Nhà Hà Xuân Sinh ở nơi này không có phòng khác, bọn họ còn có một gian nhà ở trong ngôi nhà mới dưới sườn núi. Tuy nói là mới, cũng đã xây xong từ trước khi cha mẹ hắn kết hôn. Cũng giống nhà lớn, là cả dòng họ quây quần ở chung, xây bốn dãy nhà hình tứ giác, chủ yếu là phòng ngủ và kho thóc, người cả họ sống chung trong đó. Nhưng hiện tại, tất cả các thanh niên trẻ khỏe đều ra ngoài làm việc, chỉ còn một vài người phụ nữ và người già thì đều ở nhà lớn cả, nhà mới ngoại trừ một gian thờ cúng, còn lại không có ai ở.
Trước đó mấy tháng, lúc cha còn có thể tự lo cho mình, Hà Xuân Sinh ở tại nhà mới. Mấy tháng gần đây hắn đều ngả ra đất nghỉ trong phòng cha, tiện cho việc chăm sóc cha đại tiểu tiện ban đêm. Có điều nửa tháng nay, ban đêm cha hắn cũng không đánh thức hắn, đều tự mình dậy đi nhà cầu.
Lúc nãy cha Hà Xuân Sinh nói với hắn, tuyệt đối không được thất lễ với Tiêu Thệ, bảo hắn hôm nay đi nhà mới, ngủ cùng bạn học một đêm.
Cha hắn thường xuyên nhắc đến người bạn học đã giúp đỡ gia đình này, lại không đề cập đến những người trước đây ông từng giúp. Có một ngày, cha nói: "Người giúp con mãi mãi cũng sẽ giúp con, người cần con giúp mãi mãi cũng cần con giúp."
Hà Xuân Sinh lúc đó nghe câu này, thầm cho là đúng, hắn nghĩ không ra Tiêu Thệ có cái gì cần hắn giúp đỡ. Rồi hắn cũng sẽ như những người từng mượn tiền cha hắn, không trả lại tiền cho Tiêu Thệ được, có đúng không?
Nếu có một ngày, Tiêu Thệ sa sút, Hà Xuân Sinh sẽ giúp đỡ cậu sao? Hà Xuân Sinh không muốn tưởng tượng đến hình ảnh Tiêu Thệ sa sút. Tiêu Thệ giống như một luồng sáng, chói mắt như vậy, sao có thể sa sút được? Cho dù bị người ta ngang ngược đá ngã xuống đất, trông cậu cũng không khốn quẫn chút nào.
Chỉ là hệt như kẻ ngốc, đứng che chở đứa con gái không có lương tâm kia.
Hà Xuân Sinh mở ô, cùng Tiêu Thệ đi ra cổng. Bọn họ phải đến nhà mới ngủ. Mưa lớn quá, ô lại quá nhỏ, Hà Xuân Sinh sợ Tiêu Thệ bị mưa xối ướt, bèn ôm cậu vào lòng.
Gió gào thét, bên tai ầm ĩ tiếng mưa rơi, dưới ô, Tiêu Thệ lại chỉ nghe thấy nhịp tim của Hà Xuân Sinh. Vòng tay hắn rắn chắc mạnh mẽ, nóng rực như vòng lửa. Lòng Tiêu Thệ bỗng nhiên thấp thỏm lo âu, trái tim đập nhanh đến mức gần như vọt lên cổ họng, thở không nổi nữa.
Đất dưới chân rất trơn, mấy lần Tiêu Thệ suýt trượt chân, đều bị Hà Xuân Sinh bế lên. Hà Xuân Sinh một tay cầm ô, một tay nhấc cậu lên khỏi mặt đất. Tiêu Thệ xấu hổ không chịu nổi, cậu và Hà Xuân Sinh cao gần bằng nhau, thế nhưng sức lực hình như kém hơn hắn nhiều.
"Cậu cầm ô, tôi bế cậu." Bên tai cậu, Hà Xuân Sinh nói.
"Không được." Tiêu Thệ kiên quyết nói.
"Sao lại không? Cậu sẽ ngã mất." Hà Xuân Sinh bắt đầu mất kiên nhẫn, "Nghe lời."
"Không được, quá mất mặt!" Tiêu Thệ nói xong, trừng mắt nhìn Hà Xuân Sinh.
Hai thiếu niên, trên sườn núi, giữa đêm mưa, dưới chiếc ô nhỏ nhìn nhau. Dưới ánh sáng yếu ớt, Hà Xuân Sinh trông thấy bên trong đôi mắt đen láy của Tiêu Thệ dường như có một ngọn lửa. Trong lòng vừa rạo rực vừa đau đớn, ngọn lửa vô danh sắp sửa hỏa táng hắn mất rồi. Hắn chỉ có thể ôm ghì cậu vào lòng, ôm càng chặt, trong lòng mới càng dễ chịu.
"Hà Xuân Sinh." Giọng Tiêu Thệ rất nhỏ, nhưng cũng rất rõ ràng, "Hà Xuân Sinh, cậu làm sao vậy?"
