Lúc Tiêu Xuân Thủy hơn hai tuổi, có một ngày Dương Liễu bỗng nhiên nói mắt trái không nhìn rõ nữa. Dương Liễu vốn cận thị khá nặng, Tiêu Thệ cho rằng bà cận nặng hơn, định đưa bà đi bác sĩ khám mắt. Trong nhà chỉ có một chiếc xe, là chiếc xe năm đó Tiêu Tình Sơn mua cho Trần Thiến, trước đây Tiêu Thệ từ Hạ thành đi đi về về, xe do y lái. Sau khi Trần Thiến gây dựng sự nghiệp, xe là Trần Thiến dùng. Hôm đó mắt Dương Liễu không khỏe, Tiêu Thệ ẵm Tiêu Xuân Thủy, dẫn mẹ đợi bên ngoài khá lâu vẫn không đón được taxi, liền gọi cho Trần Thiến, hỏi cô có thể lái xe về nhà được không, y cần phải đưa Dương Liễu đến bệnh viện.
Cửa hàng Trần Thiến mở cũng cách nhà không xa lắm, lúc đó đã thuê một nhân viên trông cửa hàng, giờ giấc cô khá tự do, dù vậy, cô vẫn ít khi về nhà.
"Tôi bận lắm, anh tự gọi xe đi." Bên kia điện thoại, Trần Thiến lạnh nhạt nói.
"Đợi hơn một giờ rồi không có xe."
"Vậy các người đi bộ đến bệnh viện đi, dù sao cũng không xa." Trần Thiến nói xong lập tức cúp máy.
Dương Liễu lúc chờ xe có nói mắt bà một bên hoàn toàn không nhìn thấy gì, lúc bước đi có khi sẽ té ngã. Tiêu Thệ không dám bất cẩn, không dám để mẹ và con gái đi ở ven đường, bệnh viện mặc dù gần, cũng phải đi bộ đến - phút.
Xe Tiêu Thệ gọi rốt cuộc một tiếng sau cũng đến. Y đỡ Dương Liễu lên xe, Tiêu Xuân Thủy ôm cổ y, gọi ba không ngừng, không buồn không lo mà cười khanh khách. Ngồi vào taxi, cả trời đất đều bỏ lại bên ngoài, y nâng khuôn mặt nhỏ của con gái, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy buồn bã.
Mắt của Dương Liễu không phải là cận nặng thêm, mà là xuất huyết võng mạc do bệnh tiểu đường, không có thuốc chữa. Cũng chính lúc ấy, Tiêu Thệ mới biết Dương Liễu mẹ y một mực dùng cách thức tự sát từ từ này mà sống —— bà nói với Tiêu Thệ bà vẫn dùng thuốc, thực ra bà vốn dĩ không uống thuốc, bà chưa từng kiểm soát ăn uống, nhưng lại nói với Tiêu Thệ bà có kiểm soát ăn uống.
Bọn họ chuyển từ khoa mắt đến khoa nội tiết. Bác sĩ đề nghị Dương Liễu nhập viện, Dương Liễu nói không, Tiêu Thệ nói với bà: "Mẹ, con xin mẹ, mẹ không chữa bệnh, Xuân Thủy làm sao bây giờ?"
"Xuân Thủy ai cũng trông được." Dương Liễu thế mà lại nói như vậy.
"Vậy con lập tức đưa Xuân Thủy đi, mẹ đồng ý không?" Tiêu Thệ nói.
Dương Liễu cuối cùng cũng đồng ý nhập viện. Chồng đi rồi, bà sống một ngày bằng một năm, nếu không phải Tiêu Xuân Thủy mang đến cho bà một ít an ủi, nhân thế đã không còn gì khiến bà phải bận tâm nữa.
Đáng tiếc chữa trị đã muộn. Bệnh bội nhiễm của Dương Liễu đã xuất hiện rất nhiều, không chỉ đáy mắt có vấn đề dẫn đến mù, thần kinh xung quanh cũng xuất hiện bệnh trạng, tay bà cũng giống như khi đeo găng tay, không cảm thấy lạnh, không cảm thấy nóng, mỗi ngày giống như có kiến đang bò. Dương Liễu chưa bao giờ nói ra bệnh trạng của mình, bà khó chịu cũng làm như không có gì xảy ra. Tiêu Thệ thầm nghĩ, hẳn là bà xem bệnh tật đau đớn như một hình phạt của nhân thế đối với mình, trừng phạt bà một mình tồn tại. Có lẽ bà nghĩ, càng khổ sở, bà lại càng có thể yên tâm thoải mái mà đi, không chút nào lưu luyến.
