Sáng nay, Phi Hân thức dậy cảm thấy người rất mệt mỏi và toàn thân đau buốt vì trận đòn và bị dầm mình dưới cơn mưa tối hôm qua. Nhưng vì công việc khá nhiều và vì vài lý do khác nên nàng không thể nghĩ việc được. Nàng cố gượng dậy để đi làm. Còn Bảo Quyên nếu so với thái độ đêm qua thì bây giờ cô hàon toàn khác hẳn. Sáng nay, Bảo Quyên tỉnh táo và vui vẻ, dường như có vẻ quan tâm đến Phi Hân.
Sau khi dùng điểm tâm xong, cả hai cùng đến cơ quan. Trông họ xinh đẹp và thân thiện như một đôi bạn thân thiết.
Họ vừa vào đến ngân hàng thì đã gặp ngay anh trưởng phòng. Thấy hai cô, anh kêu lên rối rít:
- Bảo Quyên này! Cô làm ơn mang hồ sơ này qua công ty "Vạn Thắng" hộ tôi nhé.
Bảo Quyên nhanh nhẩu:
- Dạ, em đi ngay.
Cầm sấp hồ sơ trên tay, Bảo Quyên chào anh trưởng phòng và Phi Hân rồi vội vã ra đi. Thấy anh trưởng phòng dường như rất tin tưởng và mến Bảo Quyên, Phi Hân hỏi:
- Anh Tín à! Anh thấy Bảo Quyên làm có được việc không?
- Cô ấy là số một. Nghe nói là người mà Phi Hân đưa vào, phải không?
- Dạ, thấy Bảo Quyên tội nghiệp nên em muốn giúp một chút thôi mà.
- Phi Hân nhìn người thật giỏi. Xưa nay ngân hàng của mình chưa có một cô văn thư nào giỏi như cô ấy đấy - Tín đưa tay coi đồng hồ rồi nói tiếp:- Tôi có việc phải làm đây. Chúc Phi Hân một buổi sáng vui vẻ nhé.
- Dạ, cám ơn anh.
Chia tay với anh trưởng phòng tốt bụng, Phi Hân trở về phòng mình. Nàng nghĩ tới Bảo Quyên. Cũng là kẻ mồ côi mà sao trông Bảo Quyên lúc nào cũng vô tư thoải mái. Còn nàng thì …
Nàng liên tưởng đến những nhát cây thím Kiều My liên tục quất vào người nàng. Kéo tay áo xem lại những vết thương, nơi ấy bây giờ đều sưng tấy và chuyển sang màu bầm đen. Nàng không biết bây giờ trên người nàng có bao nhiêu vết thương sưng như vậy. Nàng chỉ cảm nhận rằng khắp nơi trên người nàng chỗ nào cũng nhức buốc
Tự nhiên nàng cảm thấy nhớ ba mẹ ghê gớm. Và nhớ tới lời mẹ dặn trước khi nhắm mắt: " Ở đời phải biết trọng cái nghĩa…" Thế hành động đêm qua của nàng là bỏ nhà chú thím và từ hôn với Bách Cơ có bất nghĩa hy không? Nhưng nàng …
Cộc … Cộc … cộc …
Tiếng gõ cửa đã kéo Phi Hân về thực tại. Nàng kéo nhanh tay áo xuống và ngồi ngay ngắn, mắt chăm chú nhìn vào đống giấy tờ như đang làm việc, rồi cất giọng nhỏ nhẹ:
- Xin mời vào.
Cửa bật mở, Bảo Quyên ló đầu vào:
- Phi Hân! Giám đốc nói cần gặp chị. Ông ấy đang chờ chị Ở trong phòng
Phi Hân cảm thấy lo lắng:
- Quyên có biết giám đốc gặp mình có chuyện gì không?
- Mình không biết. Nhưng hôm nay, đặc biệt có giám đốc phu nhân tới nữa nha. Chà! Trông bà ấy thật là qúy phái ngoài sức tưởng tượng của mình luôn đấy.
- Hả? Bác Nghiệp gái cũng tới đây nữa hả? Vậy là chuyện lớn rồi.
