Sau khi mọi chuyện kết thúc, Gia Hân cùng mẹ chồng của mình rời khỏi quán coffee house. Hoàng Nam tiếp tục công việc của mình, anh lấy khăn lau đi những vết bẩn trên bàn thì chợt tiếng chuông điện thoại rung lên, anh lấy ra mở máy nghe:
- Alo, tôi nghe!
- Thưa thiếu gia, tôi đã giải quyết những bài báo mà cậu yêu cầu rồi. Tuy dư âm vẫn còn nhưng sẽ nhanh chóng lấn xuống mà thôi. Tôi phải chi trả một số tiền khá lớn đấy.
- Trừ trong tài khoản của tôi, có gì tôi sẽ gửi số tài khoản và mật khẩu qua cho chú. Nếu không còn gì nữa thì tôi tắt máy đây.
- Khoan đã thiếu gia, hiện giờ cậu đang ở đâu vậy. Sao cậu về nước mà không báo cho ai cả, nếu chủ tịch biết được sẽ lôi cậu về cho một trận đấy…
- Này đừng nói tôi đã về nước biết chưa, cứ tạm thời như chưa biết gì đi.
Hoàng Nam tắt máy bỏ vào túi tiếp tục lau bàn, nét mặt anh chẳng thể hiện cảm xúc gì ngoài sự lạnh lùng.
Đột nhiên có một anh chàng nhân viên đi lại đưa tay khoác vai anh, nhếch môi cười rồi nói:
- Hoàng Nam, tôi hỏi cái này nha? Chắc cậu nhiều tiền lắm phải không nên mới sài Iphone X, đôi giày cậu mang tuy đơn giản nhưng thuộc chính hãng Nike đắt tiền chắc tầm mười mấy triệu một đôi, không đụng hàng đấy nhỉ? Tôi là tên chuyên săn hàng hiệu đấy nên mới biết. Cậu đừng hòng qua được mắt tôi, kể cả cái đồng hồ cậu đeo cũng của Thụy Sĩ đáng giá mấy ngàn đô… Ê nếu anh đoán không lầm thì cậu là thuộc hội con nhà giàu nức vách phải không? Nhìn cậu có khí chất vương giả thế kia mà... Đi làm thêm chi vậy…
Hoàng Nam nghe anh phụ vụ cùng làm chung nói khiến anh có phần hơi chột dạ nhưng lại tỏ ra coi như không biết gì, anh chỉ mỉm cười, im lặng không nói gì tiếp tục công việc của mình.
...
Về đến nhà, bà Kim cho Lâm Khang một trận té tát làm Gia Hân cũng không dám xen vào nói một câu.
- Này Lâm Khang, con mà để mẹ bắt gặp đi với con nhỏ kia thì không xong với mẹ đâu nghe chưa? Còn nữa, cũng may những tin tức xấu về Gia Hân đã được ai đó gỡ xuống rồi nên tập đoàn của chúng ta không ảnh hưởng gì nhiều. Làm chồng như con mà không biết bảo vệ vợ mình hết trơn, quá tệ thua cả ba của con nữa đó.
Lâm Khang nghe được chỉ biết bỉu môi, liếc sang nhìn Gia Hân với ánh mắt hậm hực, miệng khẽ chửi thầm:
- Không hiểu sao đang yên ổn lại rước cái đồ xui xẻo này vào phá hỏng đủ chuyện...
“Tôi mà xui xẻo sao, hơ! Tại ai, tôi mới ra nông nổi vậy chứ?”
Gia Hân trừng con mắt nhìn lại Lâm Khang, miệng cũng mắng thầm đừng tưởng cô không thấy. Cô quay sang mẹ chồng nhẹ giọng, tỏ vẻ đáng thương:
- Mẹ, anh Lâm Khang cứ bắt nạt con hoài, chả yêu thương gì con hết trơn đó me... hu... hu...
- Chậc! Cái con nhỏ này...
Lâm Khang gượng cười muốn nhào vào cho Gia Hân một trận tơi tả, sao lại giả nai như vậy được chứ. Anh đưa tay ra định lôi Gia Hân lên phòng hỏi tội thì bị bà Kim véo tai thật mạnh làm anh kêu lên đau nhói.
- Aaa... đau mẹ ơi...
- Dám gọi vợ là nhỏ này nhỏ kia hả, có vợ không biết yêu thương mà còn bắt nạt nữa sao hả Lâm Khang...
