rưỡi, khi trời mới tờ mờ sáng thì trên nẻo đường vắng tanh xuất hiện một "con ma tốc độ ".Quả đúng với cái tên,"con ma" đang phi như bay trên chiếc SFxx của mình tới trường Royal.Nghe xong chắc các bạn đang cảm thấy quen quen đúng không nào?Vâng,thật sự thì "con ma" ấy rất gần gũi với chúng ta.Bởi vì nó là...
Đạp xe điên cuồng với tốc độ bàn thờ, cuối cùng "con ma" cũng đã đến trường Royal. Giờ nghĩ lại thật may mắn khi vài phút trước trên đường "con ma " đó đi không có một bóng người. Nếu không, với vận tốc điện giật khi nãy thì không chắc là sẽ không có tai nạn xảy ra. (=.=)
Cất xe xong, chưa có thời gian để thở thì "con ma" đã phải chạy vội lên lớp A vì một lý do, chỉ có thể thoáng nhìn thấy chiếc Lamborghini Venevo Roadster màu đen sang trọng, bí ẩn cũng ở đó.
Lên đến lớp A,"con ma" đi tới chỗ bàn cuối dãy giữa ném cặp xuống chiếc ghế bên tay phải rồi cũng thả mình tự do xuống ghế đó luôn.
-Hộc hộc...An...Anh đến...lâu chưa?-"Con ma" vừa thở dốc vừa hỏi cái kẻ bên cạnh một cách khó khăn.
-Hơn phút rồi.Có vẻ cô đã vất vả và mệt nhọc quá nhỉ?-Tên bên cạnh trả lời.Là hắn,Hoàng Khánh Sơn.Vâng,vậy thì "con ma tốc độ" ngồi bên cạnh chỉ có thể là...
-Còn phải hỏi nữa à?Nhờ có ông trời giúp đỡ mà lúc nãy khi đi trên đường tôi mới không gây ra tai nạn đó!-Nó,chính là "con ma" đã đỡ mệt hơn,hơi thở đã đồng đều hơn,trả lời cũng đã không còn khó khăn nữa.(Tội chị ghê!)
-Giờ đã bớt mệt chưa? -Hắn hỏi.
-Đỡ nhiều rồi.-Nó đáp.
-Vậy thì đi!-Hắn đứng dậy,tay đút túi quần định đi trước bỗng nó hỏi một câu ngớ ngẩn khiến mất hết cả hứng.
-Đi đâu?-Nó "ngốc nghếch".
-Cô còn không biết à?
Nó nghe xong câu nói này của hắn thì ngẫm nghĩ.À!Nhớ ra rồi!Hôm qua nó với hắn hẹn nhau hôm nay sẽ lên sân thượng để...(Các bạn đợi một lát là sẽ biết án nha!)
-Đi!-Nó phấn khởi đứng dậy lon ton chạy trước.Đây là chuyện mà nó thích lắm nè!Hồi ở Mỹ đã có lần nó được trải nghiệm chuyện này. Ôi!Cảm giác ấy thật tuyệt! Tâm hồn nó bình yên đến kỳ lạ.Bây giờ chuẩn bị được thử một lần nữa, còn gì vui sướng bằng đây?(Các bạn biết chị ấy chuẩn bị trải nghiệm chuyện gì một lần nữa rồi chứ?^^)
______________
Trên sân thượng...
Nó và hắn đang cùng ngồi trên mái ngôi trường Royal chờ đợi thứ đó xuất hiện.Đúng là một buổi sáng mùa thu có khác!Không khí mát mẻ ghê!Nhưng đấy chỉ là cảm nhận ban đầu thôi! Chứ ngồi một lúc nữa sẽ bị cảm lạnh đó!Vì sao ư?Vì nó và hắn đang ở trên tầng -sân thượng của trường. Với gió đang thổi lồng lộng, cộng thêm đang ở một vị trí cao như vậy thì bị cảm lạnh hay trúng gió là đúng rồi! Dễ dàng bị nhiễm lắm nếu ăn mặc phong phanh,không đầy đủ.Và nó là một trong những trường hợp này.
-Hắt xì!-Nó bất ngờ "hắt xì".
-Sao cô mặc có mỗi chiếc áo sơ mi mỏng tang vậy?Không sợ ốm à? -Hắn lên tiếng hỏi nó vẫn với cái giọng không cảm xúc đó.
-Tại sáng nay tôi vộ...Hắt xì!!!-Nó trả lời chưa hết câu lại bị một cái "hắt xì " nữa.
Hắn liếc sang nó rồi khẽ chép miệng.Coi nó kìa! Co rú người thế trông đến thật là...
-Ơ anh làm cái trò gì vậy? -Nó đột nhiên nhảy cẫng lên vì hành động kì lạ của hắn.
-Ngồi xuống. -Hắn băng lãnh nói.(Ra lệnh thì có í!)
-Anh là gì mà tôi phải nghe theo? -Nó đưa hai tay chống nạnh lên lớn tiếng.
-Tôi bảo cô ngồi xuống. -Hắn.
-Ứ!-Nó.
-Đừng để tôi đứng lên.-Hắn.
-Thích thì đứng,ai cấm?-Nó.
Hắn bực mình đứng dậy kéo nó ngồi xuống "quá nhanh,quá nguy hiểm " làm nó chưa kịp phản ứng gì.
-Hừ,cái tên này... Rồi đó,muốn giề?!!!-Nó giận dữ quát to vào mặt hắn.
Hắn đang cầm cái áo khoác da đen hàng hiệu đắt tiền của hắn định hành động mà thấy thái độ của nó như vậy cũng bực nên không thèm làm nữa.Con gái như nó,ma thèm yêu!(Có nhiều người nghĩ khác anh lắm đó!)