Bảo Quyên ngạc nhiên:
- Cái gì lớn chuyện?
- Ờ, Không có gì. Cám ơn Bảo Quyên. Mình sẽ đến ngay.
- Vậy thì chào nhé.
Bảo Quyên đi rồi, Phi Hân ngồi thừ trên ghế. Hôm nay bà Bách Nghiệp đến đây thì nhất định có liên quan đến vụ nàng từ hôn với Bách Cơ rồi. Nàng thấy thật bối rối, không biết phải trả lời sao đây với ông bà. Có lẽ việc này làm cho ông bà không ít thất vọng. Nếu lớn chuyện, có thể nàng sẽ bị mất việc như chơi. Nhưng dù sao cũng không nên để ông bà chờ lâu. Nghĩ vậy nên Phi Hân uể oải đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng giám đốc, Phi Hân nén hồi hộp và đưa tay gõ cửa. Lặng đi vào giây thì có tiếng vọng ra:
- Mời vào.
Phi Hân lặng lẽ đi vào. Nàng lén nhìn lên, thấy hai vợ chồng ông Bách Nghiệp đang ngồi nghiêm nghịvà như đang đợi chờ nàng. Nàng lo sợ khẽ chào:
- Cháu chào hai bác.
Nhìn Phi Hân, ông Bách Nghiệp kêu lên:
- Phi Hân! Cháu bị bệnh đấy à? Trông cháu xanh quá.
Phi Hân chối phắt:
- Dạ, con rất khoẻ. Con không sao cả. Cám ơn bác.
Ông Bách Nghiệp bảo:
- Phi Hân! Ngồi đi cháu
- Dạ, cám ơn bác
Phi Hân ngồi xuống định lựa lời gì đó để nói thì ông Bách Nghiệp đã lên tiếng:
- Phi Hân! Hai bác đã biết chuyện của con và Bách Cơ. Bác rất lấy làm tiếc.
- Dạ, con xin lỗ hai bác. Con đã làm cho hai bác thất vọng. Con thật là đáng trách.
Ông Bách Nghiệp bước đến bên Phi Hân với cái nhìn trìu mến:
- Đừng tự trách mình như vậy. Hai bác rất hiểu tâm trạng của con. Có lẽ tại Bách Cơ không tốt. Và các con không có duyên nợ với nhau. À! Mà Bách Cơ có làm phiền gì cháu không?
- Dạ không, tất cả đều do lỗi của con. Xin hai bác đừng nghi ngờ anh ấy.
- Phi Hân! Cháu cũng biết hai bác rất qúy mến cháu. Bác rất lấy làm tiếc là bác không có con dâu như cháu. Nhưng dẫu sao, hai bác vẫn xem cháu như con cháu trong nhà.
Lời của bà Bách Nghiệp làm cho Phi Hân vô cùng xúc động. Nàng thấy có cái gì nghèn nghẹn nơi cổ. Nàng nhìn bà với ánh mắt kính phục.
- Dạ, con rất cảm động và cám ơn hai bác đã không phiền trách con, khi con đã làm cho bác thất vọng
- Đừng khờ quá, con gái. Hãy nhớ rằng hai bác lúc nào cũng qúi mến cháu và không bao giờ thôi hy vọng cháu là con dâu trong nhà.
Những lời bà Bách Nghiệp vừa thốt ra, nàng biết bà nói rất thật lòng của một người mẹ. Phi Hân không biết trả lời sao, nàng chỉ biết cúi đầu tận hưởng những tình cảm mà bà đã dành cho nàng.
Ông Bách Nghiệp sau khi uống cạn ly trà, quay sang nói với Phi Hân:
- Phi Hân à! Hôn nhân không phải chúng ta muốn là quyết định được đâu. Cháu đừng lấy làm áy náy và tự trách mình nữa. Hôm nay, bác muốn nhờ cháu một việc. Bác xin cháu đừng từ chối, vì bác tin cháu sẽ giúp bác được.
- Xin hai bác cứ tin cậy ở cháu. Nếu khả năng cháu làm được, thì cháu nhất định sẽ không phụ lòng hai bác.