- Mẹ, con biết sai rồi mẹ bỏ tay ra đi.
Lâm Khang nhăn nhó mặt mày đau điếng, còn Gia Hân chỉ biết đứng cười nhạo “đáng đời cho chừa cái tội!”
Bà Kim buông tay ra, Lâm Khang ậm ực nhìn Gia Hân vì dám cười anh. Đã lớn từng này rồi, còn bị mẹ véo tai thật mất mặt quá trời.
- Chiều nay, mẹ phải bay qua Mỹ với ba con để bàn chuyện cùng đối tác nên ở nhà liệu mà chăm sóc tốt cho Gia Hân nghe chưa?
Nghe mẹ chồng nói vậy, Gia Hân như ngớ người không lẽ cô ở đây một mình với Lâm Khang sao? Không thể nào, cô sẽ bị bắt nạt, không thì tống ra khỏi nhà mất thôi.
Lâm Khang mỉm cười khi nghe mẹ nói vậy.
- Vâng con sẽ chăm lo tốt cho con dâu của mẹ mà.
Lâm Khang đi lại nhẹ nhàng khoác vai Gia Hân, làm cô muốn buông cũng không được.
Bà Kim đưa mắt trìu mến quay sang nói với Gia Hân, dặn dò cô:
- Con dâu này, nếu thằng Khang mà có làm gì con thì gọi cho mẹ để mẹ xử lý nó nghe hông, đừng có mình chịu đựng biết chưa? Tính tình nó kiêu ngạo dễ làm mất lòng người lắm, nên con cố nhịn nó xíu thôi.
- Mẹ à, con với vợ sẽ sống hòa thuận mà, phải không vợ yêu?
Lâm Khang đưa mắt yêu thương giả ngây nhìn Gia Hân làm cô gượng gạo vô cùng cũng phải quay sang nói với mẹ để mẹ yên tâm hơn:
- Mẹ cứ yên tâm công tác, tụi con sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
- Ừ, vậy được rồi, nhìn hai đứa như thế mẹ cũng yên tâm.
Nói rồi bà Kim lên phòng để chuẩn bị đồ cho kịp chuyến bay chiều nay. Bà vừa đi khỏi, Gia Hân vội buông Lâm Khang ra, thở dữ dội cô cảm thấy ngạt thở vô cùng khi ở trong vòng tay sắt đá của anh ta. Thấy Gia Hân thở liên hồi, Lâm Khang kiêu ngạo nói:
- Làm gì thở dữ vậy!
Gia Hân liếc mắt sang chỗ khác chẳng thèm nghe. Khang vội ghé sát vào tai cô nói nhỏ chẳng dám nói lớn sợ mẹ nghe thấy:
- Này lo mà sống yên phận đi, không thì bị out ra khỏi nhà đấy!
Dứt lời, anh cho tay vào túi quần lấy điện thoại ra gọi cho Kim Như khoe chuyện vui.
“Đúng là đồ đáng ghét thật mà!”
Gia Hân lèm bèm, bực bội cúi người xuống cầm lấy chiếc dép ném thẳng vào đầu Lâm Khang kêu lên tiếng “bốp” lầm anh giật mình, quay bộ mặt quỷ ám lại chửi thật to:
- Này, cái con nhỏ kia dám ném vào đầu tôi sao, đứng yên đó tôi sẽ xử cô.
Nói rồi, Lâm Khang chạy vọt xuống khỏi bậc thang để bắt Gia Hân. Cô thấy vậy vội bỏ chạy luồn lách tứ phía.
- Cô mau đứng lại đó cho tôi!
- Xin lỗi, tha cho tôi đi mà.
Lâm Khang cứ thế đuổi bắt Gia Hân không khác gì như mèo với chuột cho đến khi họ chạy vọt vào phòng.
Gia Hân lấy gối, lấy vật dụng ở trên bàn ném vào người Lâm Khang tứ lung tung, tay thì cứ ném miệng thì cố cầu xin:
- Tôi xin lỗi rồi mà, đừng có bắt nữa, tôi mệt quá rồi.
- Mệt gì mà mệt, tôi phải xử cô ai bảo cái tội ném dép vào đầu tôi.
Lâm Khang cũng không chịu thua mà lao nhanh lại chỗ Gia Hân nhưng không may đẫm phải con thú nhồi bông nhỏ mà bị trượt chân và...
“Phịch”
Anh ngã nhào vào người Gia Hân, nguyên một thân thể to lớn đè lên thân người bé nhỏ của cô, làm cô nhăn mặt đau nhói.