"Tôi cũng không biết." Hà Xuân Sinh nói, "Để tôi ôm cậu, được không?"
Đôi mắt Tiêu Thệ dường như có chút hơi nước làm nhòe đi, thiếu niên cô độc đang run rẩy ôm cậu. Thiếu niên chưa bao giờ nói những lời yếu đuối như thế.
Mưa xối ướt quần và góc áo hai thiếu niên, bọn họ ôm nhau, đi qua một chiếc cầu, đi vào nhà mới.
Đó không phải là nhà mới gì, trông cũng giống hệt như những ngôi nhà rách nát ngoài thôn. Chỉ là so với những ngôi nhà khác, ngôi nhà bằng đất này được xây sau khi đất nước thành lập, cho nên mới gọi là nhà mới. Cha Hà Xuân Sinh từng nói, ngôi nhà này là ngôi nhà chất lượng kém nhất trong thôn, bởi vì phương pháp dựng nhà bằng đất ngày xưa đã thất truyền, bọn họ lúc còn trẻ dựa vào lời chỉ dẫn của một số người già cả mà dựng nên tòa nhà này, nhưng nhà dựng xong không được rắn chắc như nhà của tổ tiên, mới ba mươi, bốn mươi năm đã rạn nứt. Nhà lớn ngoài thôn đã gần hai trăm năm, lại chưa từng có một vết nứt nào.
Sau khi bước vào mái hiên nhà mới, Hà Xuân Sinh xếp ô, trong bóng tối nắm tay Tiêu Thệ. Tiêu Thệ ngẩn người, dường như bị nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới bỏng rát, lập tức rụt tay về.
Hà Xuân Sinh cũng không để cậu rụt tay lại, nắm thật chặt, dẫn cậu đi. Tiêu Thệ cảm thấy tim mình lại bắt đầu dồn dập, chặn cả yết hầu —— mấy tiếng trước, cậu nắm tay Trần Thiến, chẳng qua chỉ cảm thấy vui vẻ, chưa từng có cảm giác kì lạ đến nghẹt thở như thế này.
Nhưng nếu Hà Xuân Sinh không nắm tay cậu, nơi này tối như thế, hành lang hẹp như thế, có khi cậu sẽ không thấy đường đi.
Đâu đâu cũng là bóng tối, chỉ có thể trông được bóng dáng lờ mờ, Tiêu Thệ bị Hà Xuân Sinh nắm tay, đầu óc mụ mị vòng qua hành lang, đi tới cửa phòng Hà Xuân Sinh. Hà Xuân Sinh rốt cuộc cũng buông tay Tiêu Thệ, đặt dù sang một bên, dùng chìa khóa mở khóa đồng.
Đó là một chiếc chìa khóa cũ kĩ, ổ khóa cũng cũ kĩ. Hà Xuân Sinh đẩy cửa phòng ra, có chút mùi ẩm mốc từ trong nhà truyền đến. Hà Xuân Sinh quẹt diêm, trong nháy mắt ánh lửa chiếu sáng cả gian nhà. Đây là một gian phòng không có cửa sổ, mái nhà nghiêng, phía trên có hai miếng ngói thủy tinh, dưới đất là một xấp vải bố màu lam hoa trắng. Dựa vào tường là một chiếc giường màu đen, treo phía trên là một chiếc mùng kiểu cũ.
Trên giường có một cái đệm cỏ cùng một cái chăn.
"Cởi quần áo." Lúc diêm sắp cháy hết, Hà Xuân Sinh nói.
"Hả?"
"Quần áo cậu ướt hết rồi, mau cởi ra, coi chừng cảm mạo." Bóng dáng Hà Xuân Sinh biến mất khi ánh lửa vụt tắt, vương lại trong đôi mắt Tiêu Thệ là khuôn mặt hắn, đẹp đẽ, lạnh lùng nhưng vẫn chưa mất hết vẻ trẻ con.
"Không cần đâu. Không ướt lắm." Tiêu Thệ dùng tay sờ sờ người, một nửa áo cùng quần đùi đã ướt đẫm, đến quần lót cũng ướt.
"Cậu sẽ làm ướt giường." Hà Xuân Sinh nói xong, sột soạt cởi quần áo.
Tiêu Thệ đưa tay ra, muốn sờ soạng đi đến giường, lại bị Hà Xuân Sinh cầm cánh tay kéo cậu về phía trước. Chân Tiêu Thệ vấp gì đó, cậu ngã vào lồng ngực hắn.
Lúc tiếp xúc với thân thể Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ phát hiện hắn đã cởi sạch hết rồi. Thứ đầu ngón tay chạm vào là da dẻ trơn nhẵn, cơ bắp cứng rắn của Hà Xuân Sinh, Tiêu Thệ gần như lập tức rụt tay về.
"Cậu ướt hết rồi." Hà Xuân Sinh ôm Tiêu Thệ, thấp giọng nói, "Cởi."
