Thấy con trai cứ chần chừ, ủ rủ nên bà Bách Nghiệp nhắc nhỡ:
- Bách Cơ! Sao con không sang nhà cô Kiều My để thăm Phi Hân với? Mẹ nghĩ, con nên đưa nó đi chơi đâu đó hay là mua sắm. Có như vậy, đứa mới có dịp gần guĩ và tìm hiểu nhau nhiều hơn.
Đang dự định lên kế hoạch để đi chơi với bác sĩ Mẫn Hào, nghe mẹ nhắc tới Phi Hân làm cho Bách Cơ cảm thấy mất hứng. Nhưng vì không dám nói ra sợ mẹ buồn, nên anh nói:
- Có cần gấp vậy không mẹ? Con nghĩ, cũng không cần đâu. Mẹ đã chọn thì nhất định cô ấy phải là người tốt rồi.
- Ơ, cái thằng này lạ chưa! Mẹ chọn là phân, nhưng tương lai nó sẽ là vợ của con. Trước khi đứa lấy nhau cũng cần tìm hiểu nhau để biết nhau nhiều hơn chứ.
Sợ mẹ phật ý nên Bách Cơ vội đỡ lời:
- Được rồi, được rồi. Con sẽ đi, mẹ à.
Thấy mắt mẹ tươi cười, Bách Cơ thử ướm lời:
- Mẹ à! Con nghĩ đám cưới của con có thể để từ từ không mẹ?
Bà Bách Nghiệp ngạc nhiên:
- Sao, con không thích con bé ấy à?
Bách Cơ muốn nói thẳng ý định của mình, nhưng xưa nay anh đã quen với cách sống luôn vâng lời cha mẹ. Nếu bây giờ anh từ chối Phi Hân thì không biết ba mẹ anh sẽ thất vọng cỡ nào, vì anh biết người rất chú tâm và quan trọng việc hôn nhân của anh và Phi Hân, nên anh đành lảng tránh:
- Dạ, không hẳn như vậy đâu, mẹ Ơi. Nhưng con …
- Mẹ hiểu. Con vẫn còn thích tự do chứ gì? Bách Cơ à! Con đã tuổi rồi, có còn nhỏ nhít gì đâu. Ba mẹ cũng đã già rồi. Con xem ba con đi. Tóc ông ấy đã bạc hết cả rồi, nên ba mẹ muốn con sớm yên bề gia thất để giao lại công việc cho con, để con gánh vác công việc với ba con. Chẳng lẽ con muốn ông ấy làm việc cho đến chết hay sao?
- Nhưng mẹ biết đấy. Giữa con và Phi Hân chưa ai biết nhau điều gì, cho nên con còn e ngại.
- Đấy. Bởi thế, mẹ mới bảo con nên gần gủi con bé ấy để tìm hiểu nhau nhiều hơn.
- Nhưng sao mấy hôm nay Phi Hân không đến đây hở mẹ?
- Con sao vậy, Bách Cơ? Người ta là con gái. Xưa nay trâu tìm cột, chứ có bao giờ cột lại tìm trâu đâu.
- Nhưng con nghĩ …
- Bách Cơ! Mẹ rất hiểu tâm trạng của con. Nhưng con cứ yên tâm. Mẹ biết Phi Hân là cô gái ngoan ngoản, dịu dàng, biết cách cư xử. Mẹ dám chăc"" rằng nó là người vợ tốt. Bách Cơ à! Bao nhiêu năm nay, ba mẹ đã vất vả nhiều rồi, con đừng nên suy nghĩ nhiều nữa. Ba mẹ muốn nhanh chóng lo cho đám cưới của con xong thì đi du lịch vài năm. Vả lại, chị Hai con ở bên Mỹ cứ hối thúc ba mẹ hoài. Tội nghiệp cho Bách Loan. Vì công viêc. bù đầu nên nhớ ba mẹ mà không về thăm được. Điều mong muốn duy nhất của nó là ba mẹ sang thăm bọn chúng thôi. Mẹ cũng nhớ nó và mấy đứa cháu quá rồi.
Bách Cơ biết không thể nào lãng tránh hay lay chuyển được ý định của mẹ. Mà nếu ngồi đó hồi, mẹ sẽ giận hay lên lớp hoặc ca mấy bài ca "con cá" nữa thì càng mệt hơn, nên anh đến bêb bà. Ôm vai bà, anh nói:
- Thôi được rồi. Con sẽ đi ngay - Nhưng anh cố tình chọc mẹ - Nhưng mẹ Ơi! Bây giờ đưa cô ấy đi đâu hở me.
Nghe Bách Cơ đồng ý đi chơi với Phi Hân, bà Bách Nghiệp cảm thấy vui trong lòng. Bà chỉ tay vào trán con, mắng yêu:
- Cái thằng ranh này, có bao nhiêu đó mà cũng hỏi mẹ nữa sao.
Bách Cơ vẫn giả vờ ngây ngô:
- Thật mà mẹ. Vì đây là lần đầu tiên con đi chơi với người khác phái, mà đặc biệt đây còn là vị hôn thê của con nữa chứ.
Bà Bách Nghiệp lườm con trai, nghi ngờ:
- Cha! Tội nghiệp con trai tôi vậy sao. Thôi được, để mẹ cố vấn cho. Thì đi siêu thị này, shop mua sắm rồi ca nhạc, xem phim. Nói chung, các con có thể đi đâu tùy ý thích.
Bách Cơ giả đò nhìn mẹ với vẻ thán phục:
- Cha! Ngoài những đức tính của mẹ sẵn có, hôm nay, con mới phát hiện ở mẹ thêm đức tính nữa nha.
- Là gì vậy?
- Ga- lăng
Nói xong, anh bỏ chạy lên lầu. Bà Bách Nghiệp nhìn theo con trai lăc"" đầu cười, nghĩ: " Nó vẫn như ngày xưa "
Vài phút sau, Bách Cơ đã trở xuống với bộ đồ khá bụi. Quần jean xanh bạc màu và chiếc áo pull ôm sát eo, để lộ thân hình lực lưỡng của anh. Trông anh mạnh mẽ, phong trần làm sao. Đến bên mẹ, anh chấp tay:
- Thưa mẩu hậu, con đi.
Nói xong, anh dợm bước ra cửa, nhưng bà Bách Nghiệp gọi giật lại:
- Này! Đi chơi và mua sắm, con cần phải có nhiều tiền - Đưa cho anh cọc tiền, bà tiếp:
- Con cứ cầm theo.
Bách Cơ lại cảm thấy bực bội. Vì tiền mà anh lại phải khổ như vầy, nên quay mắt đi từ chối:
- Cám ơn mẹ. Con đã có rồi.
Anh hậm hực nghĩ: Phi Hân! Cuộc chơi này do cô bày ra. Rồi cô sẽ thấy Bách Cơ này, không dễ gì cho cô xỏ mủi đâu.
Nghĩ đến đó, anh nhảy lên chiếc môtô, đề máy và tăng ga.
Chiếc xe lao vút trên con đường ngập nắng sớm.