- Đau quá, trời ơi...
Khang cũng ê ẩm cả người, mặt sát mặt với Gia Hân. Anh nhìn Gia Hân và cô cũng nhìn anh, hai ánh mắt mang hai cảm xúc khác nhau. Tự dưng nhìn vào ánh mắt cô bỗng dưng anh thấy lòng mình cứ làm sao đó không thể diễn tả được, một cảm xúc không khác gì xao động.
Gia Hân thấy Khang cứ nhìn cô không chịu đứng dậy, cô ngạt thở gần chết rồi đây, vội lấy tay dùng sức đẩy mạnh Khang qua một bên rồi đứng dậy mắng:
- Ngã thì tự đứng dậy đi chứ, còn chờ ai đỡ dậy nữa hả...
Cô bực bội đi thẳng một lèo ra khỏi phòng xuống phòng khách ôm ti vi. Khang ngồi bật dậy, vội chấn tỉnh mình, liên tục vỗ vào má:
“Mày điên rồi, không thể xao lòng vậy chứ... tỉnh, tỉnh, tỉnh!”
...
Chiều tối, bà Kim ra sân bay đi Mỹ thực hiện chuyến công tác.
Lâm Khang thì ngồi ở phòng khách làm công việc và thiết kế bộ trang sức mới còn Gia Hân ngồi ở phòng bếp lo nấu nướng. Hân đứng vừa cắt rau củ vừa càm ràm:
- Tại sao cô phải khổ như vậy chứ, phục vụ cho một người không phải là chồng mình, đúng thật mệt!
“Xẹt”
- Ui da...
Gia Hân bận càm ràm mà cắt phải tay mình, làm cho chảy máu cô vội tìm lấy khăn nhỏ để cầm máu lại.
Lâm Khang không biết từ đâu đi tới kéo lấy tay cô cầm lấy miếng băng gạt băng lại, anh chửi:
- Hậu đậu vừa thôi, đang cắt rau củ thì tập trung vào mà cắt còn đứng đó mà chửi tôi.
Bị nói trúng tim đên, Gia Hân vội phân bua;
- Ai chửi anh hồi nào? Tại tôi đang mệt mà phải nấu ăn cho anh thôi.
- Ai mướng cô nấu đâu!
- Không nấu thì mắc công lại bị nói làm vợ mà không có trách nhiệm này nọ.
- Cô không phải vợ chính thức của tôi mà chỉ là trên danh nghĩa thôi, Kim Như mới là vợ của tôi hiểu không?
Gia Hân nói tới đâu Khang đều đáp ngang tới đó làm cô không biết gì thêm.
- Ừ, vậy thì kêu cô vợ của anh tới nấu ha, đỡ mất công tôi nấu. Còn nữa buông tay tôi ra ha, đừng quan tâm tới tôi kẻo cô bạn gái của anh tới thấy lại nổi trận lôi đình nữa.
Nói rồi, Gia Hân buông mạnh tay mình ra nhưng bị Khang kéo lại, cằn nhằn:
- Để yên coi, đã lỡ rồi thì băng cho xong đã.
- Anh Lâm Khang em tới rồi đây.
Một giọng nói dõng dạc vang lên không ai khác chính là Kim Như. Gia Hân bỉu môi, đúng là vừa nhắc đến tên thì đã có mặt ngay rồi.
- Kim Như!
Khang vội buông tay Hân ra còn chưa kịp băng bó xong cho cô nữa, cô chửi:
“Đã làm thì làm cho chót đi, thấy gái là tươm tướp à!”
Kim Như kéo nguyên cả va ly đồ đi vào và ôm chầm lấy Lâm Khang ngay khi Gia Hân vừa bước ra.
- Này, em đến vậy sao không nói anh qua đón hả, một mình xách đồ chi cho cực vậy. Chắc mệt rồi lắm không?
Khang buông nhẹ Kim Như ra lo lắng hỏi, còn lau mồ hôi trên trán cho cô. Kim Như nhõng nhẽo:
- Tay em đau hết rồi này?
- Đau chỗ nào hả, đưa anh coi?
Kim Như đưa tay cho Khang coi, anh vội vuốt ve bàn tay nhỏ bé ấy và thổi nhẹ.