Tiêu Thệ cầm lấy quần áo của chính mình, cậu linh cảm được sự bất thường, dường như nếu mình cởi quần áo thì sẽ xảy ra chuyện gì đó. Cậu không cách nào khống chế bản thân mình, bắt đầu run rẩy trong lòng Hà Xuân Sinh.
Bọn họ cái gì cũng không biết, thế nhưng dường như lại biết rất nhiều. Bọn họ chưa từng tiếp xúc với ai gần gũi như vậy, Hà Xuân Sinh chỉ biết hắn muốn ôm Tiêu Thệ, ôm cậu thật chặt, như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Thệ cuối cùng vẫn cởi quần áo. Không chỉ cởi quần áo ngoài, quần lót ướt đẫm bên trong cũng cởi. Trong nháy mắt lúc cậu đã trần truồng, thân thể Hà Xuân Sinh nhích lại, hai thiếu niên ôm nhau nằm xuống giường, dính lấy nhau từng chút một. Trái tim Tiêu Thệ sắp vọt ra ngoài rồi.
"Tiêu Thệ." Đây là lần đầu tiên Hà Xuân Sinh gọi tên cậu.
"Hà Xuân Sinh." Giọng Tiêu Thệ gần như nức nở.
Hà Xuân Sinh vòng tay lên eo Tiêu Thệ, da dẻ thiếu niên trơn mịn như thế, cơ thịt cũng cân xứng. Hắn cũng không biết mình nên làm gì, chỉ thế thôi, hắn đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Trong cơn mưa gió không biết đã gào thét bao lâu, Tiêu Thệ mặc cho Hà Xuân Sinh ôm cậu. Tay tê rần, cậu khẽ giật giật.
Trong bóng tối, Hà Xuân Sinh tìm được đôi mắt Tiêu Thệ. Bọn họ nhìn nhau. Trái tim Tiêu Thệ vất vả lắm mới bình tĩnh lại, nay lại bắt đầu đập dồn dập như điên.
Môi Hà Xuân Sinh tiến đến gần, không nói gì thêm, cứ như vậy đặt lên môi cậu.
Môi chạm môi rồi sao nữa? Bạn cùng lớp chuyền tay nhau đọc truyện tranh người lớn, trong đó mô tả tỉ mỉ, thế nhưng đó là con trai và con gái, Tiêu Thệ chỉ liếc mắt một cái đã ghi nhớ trong lòng. Hà Xuân Sinh chắc chắn chưa từng xem qua.
Hà Xuân Sinh cảm thấy hắn muốn hôn Tiêu Thệ. Hắn gần như không khống chế được chính mình. Rốt cuộc, hắn cũng biết đó là cái gì rồi.
"Hà Xuân Sinh!" Tiêu Thệ sợ hãi, cậu giãy dụa, gắng sức rời khỏi ôm ấp của hắn. Nhưng Hà Xuân Sinh ôm cậu chặt như vậy, cậu căn bản không có cách nào thoát ra.
Bọn họ đều là nam, sao có thể như vậy được? Đó là không bình thường, đó là bệnh.
Hà Xuân Sinh ngoan cường mút lấy môi Tiêu Thệ, khiến môi cậu vừa tê dại vừa đau đớn, Tiêu Thệ đẩy hắn ra, hắn lại quấn lấy, Tiêu Thệ đá hắn, hắn lại dùng hai chân kẹp chặt chân cậu. Tiêu Thệ hoảng hốt, sợ hãi, nhưng Hà Xuân Sinh lại như một con thú hoang, cứ thế xâm lược môi miệng cậu.
"Hà Xuân Sinh, cậu thả tôi ra..." Giọng Tiêu Thệ khàn khàn.
Hà Xuân Sinh nếm được nước mắt cậu, tỉnh táo lại. Hắn buông lỏng tay ra, Tiêu Thệ dùng tay che mặt mình.
"Đừng... Cậu đừng khóc." Hà Xuân Sinh cuống quýt. Hắn chỉ muốn khiến mình thoải mái một chút, muốn ngọn lửa trong lòng mình nguội đi —— nhưng hắn đã làm Tiêu Thệ khóc rồi.
Hà Xuân Sinh đưa tay ra, lúc chạm đến thân thể Tiêu Thệ, hắn cảm nhận được cậu rùng mình một cái.
"Cậu đừng khóc, tôi không làm gì nữa." Hà Xuân Sinh ôm Tiêu Thệ, vụng về vỗ lưng cậu.
Tiêu Thệ đẩy hắn ra, xuống giường nhặt quần áo đã ướt sũng của mình.
"Cậu làm gì vậy?"
"Tôi phải về nhà."
"Mưa lớn như vậy cậu làm sao về được! Cũng không còn xe buýt."
Tiêu Thệ không nói gì.
Hà Xuân Sinh xuống giường, không chạm vào Tiêu Thệ nữa, chỉ nhặt quần áo mình lên mặc vào, nói: "Tôi không làm gì nữa, tôi đến ngủ ở chỗ ba tôi."