- Vậy thì bác an tâm. Chuyện như vầy. Hẹn lần lữa mãi, cuối cùng Bách Cơ cũng chịu thay bác làm việc. Ngày mai, nó đến đây bắt tay vào công việc, nó sẽ thay thế chức vụ của bác. Còn hai bác, sau khi giao lại cho nó thì sẽ đi du lịch. Cháu cũng biết đấy, Bách Cơ chưa có kinh nghiệm trong công việc. Bác xin cháu hãy dẹp bõ hết mọi chuyện đã qua mà chỉ dẫn và giúp đỡ cho nó. Ở nước ngoài, bác sẽ gọi điện thoại về cố vấn thêm cho các cháu.
Làm việc chung với Bách Cơ ư? Người mà Phi Hân không muốn gặp lại. Nàng do dự:
- Da, với khả năng của mình, cháu cảm thấy, rất ngại …
- Bác rất hiểu sự lo ngại của cháu, nhưng bao nhiêu năm nay, cháu là cánh tay đắc lực của bác. Bác rất tin tưởng khả năng của cháu, nên bác xin cháu đừng khướt từ.
Bà Bách Nghiệp cũng xen vào:
- Đúng đó, Phi Hân. Chẳng lẽ cháu lại nỡ từ chối sự mong mỏi của hai bác sao?
Trước sự khẩn khoản của ông bà Bách Nghiệp, Phi Hân không biết phải làm sao từ chối đây. Nàng đành phải nhận lời vậy, nhưng nàng biết chắc chắn rồi đây làm việc chung với hắn, đời nàng sẽ có thêm nhiều sóng gío nữa. Bởi vì cả nàng và hắn đều đang rất căng thẳng và chống đối nhau. Trước dự đợi chờ câu trả lời của nàng, nàng thấy ông bà Bách Nghiệp có vẻ lo lắng. Nên nàng đã cố gượng cười và lễ phép trả lời:
- Nếu vậy thì hai bác cứ an tâm. Cháu hứa sẽ làm hết khả năng của mình để không phụ lòng tin cậy của hai bác.
Bà Bách Nghiệp cười:
- Cháu như vậy có phải tốt hơn không.
Ông Bách Nghiệp nhìn Phi Hân an ủi:
- Ở nước ngoài, bác sẽ thường xuyên gọi điện thoại về cho Bách Cơ. Cháu cũng đừng vì công việc quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Còn về phần lương hướng, bác nhất định sẽ không để cho cháu phải thiệt thòi đâu.
- Dạ, được hai bác tin tưởng và giao phó, cháu chỉ sợ không đủ khả năng thôi, chứ lương bao nhiêu cũng được, cháu không quan trọng.
Ông Bách Nghiệp nhấn chuông gọi Bảo Quyên, rồi quay qua nói với Phi Hân:
- Bác biết sắp tới đây công việc của cháu sẽ bận rộn hơn, nên bác quyết định cho Bảo Quyên làm trợ lý cho cháu. Hy vọng là nó sẽ giúp cho cháu một số công việc.
Vừa luc" đó có tiếng gõ cửa và Bảo Quyên xuất hiện, ông nói:
- Bảo Quyên! Bác đầu từ ngày mai, cô sẽ chuyển sang làm trợ lý cho Phi Hân nhé. Công việc của cô, tôi sẽ bố trí người khác.
Phi Hân nhìn Bảo Quyên với ánh mắt chúc mừng. Bảo Quyên nhin ông giám đốc, mừng rỡ:
- Dạ, cám ơn giám đốc. Tôi nguyện sẽ luôn học hỏi để làm tốt công việc
- Vậy thì được. Cô trở về sắp xếp công việc đi.
Khi Bảo Quyên quay lưng đi ra, không ai nhận thấy cô vừa gật đầu và nở một nụ cười nham hiểm.
Còn về phần Phi Hân thì nàng rất lo lắng. Lo lắng vì cuộc hợp tác ngày mai của nàng và Bách Cơ.
Và nàng biết chắc rằng nhất định đêm nay, nàng sẽ bị thêm một đêm nữa mất ngủ.