Dương Liễu nằm viện, Trần Thiến chưa từng đến thăm lần nào. Đúng lúc nghỉ hè, Tiêu Thệ trông Tiêu Xuân Thủy, mỗi ngày nấu cơm ba bữa mang đến cho Dương Liễu. Trần Thiến vẫn như thường lệ nửa đêm mới về, có khi cả đêm không về. Buổi sáng dậy muộn, chơi với Tiêu Xuân Thủy một lúc lại đến cửa hàng. Tiêu Thệ nói với cô Dương Liễu nằm viện, cô chỉ nói: "Ừm, dù sao anh cũng đang nghỉ hè, có thể ở nhà trông con."
Chi tiêu trong nhà tất cả đều do Tiêu Thệ phụ trách, sau khi mẹ nằm viện khó tránh khỏi giật gấu vá vai. Y nói với Trần Thiến: "Mẹ nằm viện phải đặt cọc , lương tháng này tôi dùng hết rồi, chỗ cô có tiền không?"
Tiêu Thệ lúc nói câu này, mặt đỏ đến tận mang tai, y chưa bao giờ hỏi chuyện tiền bạc với Trần Thiến, Trần Thiến cũng chưa bao giờ mang tiền về nhà, thậm chí Trần Thiến còn giống như trước đây mỗi tháng còn lấy của y một ít tiền. Chuyện làm ăn của cô rốt cuộc thế nào, không ai biết được.
"Tôi còn nợ tiền người khác kìa." Trần Thiến không thèm nhìn Tiêu Thệ, nói, "Xoay vòng không kịp. Không có tiền anh mượn đồng nghiệp đi."
Cô đã nói đến nước này, Tiêu Thệ cũng không tiện nói gì nữa. Bảo hiểm y tế của Dương Liễu ở Hạ thành, nơi đất khách không thể thanh toán, chỉ có thể chờ xuất viện rồi đề nghị chi trả lại, tỷ lệ chi trả lại còn tương đối thấp, nằm viện hết bao nhiêu đều là tự mình bỏ tiền ra trước.
Làm sao bây giờ? Trần Thiến vẫn mua đồ xa xỉ như thế, hệt như trước đây lúc còn ở Hạ thành. Đồng nghiệp của y nói cho y biết, một cái túi của Trần Thiến giá hơn một vạn nguyên, còn kinh ngạc bảo y giàu đến vậy sao —— y làm sao có mặt mũi vay tiền đồng nghiệp được?
Mấy ngàn đồng tiền cũng không phải việc khó, Dương Liễu còn có chút ít tiền tiết kiệm, chỉ là Tiêu Thệ cảm thấy mình vô cùng vô dụng, mẹ bệnh, y không bỏ tiền ra nổi, còn để bà phải chịu gánh nặng này.
Có lẽ Dương Liễu nhìn thấy quẫn cảnh của Tiêu Thệ, bà trực tiếp đưa thẻ cho y, nói mật mã cho y biết, bên trong còn hai vạn, có thể lấy ra dùng.
Dương Liễu nằm viện mười ngày, đường huyết hơi ổn định lại, bà muốn xuất viện, bà nhận lời Tiêu Thệ, sẽ tự mình tiêm insulin, sẽ không coi thường bệnh tật của mình nữa, chỉ là lúc về đến nhà, bà thở dài lẩm bẩm với chính mình, cũng tựa như nói cho Tiêu Thệ nghe: "Mẹ không nên liên lụy đến cả nhà."
Tiêu Thệ nghe thấy, lòng sợ hãi, y đặt Tiêu Xuân Thủy xuống, mặc cho con bé chạy tới ôm chân Dương Liễu gọi bà nội. Dương Liễu ngồi xổm xuống, ôm Tiêu Xuân Thủy nói: "Mau lớn lên đi Xuân Thủy."bg-ssp-{height:px}
Tiêu Thệ nhớ lại chính mình khi còn bé thường hay hỏi Dương Liễu: "Mẹ, khi nào thì con mới lớn lên?"
Dương Liễu có lúc nói: "Khi con mười tám tuổi." Có lúc bà lại nói: "Khi nào con cao như ba." Khi đó mỗi ngày tỉnh lại, y đều phải chạy đến chỗ mẹ đánh dấu chiều cao, nhìn xem mình có cao hơn chút nào không.
Nếu như khi đó có người nói cho y biết, lớn lên mang ý nghĩa chia lìa, Tiêu Thệ thà rằng thời gian trôi chậm một chút.
Cha yêu mẹ, mẹ yêu cha, Tiêu Thệ đương nhiên cảm thấy tất cả các đôi vợ chồng trên thế gian này đều như thế. Mà trước khi "lớn lên", y cũng không biết ái tình vốn không phải là chuyện đương nhiên, một chồng một vợ, chỉ cần một tờ chứng nhận kết hôn là đủ sao?
Hóa ra tình yêu là thứ keo kiệt nhất, còn là thứ gian khổ nhất, phải dành nó cho một người không có chút liên hệ máu mủ nào, rồi dựa vào chút cảm tình keo kiệt đó mà sống cả đời. Phải cho đi máu thịt bản thân, cùng một người kết hợp như vậy, phải dựa dẫm một người để ý trông nom sinh tử của chính mình như vậy. Chuyện mà y từ nhỏ cho là lẽ đương nhiên, lại là chuyện khó khăn nhất trong đời người.
