có thể ôm cô trong tay, hôn lên đôi môi cậu nhớ nhung da diết, cũng cảm nhận sự đáp lại ngây thơ từ phía cô, cậu sao có thể không kích động. Nếu ngày hôm qua cậu không hủy chuyến bay, không trở về thăm ông bà ngoại lần cuối, thì giờ phút này, cậu sao có thể hạnh phúc đến như vậy. Cậu đang rất hạnh phúc! Hạnh phúc đến không nói nên lời. Cậu chỉ có thể dùng nụ hôn mạnh liệt của mình nói cho cô biết, cậu yêu cô thế nào, hạnh phúc thế nào.
“Ọc ọc ọc...”
Bốn mắt mở thật to nhìn nhau không chớp. Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như ngừng trôi, ngay cả không gian cũng đột nhiên trở nên yên tĩnh sau tiếng động lạ.
Không quá nửa phút sau đó, rốt cuộc Hoàng Bách cũng không nhịn được nữa, ha ha cười lớn. Cô gái nào đó thì ngượng ngùng không để đâu cho hết, vội ụp mặt xuống giường, bất động giả chết.
Hoàng Bách nhìn “Xác chết” nhỏ nào đó, cố nén cười vuốt nhẹ tóc cô:
“Nếu mệt rồi thì ngủ một lát đi, tôi xuống bếp nấu chút đồ ăn.”
Thấy cậu xỏ dép muốn đi, “Xác chết” lập tức bò dậy, bám lấy tay cậu thật chặt. Lo lắng trong mắt cô làm tim lậu lại mềm nhũn, cúi người hôn lên trán cô trấn an:
“Ngoan, tôi sẽ không biến mất. Em ngủ một lát đi. Nấu xong, tôi gọi em.”
Sau đó mới lưu luyến xoay người ra khỏi phòng.
Thảo Ngân nằm trên giường, nhìn quanh phòng ngủ nhỏ một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc quạt trần có chút cũ kĩ đang xoay tròn phía trên đầu, cảm giác mệt mỏi cố kìm nén cả đêm bỗng ập đến, chẳng bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ trong làn gió nhè nhè thổi tới.