Hành động của hai người khiến Hân nổi cả da gà, sến quá sến. Cô vội lủi đi, chứ đứng đây chắc cô buồn nôn mất thôi nhưng cô chỉ vừa nhấc chân thôi thì Kim Như gọi lại:
- Này Gia Hân, cô giúp tôi mang va ly lên phòng anh Khang đi!
“Cái gì, tôi đâu phải ô sin đâu mà sai vặt?”, Hân nhíu mày vội lên tiếng:
- Tại sao tôi phải xách va ly cho cô chứ, với lại tối tôi ngủ ở đâu?
Kim Như quay sang nhõng nhẽo với Khang:
- Anh tối em muốn ngủ ở phòng anh cơ, em không muốn ai gây phiền phức đâu?
- Được rồi, cục cưng.
Khang hôn nhẹ lên má Kim Như một cái rồi quay sang hầm hầm nhìn Hân gằn giọng nói:
- Này, cô sẽ ngủ ở phòng khách cho tôi, còn phòng của tôi thì tôi với Kim Như sẽ ngủ ở đó.
- Cảm ơn anh nha!
Kim Như mỉm cười nói, liếc con mắt giễu cợt nhìn Hân rồi cùng Khang đi lên phòng.
Hân như muốn sùng máu lên mà xông lại cho cô ta một trận, cô ta nghĩ mình lại ai chứ.
“Cái tên Khang đây cũng thật chứ, chưa cưới gì mà đã ở chung rồi, lỡ chót dại mà cô ta có thai một cái thì coi như mẹ anh ta nỗi trận lôi đình lên cho mà coi.” Đó là những gì mà Hân nghĩ thầm trong bụng, giờ cô muốn điên lên vì tối nay phải ngủ bơ vơ ở phòng khách lạnh lẽo này.
Tối đến, Hân dọn đồ ăn lên bàn để ăn tối, đang yên đang lành thì Kim Như từ đâu đi tới ngồi vào nói tùm lùm.
- Nhìn ngon đấy chứ, từ nay cô hãy nấu cho tôi với anh Khang ăn đầy đủ biết chưa?
Hân đang cầm dĩa thịt bò định bỏ xuống nhẹ nhàng nhưng nghe cô ta nói vậy, Hân bỏ mạnh cái đĩa xuống đến nỗi phát ra tiếng kêu làm Như giật mình, khó chịu lên tiếng:
- Làm cái gì cũng phải nhẹ nhàng thôi chứ, cô mà kiểu vậy chẳng làm được tích sự gì hết trơn. Có ai giúp việc như cô không?
- Này, tôi không phải ô sin biết chưa?
Hân gằn giọng nói trừng mắt nhìn Như, tay thì cầm con dao đâm tọt vào miếng thịt bò. Thái độ của Hân làm Như sợ tái mặt, đứng dậy lủi thủi đi ra phòng khách.
- Không phải giúp việc không lẽ là bà chủ, xớ.
Hân cầm dao thẳng lên muốn đâm cho những con người như cô ta chết quách cho rồi.
“Chưa thấy ai mà chảnh như cô ta hết trơn!”
Kim Như đi ra phòng khách ngồi, bật ti vi lên xem tình cờ nhìn thấy sấp tài liệu với bản thiết kế trang sức trên bàn. Cô nghĩ đây là tài liệu làm việc của Khang nên cũng không tò mò xem làm gì. Nhưng cô chợt nhìn thấy ly sữa thì nảy sinh ra ý định và cười nham hiểm.
“Ha ha... có lý do để tống khứ con nhỏ phiền phức kia đi ra khỏi nhà rồi.”
Cô cầm lấy ly sữa đổ lênh láng lên hết trên sấm tài liệu làm việc ướt đẫm, màu trên bản vẽ cũng lem ra. Đổ hết ly sữa, cô để ly rỗng nằm lên bàn rồi đi lên phòng kêu Khang xuống.
Hân vẫn đứng ở phòng bếp ngồi ăn cơm một mình trong cô đơn. Nghe tiếng ti vi mở, cô bực mình hạ đũa:
- Mở ti vi không coi rồi chạy lên phòng như vậy, tức thật đó chứ?
Cô đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn, miệng không ngừng mắng:
- Chén cơm đang ăn lỡ cũng không yên, làm như ô sin vậy. Kim Như, rồi cũng có ngày tôi sẽ khiến cô làm ô sin cho tôi thôi.
Cô đi ra phòng khách tắt ti vi vô tình nhìn thấy sữa lênh láng đầy trên sấm tài liệu làm việc của Lâm Khang, cô hoảng lên vội cầm lấy ly rỗng.
