Sau ngày tháng , bầu không khí căng thẳng bao trùm cả khối rốt cuộc cũng biến mất. Trường trung học số một có truyền thống trước khi thi đại học nửa tháng, học sinh được tự do học tập, có thể đến trường tự học, cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi. Diệp Lam là học sinh nghệ thuật, thành tích cũng ổn, vì vậy nên chọn nghỉ ngơi. Diệp Thanh Thanh lại bảo cô bé nếu không có chuyện gì thì đừng đến phòng làm việc, cứ ở nhà chơi là được rồi.
Thi nhỏ chơi nhỏ, thi lớn chơi lớn. Diệp Thanh Thanh nói với Diệp Lam như thế.
Bài thi chuyên ngành của Diệp Lam đã hoàn thành từ hai, ba tháng trước, điểm khá lý tưởng, nếu các môn văn hóa đủ điểm thì cơ bản sẽ không có vấn đề gì. Mà kết quả học tập các môn văn hóa của cô bé cũng không tệ, đề thi trình độ cơ bản đối với cô bé không thành vấn đề. Hiện tại cô bé là học sinh nhàn nhã nhất trong lớp.
Giáo viên lớp vẫn phải đi làm như thường lệ, thỉnh thoảng trông chừng các tiết tự học, thời gian làm việc cũng thoải mái hơn trước nhiều.
Tuần cuối cùng của tháng Năm, cuối tuần, Diệp Lam lén lút chạy đến phường nhuộm Xuân Thủy chơi, tình cờ gặp Tiêu Thệ dẫn Tiêu Xuân Thủy đến.
Lúc đó là chạng vạng, Tiêu Thệ đang cùng Hà Xuân Sinh tản bộ từ mảnh đất trồng cỏ lam đến chỗ cô bé, nếu Diệp Lam không nhìn lầm, bọn họ từ xa trông thấy cô bé, hai bàn tay đang nắm lấy nhau mới buông ra.
Mà lúc thầy chủ nhiệm chào hỏi cô bé, ánh mắt đã không còn bình thản ung dung như trước nữa. Diệp Lam lập tức đưa ra kết luận: Bọn họ nhất định là ở bên nhau rồi.
Diệp Lam hệt như tìm ra châu lục mới, kể phát hiện này cho Diệp Thanh Thanh và Lâm Tĩnh nghe, nhưng thái độ hai người lại là "Mẹ/cô biết rồi."
"Thầy Tiêu đáp lại sư phụ, sao mẹ và cô lại không có phản ứng gì hết vậy?" Diệp Lam hơi bất mãn.
"Phản ứng gì? Tình yêu vốn là một cuộc hành trình vạn dặm, phải bắt đầu bằng bước đầu tiên." Lâm Tĩnh nói.
"Ừm, sau đó sẽ phải đi vạn dặm." Diệp Lam lầm bầm, "Hành trình vạn dặm phải vượt qua núi tuyết, qua thảo nguyên, cuối cùng không biết còn bao nhiêu người có thể sống sót."
"Biết sử hiện đại con học cũng không tồi, có điều còn mấy ngày nữa là thi, con vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi." Diệp Thanh Thanh bắt đầu đuổi người.
"Con lên đại học, có lẽ không về đây làm lao động trẻ em được, mẹ không cho con ở đây hoài niệm một chút sao?" Diệp Lam nói xong nở nụ cười, thế nhưng thoạt trông cũng không vui vẻ lắm.
Diệp Thanh Thanh thấy con gái có vẻ mất mát, chị tuy không nhạy cảm như vậy nhưng cũng phát hiện Diệp Lam tràn đầy nỗi buồn chia tay. Con gái , tuổi, cảm xúc thiếu nữ đã biến thành cảm xúc thanh niên rồi.
Diệp Lam không biết nghĩ tới điều gì, cứ mãi nhìn Hà Xuân Sinh và Tiêu Thệ ở xa xa ngoài cửa sổ mà xuất thần. Hai vị nam sĩ kia cầm bình nước, dẫn theo một bé gái hiếu động, tưới nước cho cỏ lam.bg-ssp-{height:px}
"Mẹ, tìm người cam tâm tình nguyện sống cùng thầy ấy có phải rất khó không?"
Diệp Thanh Thanh nói: "Không khó, cái khó là hai bên đều cam tâm tình nguyện."
"Ừm, có lẽ thầy ấy cũng cam tâm tình nguyện." Diệp Lam ngẩng đầu hỏi Diệp Thanh Thanh: "Mẹ, thầy Tiêu thật sự tự nguyện sao?"
Diệp Thanh Thanh bỗng hiểu ra tâm trạng của con gái, chị hơi giật mình. Diệp Lam cúi đầu, hỏi: "Mẹ, sư phụ sẽ hạnh phúc đúng không? Sư phụ chưa từng yêu đương, thầy ấy..."
"Diệp Lam." Diệp Thanh Thanh ngắt lời con gái, "Cậu ấy rốt cuộc cũng chờ được một người khiến cậu ấy tự nguyện, đó không phải là chuyện nên vui mừng sao?"
Diệp Lam trầm mặc một lúc, gật đầu: "Không phải con không vui, chỉ là hơi lo lắng."
"Con nên lo lắng cho bài thi của mình thì hơn."
Diệp Lam không lo lắng nhiều về kỳ thi, kỳ thi đại học của cô bé đã kết thúc thuận lợi, còn kết quả học tập văn hóa, theo cách nói của Lâm Tĩnh thì là, "hơi phí phạm rồi". Đầu tháng Tám, cô bé nhận được thông báo trúng tuyển của học viện Mỹ thuật.
Diệp Thanh Thanh làm một bàn tiệc tại nhà mình trong thành phố để chiêu đãi hai người thầy của Diệp Lam —— thầy chủ nhiệm trong trường học văn hóa, Tiêu Thệ, và nửa người thầy chuyên ngành, Hà Xuân Sinh. Hai người lần lượt đến nhà họ Diệp, thức ăn cũng là Lâm Tĩnh và Diệp Thanh Thanh cùng nhau nấu nướng, cảm giác không khác gì lúc ở phòng làm việc. Điều duy nhất không giống chính là Diệp Lam, cô gái nhỏ cầm bia quấn quýt lấy hai vị ân sư mời rượu, nói mình đã thành niên, cũng đã tốt nghiệp, bây giờ cũng là người lớn như bọn họ, vì vậy bọn họ không thể từ chối rượu của cô bé.
Tiêu Thệ không theo nổi, Diệp Lam rõ ràng không phải lần đầu tiên uống rượu, cô bé gần như đánh gục y. Tiêu Thệ nhớ rõ, trước khi y uống say, Diệp Lam đang mời rượu Hà Xuân Sinh.
Y không biết có phải mình gặp ảo giác không, y cảm giác Diệp Lam cười rồi khóc, y nghe thấy Diệp Lam nói với Hà Xuân Sinh thế này: "Sư phụ, nếu sống không vui, thầy phải quay về đó."
Tiêu Thệ thầm nghĩ trong lòng: Diệp Lam sao lại nói như vậy chứ? Trước khi ngủ quên, y mơ màng phản ứng lại: Xem đi, bây giờ như vậy, ai cũng đều cảm thấy Hà Xuân Sinh sẽ không vui vẻ.
- -------
Còn chương. Cố gắng làm xong nhanh nào