Yêu thương nhiều đến đâu, tình dục hài hòa đến đâu, thề non hẹn biển ngọt ngào đến đâu, trước sinh lão bệnh tử đều buồn cười như thế cả. Tình yêu đòi tiền người ta, khiến người ta ăn không đủ no mặc không đủ ấm, xui khiến người ta bán máu cắt gan, tất cả những thứ khi xưa đều trở nên xấu xí.
Cậu có tiền không? . Không có tiền, đừng nói là có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Hà Xuân Sinh lúc đó vỡ giọng, giọng hơi khàn, thế nhưng không khó nghe. Mỗi một câu Hà Xuân Sinh nói với y, y đều nhớ rõ, cho dù là giọng điệu hay ánh mắt, y đều chưa bao giờ quên. Nhưng y chưa bao giờ thật sự hiểu được ý nghĩa những lời này của Hà Xuân Sinh, mãi cho tới hôm nay.
Dương Liễu mỗi ngày tiêm insulin bốn lần, đo đường huyết bảy lần. Sức kiềm chế của mẹ rất mạnh, ngón tay và bụng thủng trăm ngàn lỗ khiến người trông thấy mà giật mình. Từ khi nhận lời Tiêu Thệ quản lý bệnh tình của mình, bà lập tức nghiêm ngặt tuân theo lời dặn của bác sĩ —— bệnh tiểu đường là căn bệnh đau đớn, là căn bệnh không thể ăn, là căn bệnh cướp đoạt niềm vui sống của con người, là căn bệnh sống không bằng chết, thế nhưng Dương Liễu chưa bao giờ nói ra những chuyện này. Có một ngày, Tiêu Xuân Thủy lặng lẽ nói với Tiêu Thệ: "Ba ơi, con nhìn thấy bà nội tự tiêm cho mình đó!"
"Ừ, bà nội không khỏe, phải tiêm." Tiêu Thệ ôm Tiêu Xuân Thủy, không biết nên nói với con bé thế nào.
"Mẹ nói bà nội không ngoan nên mới phải tiêm." Tiêu Xuân Thủy đặc biệt nghiêm túc sửa lại.
Trong nháy mắt, Tiêu Thệ lập tức tức giận. Tối hôm ấy y đợi Trần Thiến trở về, nói với cô: "Cô có thể không nói những câu kia với trẻ con không?"
Trần Thiến lúc vào nhà còn đang ngâm nga hát, nghe thấy Tiêu Thệ chỉ trích, vẻ mặt lập tức cau có ngay: "Anh đang nói đến chuyện gì?"
"Mẹ tôi bệnh, sao cô có thể nói với Xuân Thủy bà ấy không ngoan mới phải tiêm?"
"Không phải không ngoan sao?" Trần Thiến cười nhạt, "Bà ấy nếu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, sẽ có ngày hôm nay à? Bà ấy không phải không ngoan thì là gì? Tôi có nói sai sao?"
"Ý cô là, mẹ tôi bệnh thành như vậy đều là đáng đời? Con gái còn phải cùng cô trách móc bà ấy?"
"Đáng đời hay không trong lòng anh tự biết." Trần Thiến trân trọng thổi thổi cái túi xách trị giá vạn nguyên, treo lên, nói: "Bà ấy không đáng đời, insulin bà ấy dùng mỗi tháng một hai ngàn khối tiền, số insulin đó mới đáng đời."
Tiêu Thệ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nếu như không phải từ nhỏ đã được dạy không được đánh phụ nữ, y nhất định phải cho cô ta một bạt tai.
"Các người cũng không đáng đời, đáng đời là tôi đây này, gả cho gia đình như vậy." Trần Thiến cởi chiếc váy tơ tằm của cô ta, cởi cả áo lót và quần lót, phủi phủi thân thể mình, nói: "Tôi hơn ba mươi tuổi, đang còn trẻ trung, anh lại liệt dương không cứng nổi, anh hơn hai năm không chạm vào tôi, tôi đáng đời không? Anh nghèo còn không muốn kiếm tiền, bình thường còn dám nói đến sĩ diện của người đàn ông, anh không đáng đời chắc."
Tiêu Thệ nhìn thân thể Trần Thiến, thân thể người phụ nữ ấy không hề bởi vì sinh con mà già đi, Trần Thiến giữ dáng, không muốn cho con bú, sau khi sinh con cũng chăm chỉ đến phòng tập tập luyện, vóc dáng cô ta vẫn như trước kia, □□□□, bụng phẳng, đùi thẳng tắp —— Tiêu Thệ trông thấy thân thể như vậy, nghĩ đến linh hồn bên trong đó, chỉ cảm thấy căm ghét từ tận nội tâm.
"Đồ bất lực." Trần Thiến mặc áo ngủ vào, giễu cợt buông một câu.