- Trời ạ, thế nào anh ta cũng nổi trận lôi dình cho mà coi. Là bà Kim Như chứ không còn ai hết trơn, làm rồi bỏ chạy như vậy đấy.
- Này, cô đang làm gì vậy hả?
Lâm Khang vội chạy tới đẩy Hân qua một bên làm cô chệnh bước chân suýt ngã.
- Trời ơi, sữa lênh láng lên tài liệu hết trơn rồi, khổ công anh làm.
Kim Như lo lắng vội lấy khăn ịn lên cho thấm sữa vào, mắt thì không ngừng liếc sang Hân mà còn nở nụ cười đểu.
Không chần chừ gì nữa, Khang quay sang tát mạnh vào mặt Hân một phát thật mạnh.
“Bép”
Hân ngã phịch xuống nền, trên má in hằn nguyên bàn tay tấy đỏ lên. Cô ôm lấy bờ má bỏng rát của mình vội lên tiếng phân bua:
- Không phải tôi làm đâu mà, nghe tôi giải thích được không?
- Biến ra khỏi nhà tôi ngay.
Khang tức giận, chỉ tay ra ngoài cửa, đôi mắt giãn căng ra in hằn những tia lửa rực lửa.
- Nhưng không phải tôi làm mà.
Hân vẫn tiếp tục minh oan cho mình mà muốn bật khóc cả lên đã vậy Kim Như còn xen vào thêm dầu vô lửa:
- Trên tay cầm ly sữa thế kia còn chối cãi nữa sao hả?
- Cô... là cô đúng không?
Kim Như mỉm cười, Hân tức giận xông vào đánh Kim Như và bóp mạnh cầm cô nói:
- Là cô làm đúng không hả? Nói đi!
- Anh Khang cứu em!
Khang thấy vậy đi nhanh tới lôi mạnh Hân đứng dậy, anh cáu chặt vào vai cô và đẩy cô ra khỏi cửa làm cô ngã lăn quay xuống nến cỏ một cách phủ phàng.
- Đêm nay, cô ở ngoài ngủ cho tôi, đây là trừng phạt dành cho cô đấy.
Nói rồi, Lâm Khang đi vào vội đỡ Kim Như đứng dậy, lo lắng hỏi:
- Em sao không?
- Em sợ lắm.
Kim Như khóc lóc ôm lấy Khang vào lòng, miệng thì nở lên nụ cười thỏa mãn vì việc mình làm.
...
Bên ngoài đường phố, Hân một mình lang thang đi giữa dòng người, nước mắt thì cứ tèm nhèm ra.
“Sao số mình lại gặp phải những người gì đâu vậy không biết, còn cái tên Khang chết tiệt kia nữa, có ai như anh ta không? Ai mà đẩy con gái người ta lăn nhào ra giữa sân cỏ phủ phàng như vậy chứ?...”
Cô cảm thấy mắc cá chân mình đau nhói lên đi không nỗi nữa, ngồi phịch xuống bậc thang trước công ty nhà mẹ chồng cô. Tối nay cô không biết tá túc ở đâu, đành phải đến công ty có khi còn có chỗ chứa cô vào.
- Đau quá, mắc cá chân sưng tấy cả rồi... ngồi ngoài này thì kì quá, chắc phải vào quán cà phê ngồi thôi mà lại đói bụng nữa chứ... hu hu...
Nói rồi Hân đứng dậy đi vào quán Coffee house trong công ty.
Tại quán Coffee House.
Hoàng Nam làm mệt mỏi cả ngày giờ mới được ăn. Anh chế tạm mỳ ly ăn đỡ cho qua ngày, anh đi lại bàn ngồi phịch xuống cảm thấy thoải mái vô cùng vì đã đứng cả ngày phục vụ rồi.
- Ăn thôi!
Mỳ tỏa khói nghi ngút hòa với hương thơm kích thích người đang đói. Tay anh đang cầm chiếc nĩa vớt sợi mỳ định cho vào miệng ăn thì chợt ly mỳ bị lấy đi mất tiêu làm anh đờ ra.
- Tôi xin lỗi, tại tôi đói quá!
Hân xông vào chỗ ngồi cầm lấy ly mỳ ăn như chưa bao giờ được ăn.
Hoàng Nam chỉ biết nhìn rồi mỉm cười, trong khi anh cũng đang đói rả rời. Anh nhẹ giọng nói:
- Cô đói đến như vậy sao?
