Sáng nay, vừa trở mình dậy, Phi Hân đã thấy người mình hoàn toàn kiệt sức. Nàng thấy đau nhức buốt, toàn thân nóng hâm hấp. Nàng biết mình đã lên cơn sốt và rất muốn nghĩ một hôm. Nhưng biết chắc làm như vậy, Bách Cơ sẽ tưởng nàng sợ anh rồi sẽ xem thường nàng, nên nàng cố gượng dậy đi làm vệ sinh và thay đồ.
Vừa thấy Phi Hân, Bảo Quyên đã la lên:
- Hôm nay cậu bị sao thế? Cậu bị bệnh à?
- Mình không sao. Có lẽ tại hôm qua thức khuya quá. Thôi, chúng ta đi làm đi kẻo trễ.
Khi cả hai đến công ty, Phi Hân nói với Bảo Quyên:
- Hôm nay, Bảo Quyên vào phòng lưu trữ lục lại mọi hồ sơ của khách hàng có liên quan đến ngân hàng hộ mình nhé.
- Được. Mình sẽ làm ngay.
Phi Hân trở về phòng, nàng thấy đầu óc luôn choáng váng, mọi vật trước mắt như luôn chập chờn, toàn thân thì đau nhức và như có lửa đốt. Ngồi vào ghế, nàng tự nhủ: " Có lẽ ngồi một chút sẽ khoẻ ngay thôi. Nhưng có ai hay chuyện gì sẽ xảy ra với nàng.
Còn bề Bách Cơ, sáng nay anh lại ngồi trong quán cà phê vui cười hỉ hả kể lại thành tích của mình với Mẫn Hào:
- Cậu biết không? Hôm qua, mình vừa cho con bé bướng bỉnh đó một bài học. Này nhé, vừa bắt làm những công việc không cần thiết, vừa bị bỏ đói.
Mẫn Hào bật cười:
- Cậu thật là đôc. ác. Dẫu sao thì người ta cũng từng là hôn thê của cậu.
- Đấy. Chính điều đó mới làm cho mình tức. Đã vậy mà còn dám chọc giận mình nữa chứ. Mình làm như vậy thì có lẽ cũng hơi tàn nhẫn thật. Nhưng mình muốn cho cô nàng một bài học là chớ nên xem thường mình.
- Mình chưa biết mặt cô ấy, nhưng theo cậu kể thì cô ấy rất có bản lĩnh. Mà mình nhớ không lầm thì cậu rất thích những cô gái đầy bản lĩnh kia mà.
- Cậu nói đúng. Ở cô ta có nhiều điểm làm cho mình thích, nhưng ác cảm ban đầu đã xóa tất cả. Nên mình phải cảnh giác với cô ta.
Bưng ly cà phê đen lên nhấp một ngụm, Mẫn Hào hỏi:
- Thế còn bữa nay, cậu sẽ làm gì cô ta?
- Tiếp tục công việc ngày hôm qua.
- Là tiếp tục "đì" và tiếp tục bỏ đói à?
- Nói như vậy thì có hơi tàn nhẫn quá. Nhưng đúng như vậy. Cho tới bao giờ …
- Bao giờ thế nào?
- Bao giờ cô ả cúi đầu khuất phục mình thì thôi.
- Mình sợ cậu luôn. Đây là lần đầu tiên trong đời, mình thấy cậu "ác " như vậy đấy.
- Cậu nên nhớ. Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó và đều có cái giá của nó.
Bách Cơ đưa tay xem đồng hồ và nói tiếp:
- Mình phải tới cơ quan đây. Cjào nhé.
- Mình cũng đã đến giờ mở phòng mạch rồi. Tạm biệt.
Chia tay với Mẫn Hào, Bách Cơ trở về ngân hàng. Sau khi rảo quanh các phòng, anh trở về phòng Phi Hân với dự định tiếp tục "đì" Phi Hân. Đưa tay gõ vào cửa và anh thản nhiên mở cửa đi vào. Nhưng trước mặt anh, Phi Hân im lìm ngồi úp mặt lên bàn làm việc, mái tóc dài đen nhánh buông xoa? trên đôi vai ggầy thon nhã của nàng. một hình ảnh thật đẹp. Thế nhưng Bách Cơ cảm thấy tức giận, anh "hừ" trong cổ họng:
- Hừm! Mới sáng vào làm việc mà đã ngủ gục rồi. Kiểu này thì còn có nước đuổi việc luôn, chứ hết đường cứu chữa rồi.
Bước lại gần, anh gõ nhẹ mấy cái vào bàn. Vẫn không có phản ứng gì. Anh nóng nảy gõ thật mạnh vào bàn. Phi Hân vẫn trơ như không có chuyện gì. một thoáng lo lắng mơ hồ đến với Bách Cơ. Anh cố kiên nhẫn gõ vào bàn thật mạnh, nhưng vẫn không có hiệu quả gì. Không còn nghi ngờ nữa, anh bước đến bên Phi Hân xem sự tình. Nhưng anh vừa đụng vào vai nàng thì phản ứng rất nhanh, anh rụt tay lại. Người nàng nóng như lửa đốt. Hốt hoảng, Bách Cơ đỡ Phi Hân và nâng mặt nàng lên. Gương mặt nàng đỏ như gấc, đôi mắt nhắm nghiền. Anh lay gọi:
- Phi Hân, Phi Hân à! Cô có sao không vậy? Cô mở mắt ra đi.
Nhưng Phi Hân giờ như một vật vô tri vô giác. Người nàng gần như mềm nhũn.
Lo sợ tột cùng và không còn thời gian suy nghĩ, Bách Cơ choàng tay qua vai nàng và bế thốc nàng lên, lao nhanh ra cửa. Anh hối thúc bác tài xế cho xe lao nhanh đến phòng mạch của bác sĩ Mẫn Hào.
Phi Hân vẫn mê mang trong vòng tay của anh, dưới ánh mắt lo lắng và dấy lên lòng thương xót của Bách Cơ. Có lẽ bây giờ mọi ác cảm ban đầu đối với anh đã tan biến.
Anh chỉ biết bây giờ, trong vòng tay anh là một thân xác tiều tụy và đáng yêu.
Chiếc xe vẫn đang xé gío lao đến phòng mạch của bác sĩ Mẫn Hào với sự hối thúc liên tục của Bách Cơ.