Ngồi một lúc thấy phản ứng của hắn là cầm chiếc áo khoác lạnh lùng quay qua bên khác nó như ăn phải cục tức í!Cái tên âm binh này!Rảnh quá hay sao mà kéo người ta xuống rồi chẳng nói chẳng rằng gì?Điên!!!
-Hừ,đồ khùng!!!-Nó tạt thẳng câu nói này vào mặt hắn rồi cũng bực mình quay mặt ra chỗ khác.Hắn đúng là tên đáng ghét,tên âm binh,tên thần kinh,...v...v...Nói chung là gôm hết sạch cái xấu của người ta mà!(Nhiều người không nghĩ như chị đâu ạ!)
Rồi phút trôi qua, phút," phút" đấy nhá!Hắn mặc dù đang nhìn về phía xa xăm vô định nhưng tâm hồn đã để quên nơi nó.Thỉnh thoảng liếc qua,hắn thấy nó đang ngồi co ro ôm mình lại vì lạnh.Cho chừa tội hấp tấp.Dù vội đến mấy cũng phải lo cho bản thân trước chứ!Giờ thấy hậu quả có hối hận cũng muộn rồi!Ốm đi cho biết!(Anh đang quan tâm chị Linh Chi hay định chọc tức chỉ vậy?)Còn nó,đúng là hiện đang rất hối hận vì nếu có biết sáng nay đã mang theo áo khoác rồi!Nhưng đó là "nếu có biết".Ai đoán trước được chữ "Ngờ"?Ai biết tương lai sẽ ra sao,mình sẽ như thế nào?Vậy nên...Huhu.Giờ chỉ biết ngồi chịu lạnh thôi!
Hắn cứ lúc lại liếc trộm qua nó,xem "tình hình" là nó thế nào(Khánh Sơn:Này,mày dùng từ "trộm" là bôi bác anh mày đó!Ai liếc trộm hả?Hả?Ad:Vậy để em sửa."Lén" được không?Khánh Sơn cho con ad cái cốc đầu điếng người rồi "phũ phàng" rằng:Không.Ad:Huhu từ gì đây các bạn?Làm ơn giúp mình thoát kiếp bị bắt nạt đi!)Thấy nó thế,sau nhiều lần "đấu tranh tư tưởng",hắn quyết định cởi áo khoác ra và...khoác lên người nó.
-Anh...-Nó chả biết nói gì khi hắn đang hành động chắc đến chúa cũng chẳng ngờ tới.
-Trên này trời lạnh,đừng không quan tâm sức khỏe kẻo lúc chết hối không kịp.-Hắn lãnh đạm nói,mặt lại quay qua chỗ khác,không nhìn nó lấy cái.(Ngượng đó ạ!)
-Còn anh thì sao?Nói người khác mà không nhìn lại mình à?Trên người anh bây giờ cũng chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng tanh thôi mà!Người muốn chết là anh đấy!Này,mặc vào!-Nó "quan tâm" hắn định cởi chiếc áo khoác ra nhưng chưa kịp thực hiện thì cánh tay thon dài của hắn cản lại.
-Tôi không lạnh-Hắn vẫn không quay mặt sang nhìn nó.(Tại còn ngượng nữa đó!)
-Nhưng...-Nó chưa kịp nói thành câu thì lại bị hắn "chặn miệng":
-Mặt trời hình như mọc rồi kìa.
Nghe hắn nói xong câu đó,nó lập tức quay độ về hướng Đông.Ừ!Quả là vậy thật!Bầu trời đang mang một màu mây trắng sữa pha với hồng dịu của sáng sớm ban mai.Nơi tưởng như phía cuối chân trời,cũng là hướng Đông đó bắt đầu xuất hiện những tia sáng màu đỏ rực làm chói lóa cả một vùng trời.Kìa!Ông mặt trời mọc lên rồi kìa! Quả cầu lửa khổng lồ đó đang từ từ đạp xe lên đỉnh,nơi rực rỡ nhất khiến vạn vật bừng tỉnh,hứng khởi đón chào một ngày mới.Cây cỏ hoa lá,kể cả những chú chim đáng yêu cũng đang múa hát chào bình minh. Gió vẫn thổi lồng lồng làm những khóm hoa trở nên rung rinh nhất,hạt sương đêm còn vương trên lá khẽ rơi xuống,cây cỏ xào xạc,tiếng hót trong veo của những chú chim đó kết hợp cùng với những âm điệu của sáng sớm ban mai tạo nên một bản hòa ca chào đón bình minh vô cùng đặc sắc.Thanh thuần mà giản dị,đặc biệt khiến người ta cảm thấy khoảnh khắc này yên bình đến lạ.Đấy chính là cái gây ấn tượng của bản hòa ca.Khung cảnh của cả thủ đô nghìn năm văn hiến như được hiện ra hết vậy!Ôi!Tuyệt vời biết bao!Người ta nói:"Hà Nội,trái tim của đất nước" quả không sai!Mảnh đất " mùa hoa" này đúng là quá ấn tượng!Vừa mang nét cổ kính,trang nghiêm,vừa mang nét trẻ trung,hiện đại.Một nét riêng về cảnh quan không thể nhầm lẫn nơi nào. Nó và hắn,cùng nhau ngắm mặt trời mọc,cùng nhau ngắm khung cảnh tuyệt vời của thủ đô Hà Nội trên tầng -sân thượng trường Royal,địa điểm tuy không cao lắm nhưng lại là nơi có thể nhìn toàn cảnh thủ đô của Việt Nam một cách đẹp nhất,đây chắc chắn sẽ là kỉ niệm khó quên!