- Ừ, đói lắm, anh gọi thêm gì đó ăn đi.
“Thật là...!” Hoàng Nam nói thầm, rút lấy smartphone ra bấm số để gọi đồ ăn. Đang định để lên tai nghe thì anh nhìn thấy Hân, anh chợt thu smartphone bỏ vào túi mà lấy điện thoại bình thường mà mọi người hay nói là cục gạch ra gọi.
Nam chỉ vừa lấy cục gạch ra thôi chưa kịp bấm số gì hết trơn thì bị Hân cười. cô vừa ăn vừa nói:
- Thời đại nào rồi mà anh còn sử dụng đồ đá nữa vậy trời?
- Dạ em nghèo, em không có tiền để mua Iphone như chị, em đã nghèo rồi phải làm thêm mới có miếng ăn mà chị cũng cướp luôn bữa ăn của em.
Hoàng Nam chóng tay lên bàn nhìn Hân bằng ánh mắt có gì đó lạnh lạnh nhưng cũng có gì đó ấm áp. Anh giải bày nỗi khổ của mình bằng một câu nói thật dài.
Hân nhíu mày, ánh mắt long lanh nháy liên tục làm Hoàng Nam không thể nào rời mắt được. Cô nhõng nhẽo như mèo:
- Anh đừng gọi em bằng chị mà, em thua anh tận tuổi lận đó tại em vô tình xem chứng minh nhân dân của anh đấy. Em chỉ muốn làm cô gái nhỏ thôi... hiu hiu...
“Trời, cái cô gái này làm mình muốn phát điên lên mất... mà cũng dễ thương!” Hoàng Nam nghĩ thầm, anh đã bị những cử chỉ dễ thương của Hân làm anh không thể nào rời mắt nổi. Khiến anh mất luôn cái danh “Hoàng tử lạnh lùng” vốn dĩ từ thời đi học đến bây giờ.
Anh thôi không để ý nữa mà quay đi chỗ khác với khuôn mặt lạnh lùng cầm lấy điện thoại gọi đồ ăn tới:
- Đem đến cho tôi hai phần gà rán và một phần pizza hải sản....
Hân vừa ăn vừa chú ý nhìn Hoàng Nam đang gọi điện thoại, cô nghĩ chắc anh giận vì bị cô nói vậy. Nhưng cô không quan tâm mà quan tâm đến dáng vẻ của Hoàng Nam nhìn anh chẳng giống gì con nhà nghèo hết trơn mà giống một thiếu gia vậy vì bên ngoài anh có khí chất vương giả và sang chảnh vô cùng.
Vẻ mặt đẹp trai ấy đứng mọi khía cạnh vẫn thấy đẹp làm Hân không thể nào mà không nhìn, chú ý chằm chằm. Hoàng Nam gọi điện thoại xong quay lại ghế ngồi nhìn thấy Hân đang nhìn chú mục, không biết nhìn kiểu gì mà bao nhiêu sợi mỳ đều văng ra ngoài hết trơn.
- Anh ăn gì mà đẹp trai vậy?
Hân ngây ngô hỏi làm cho Nam bật cười nhưng rồi anh lại kiềm chế nụ cười đó để tỏ ra lạnh lùng, không muốn cười nữa. Anh nói giọng trầm thấp:
- Thì cũng như bao người khác ăn cơm thôi.
- Anh mà đi học thì con gái có mà xếp hàng dài, còn nổi tiếng trên mạng xã hội nữa nhưng tiếc anh không được đi học tới nơi. Xin lỗi vì đã nói anh nghèo như vậy nhưng tôi không có ý chê gì về gia cảnh anh đâu. Nhưng mà nói thật, anh nhìn giống con nhà giàu lắm luôn ý...
Hân buông một câu thật dài, mắt thì chẳng rời khỏi vẻ đẹp không lối thoát kia. Hoàng Nam nói thầm:
- Thì vốn dĩ tôi giàu mà...
- Anh giàu hả?
Hân nhảy tứng lên khi nghe Hoàng Nam nói thế, Nam thấy vậy phân bua:
- Không có, tôi chỉ nói ước gì tôi giàu thôi mà...
- Cứ tưởng, làm tôi giật cả mình. Nói thật, tôi chẳng thích bọn thiếu gia nhà giàu đâu, toàn lũ kiêu ngạo, hám sắc giống như cái tên mà tôi phải lấy làm chồng đấy.
