Chuyện là cả ba anh Khánh Sơn,Bảo Nam và Gia Huy đều sợ...chó!-Nói xong Yên Nhiên lại tiếp tục cười sằng sặc như kẻ điên vừa trốn trại.Điều này vừa làm người nào đó bất ngờ hết sức,vừa làm người nào đó không biết nên giấu mặt đi đâu.Còn Bảo Nam,tội nghiệp thay,anh chàng càng chạy thì chú chó lông xù càng hứng thú đuổi theo.
-Th...Thật á?-Nó như không tin nổi vào sự thật.Vân Anh,Kiều Linh và Khôi Nguyên cũng vậy.Đường đường là những đại thiếu gia công tử giàu có,quyền lực bậc nhất mà lại sợ loài động vật đáng yêu thế kia sao?Hơ hơ,chắc chỉ có chúa mới tin.
-Thật ạ!Ngày nhỏ...-Cô nhóc Yên Nhiên đang định bắt đầu câu chuyện thì lần nữa bị giọng nói âm tỷ độ ngăn lại:
-Y.Ê.N.N.H.I.Ê.N!-Hắn gằn từng chữ thật đáng sợ.Những vị khách xung quanh dù không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nhưng ai nấy cũng đều phải rùng mình.Kiểu giết người bằng giọng nói là đây!
-Thôi,giấu còn ích gì nữa đâu ạ!Anh nên chia sẻ chuyện buồn cho nhiều người biết để bớt "đau lòng".Lỡ đâu các anh các chị ý lại cảm thông,dành cho anh những lời an ủi sâu sắc rồi anh vùng lên nỗi sợ thì sao?(Đem ra làm trò cười thì có!)-Cô nhóc Yên Nhiên vẫn tỉnh bơ,thậm chí còn hào hứng hơn trước tiếng gằn đe dọa của hắn.Ôi,những lời cô nhóc vừa nói "triết lí" làm sao!
Hắn im lặng,không gằn giọng hay í ử thêm gì nữa.Tuy nhiên,đôi mắt hình viên đạn hướng về Yên Nhiên cùng sát khí tỏa ra nghi ngút không những không thuyên giảm mà còn khủng khiếp hơn gấp bội.Eo ôi,đừng nhìn vào nhé!Kẻo mất mạng vì yếu tim như chơi!
-Ngày xưa,có lần anh Khánh Sơn,Bảo Nam và Gia Huy đi học về chợt thấy chú cún nhỏ lông trắng rất xinh.Khi cuộn tròn mình lại trông giống như cục cơm nắm khổng lồ cực dễ thương.Vì thích thú cộng thêm tính hiếu kì của trẻ con, anh ý không ngần ngại mà vuốt ve chú cún rất chi là tự nhiên.Bỗng không biết từ Đông,Tây,Nam,Bắc nào, con chó to lớn có bộ lông cũng màu trắng giận dữ tiến đến,nhe hàm răng nanh đáng sợ rồi lao vào các anh ý "xử lí".Bị tấn công bất ngờ,các anh ý không kịp trang bị nên chỉ có thể đứng lên chạy thật nhanh.Thật đáng tiếc,tốc độ của đứa trẻ con tuổi không bằng của con chó trưởng thành.Vậy nên mỗi anh đều bị nó ngoạm cho miếng,đây gọi là "đánh dấu vết tích riêng".Anh Gia Huy bị ở bụng chân,anh Khánh Sơn thì bị ở bị ở đùi,còn anh Bảo Nam bị ở...mông!Hóa ra là các anh ấy vừa nghịch ngợm trai cưng của con chó mẹ đó.Sau lần ấy,có lẽ vì bị ám ảnh kinh hoàng nên thành ra đến giờ vẫn sợ chó.Sao nào,em kể chuyện có hay không?-Kể xong rồi,Yên Nhiên chờ đợi tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng những lời khen ngợi mãi không ngớt từ mấy đứa nó.Tuy nhiên,tất cả đều chết sững trong vài giây vì câu họ cảm thấy câu chuyện quá phi thực tế.Nhưng sau đó...
s...
s...
s...
-Hahahahaha!!!!!!!!!!!!!-Tràng cười như pháo nổ của mấy đứa nó làm người ngoài tưởng nhà hàng sang trọng,đẳng cấp quốc tế này lại đón tiếp những kẻ điên.Cô nhóc Yên Nhiên cũng hùa vào hội cười cho sướng miệng,để những ai kia vừa lườm cháy da cháy thịt,vừa hận bản thân không thể bóp chết được nhóc tì tuổi.