Nghe Hân nói vậy, Hoàng Nam chỉ im lặng mà nghĩ thầm thôi nói ra lỡ như anh lại làm lộ thân phận mình nữa “Không phải thiếu gia cũng như thế đâu, cô gái à!”
“Ai gọi gà rán với pizza ạ?”
Một nhân viên nam tới giao đồ ăn, Hoàng Nam vội vẫy để nhân viên thấy và đem tới.
- Bao nhiêu vậy?
- Dạ ngàn thưa quý khách.
Anh nhân viên đặt hóa đơn để lên bàn. Hoàng Nam định rút ví ra trả thì bị Hân cản lại:
- Này, anh làm thêm cả ngày tiền lương đồng cọc, thôi để tôi trả cho.
Hân nói rồi rút ra tờ ngàn đưa cho anh nhân viên, anh nhân viên chỉ biết nhìn Hoàng Nam mà cười. Nam thấy thái độ của anh nhân viên đấy cũng biết anh ta đang nghĩ gì. Anh nghĩ thầm: “Thật tình, cô gái này đang làm mình thấy quê quá chừng.”
Nhân viên giao hàng đi khỏi, Hân nháo nhào mở lấy hộp gà ăn thật nhanh không ngừng nghĩ. Hoàng Nam từ tốn cầm lấy một miếng pizza ăn một cách từ từ, anh chỉ biết mở tròn mắt mà nhìn Hân ăn như thật nhanh, trông phút chốc đã hết một phần gà, phần gà còn lại của anh cô cũng không tha luôn.
Nam chỉ biết thở nhẹ một cái rồi đứng dậy bắt đầu sự nghiệp dọn dẹp mặc kệ cho Hân cứ ngồi đó ăn, dù gì phần ăn cũng là tiền cô trả nên anh cảm thấy không muốn ăn.
Anh cầm lấy cây lau sàn lau và lau, ngay cả khi lau sàn thôi vẻ đẹp của anh cũng chẳng hề lụi tàn. Còn Hân thì ăn căng cả bụng ngồi ỳ ra đó, thả hai chân xuống sàn mặt cho Nam đã lau rồi.
- Hey, no quá. Mà sao anh ăn ít vậy!
- Thật tình chỗ tôi đã lau rồi, còn bỏ chân xuống sàn chi vậy?
Nam bực bội gằn giọng mắng Hân, lau lại chỗ mà Hân thả chân xuống.
- Xin lỗi mà!
- Tối rồi, sao không về nhà đi, ở đây chi vậy?
Nghe Nam nói vậy, cô mới nhớ ra tối nay cô đang cần chỗ ngủ. Mà công ty giờ này, chắc bảo vệ cũng đóng cửa hết rồi, giờ chỉ mỗi trông cậy vào Nam mà thôi. Cô vừa cười vừa nhỏ nhẹ nói:
- Anh Nam này, tối nay anh cho tôi ở nhờ chỗ anh một đêm nữa được không?
- Không!
Nam trả lời phủ phàng từ chối bất kỳ lý do gì mà cô đưa ra. Giờ anh không muốn dẫn con gái về nhà trọ ở vậy đâu lỡ như mang tiếng nữa. Hân nhíu mày khi nghe Nam lạnh lùng đáp lại, cô vội rời khỏi ghế tới chặn mọi động tác của anh lại năn nỉ ỉ ôi:
- Tôi xin anh đấy, cho tôi tá túc thêm một đêm nữa thôi mà.
- Không! Buông ra cho tôi còn lau sàn, cô làm bẩn hết rồi này.
Nam vẫn khăng khăng không chịu, giằn lại cây lau sàn tiếp tục lau và lau. Hân thì vẫn bám riết năn nỉ làm âm vang hết cả tai Nam.
- Cho tôi ở đi mà, năn nỉ ý. Tôi bị tên Lâm Khang xấu xa kia đuổi ra khỏi nhà giờ chẳng biết đi đâu hết trơn.
- Từ chối mọi lý do.
Nam lắc đầu chẳng quan tâm. Hân cứ liên tục chặn lại mọi động tác của Nam, anh định lau chỗ này thì bị Hân cản lại, chỗ kia cũng bị cản khiến anh muốn điên lên mà chửi nhưng sợ làm mất thể diện thôi.
- Đồng ý đi mà không thì tôi chẳng cho anh lau sàn và dọn dẹp mấy thứ kia đâu.
Hân cứ thế ca bài ca cầu xin rồi vô tình dẫm lên cây lau sàn mà Nam đang lau và rồi...
“A...A....”
- Cẩn thận!
“Phịch”
Hân trượt chân ngã nhào vào người Nam, đã vậy còn đập nguyên bờ môi vào môi của Nam, hai ánh mắt giãn căng đồng tử nhìn nhau không rời. Sau phút giây nhìn nhau ấy, Nam cảm thấy bờ môi mình đau nhói, ánh mắt hiện rõ sự đau đớn ấy, Hân thấy vậy vội ngồi bật dậy. Mặt cô đỏ ửng như quả cà chua, ngại ngừng mà né ánh mắt đi chỗ khác.
Còn Nam thì đứng dậy, sờ lấy bờ môi của mình, cảm thấy đau vô cùng dường như anh đã bị răng của Hân đập vào môi. Anh đưa tay lên sờ lấy môi mình và cảm giác trong đầu lưỡi có vị tanh của máu, thật sự mà nói anh rất là đau muốn chửi Hân một trận.
Hân vô tình quay lại nhìn thấy trên khóe miệng của Nam có máu đang rỉ xuống, cô hoảng hốt vội lấy cái khăn trong túi ra lo lắng đi lại.
- Môi anh bị chảy máu rồi kìa!
Nam cũng thấy vậy anh định đi lấy khăn thì bị Hân ngăn lại.
- Để tôi lau cho anh!
Hân nhón chân lên để lau cho Nam nhưng không được vì anh quá cao, anh cao tới m còn cô thì chỉ m thôi.
- Để tôi tự làm!
Nam lạnh lùng lấy khăn trên tay của Hân để xử lý vết thương nhưng Hân không cho. Cô năm cổ áo anh kéo xuống, xém lại chạm môi lần nữa.
- Ờ... uhm... đứng yên đi để tôi lau vệt máu cho anh.
Hân vừa nói vừa ngại ngùng né tránh ánh mắt Nam liên tục. Tay cô nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên môi anh, cô thấy mình có lỗi vô cùng khi đã khiến anh bị như vậy.
Nam để cho Hân cứ thế xử lý vết thương nhưng ánh mắt anh thì lại không thể ngưng nhìn Hân, vì cô có cái gì đó làm cho anh cảm thấy xao động tức thời mà chưa bao giờ có người con gái nào làm cho anh cảm thấy như vậy.
Hơi thở của Nam phả vào mặt Hân một mùi hương bạc hà thơm phức, làm tim cô cứ đập liên hồi từ nãy giờ, chặn hoài không được.
- Lâm Khang, lát nữa về ghé mua cà phê uống nha?
Kim Như nhẹ giọng nói tay trong tay với Lâm Khang rời khỏi công ty để lấy photo lại dữ liệu.
- Ừ em!
Lâm Khang nhẹ giọng nói, nắm tay Kim Như đi nhưng khi đi ngang qua quán Coffee House thì chợt dừng lại khi anh thấy ai đó giống như Hân đang cùng với một người thanh đang thân thiết với nhau.
- Ui hình như Gia Hân thì phải, cô ta đang hôn ai thắm thiết thế kia.
Kim Như ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh ấy, cô lấy điện thoại ra và chụp hình lại. Trong đầu lại toan tính: “Tối nay về post bài lên mạng xã hội chắc hot lắm đây.”
- Kệ cô ta đi, chúng ta về đi!
Lâm Khang gằn giọng nắm tay Kim Như đi khỏi, tự dựng anh cảm thấy lòng mình rất khó chịu khi thấy Gia Hân đang hôn người con trai khác và muốn xông vào ngăn cản cô lại. Anh không hiểu sao lòng mình như vậy nữa?
Bên trong quán cà phê ấy.
Hân thổi nhẹ vào vết thương của Nam rồi thu khăn lại, lắp bắp nói trong ngại ngùng:
- Xong rồi, tôi xin lỗi. Chắc anh đau lắm!
- Đau lắm luôn đó!
Nam nói thẳng vào mặt cô làm cô nhíu mày né tránh. Nói rồi, Nam lại tiếp tục vào sự nghiệp dọn dẹp của mình rồi đi về, mai còn phải đi làm.
Sau nửa tiếng dọn dẹp, Nam thay đồ đi ra thì thấy Hân đã bệt trên ghế sô pha ngủ ngon lành, có lẽ cô đã quá mệt rồi. Anh thở dài, nói thầm:
- Cô ở đây, làm sao tôi dám về!