-Tha...Thảo nào....Thảo nào mấy lần gặp chó,Bảo Nam... lại mặt mày tái mét và...và đề phòng đến vậy.-Kiều Linh cười nhiều đến nỗi nói không ra hơi.Còn bạn trai cô chỉ biết ngượng chín mặt vì cô bạn gái chuyên bóc phốt anh và con em họ tiểu quỷ của cô ấy.À mà nếu các bạn đang thắc mắc tại sao Bảo Nam lại ngồi ở đây mà không đi làm bạn với chú chó lông xù kia thì nguyên văn là thế này:Anh vừa lập nên "kì tích" mà trong đứa "sợ chó" tụi anh chưa chắc có đứa nào làm được.Chạy ra đến cổng,anh chàng mệt quá nên tiện tay ném miếng gà rán của vị khách gần đó ra thật xa.Kết quả,con chó háu ăn tìm ra được mục tiêu mới và phải nhanh chân đi "hốt" ngay nên không thèm ngó ngàng đến anh nữa.Vậy là Bảo Nam thoát nạn!Thở phào nhẹ nhõm xong,việc đầu tiên anh chàng làm đương nhiên là...bồi thường tiền cho vị khách kia do miếng gà rán vừa ném.Tiếp theo,chắc chắn anh phải chạy đến chỗ tụi nó thật nhanh để khoe thành tích có -- rồi.Ai ngờ,vừa khi anh đến nơi cũng là lúc mà người con gái anh yêu nhất đang bóc phốt bạn trai mình.Trời ơi!Sao lại có chuyện nhục nhã như vậy được cơ chứ?Thanh danh của đại công tử họ Vũ này đã mất tong chỉ sau ngày về nước.Cái quái gì đang xảy ra thế này?Anh mún chớt,anh mún chớt!
-Haha,Gia Huy cũng thế!Cậu ấy thậm chí còn không bao giờ để lộ bụng chân nữa cơ!Chắc là sau lần ấy đã để lại sẹo!-Vân Anh không kém phần đứa bạn.Nhưng vốn bản tính đoan trang,hiền thục(Gớm,thời kì đầu bả hiền quá cơ!) nên cô nàng có phần đỡ dữ dội hơn Kiều Linh đôi chút.
Còn nó,tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có .Khó khăn lắm mới nắm được điểm yếu của kẻ mà mình ghét nhất nên phải tận dụng triệt để.Nhân dịp này,nó nhất định phải làm cho hắn xấu mặt xấu mũi đến mức không dám ra đường mới được.
-Chả trách mỗi khi gặp chó tên Khánh Sơn lại cố ý lướt qua thật nhanh.Bề ngoài tỏ vẻ cool ngầu như không có chuyện gì nhưng thực ra bên trong lại sợ muốn chết.Quay qua hắn giơ ngón tay trỏKhánh Sơn,anh diễn rất tốt!Quay lại như cũCó điều,nếu con chó đó cắn ở vị trí khác phía trên sẽ tốt hơn!-Bị nó nói móc nói mỉa,lẽ thường tình là hắn chẳng thế lấy đó là niềm vui,niềm vinh dự,niềm hạnh phúc.Tuy nhiên,sau khi nghe nó nói xong câu cuối,có sự hiểu lầm không hề nhẹ ở đây ảnh hưởng đến cái thanh danh "very very chong xáng" của nó.
-Cô nói gì?Phát biểu lại!Chưa thấy đứa con gái nào biến thái như cô!-Hắn nhíu mày nhíu mặt nhẹ nhìn nó.
-Hả?Anh nói tôi biến thái?Hơ hơ,có hiểu ý tôi muốn nói là gì không mà dám nói tôi như vậy?Tôi bảo lẽ ra con chó nên cắn anh ở vị trí khác phía bên trên.Biết là chỗ nào không?Chính là bản mặt đáng ghét của anh đó!Nếu như bị cắn ở đấy xem anh còn dám kiêu ngạo nữa không hả đồ tảng đá đen tối!!!!!-Nó xổ ra một loạt có cả giải thích lẫn giáo huấn vì hắn dám nói nó không "chong xáng".Nghe xong,cả đám đều bụm miệng cười.Riêng hắn,hắn cảm thấy...hình như mình có đen tối thật!Ý nó không hề xấu xa như hắn nghĩ.Có lẽ nguyên căn là do đầu óc hắn suy nghĩ sâu xa quá thôi!
-Sao tụi mày chưa từng kể chuyện này cho tao lần nào vậy?-Câu nói của Gia Huy có lẽ là nhẹ nhàng nhất trong tất cả những người chưa biết chuyện.Không có tính chất trêu chọc,lại càng không có ý mỉa móc,đúng là thằng bạn quý hóa mà!
-Phải,sao chưa từng nói chuyện này với tôi hả Bảo Nam?-Kiều Linh cũng tương tự,nhìn cậu bạn trai bằng ánh mắt chẳng mấy tốt đẹp.
-Tại Nam mà nói,Linh lại cười cho thối mũi.-Bảo Nam e dè trả lời.Còn gì xấu hổ hơn khi phải nói điều đó chứ?
-Tụi tao giữ bí mật tại nó không đáng để kể,chuyện nhỏ thôi mà!-Còn Gia Huy,lời giải thích này mang tính chất bảo vệ sĩ diện của một thằng đàn ông.Tưởng vậy là đã ổn,thật chẳng ngờ chính người con gái đặc biệt trong lòng anh lại chọc khóe nó.
-Tớ/Em thấy chả nhỏ tí nào cả!-Vân Anh nén cười,thay vào đó là câu nói đùa,Yên Nhiên cũng thế.
Gia Huy nghệt mặt chẳng biết nói sao,nhìn hình ảnh dễ thương này,nửa kia của cặp Anh-Huy bật cười thành tiếng.Không gian lần nữa chìm trong dòng cảm xúc:vừa ngượng vừa buồn cười.Chợt nó lên tiếng:
-Ngoài lề vậy là đủ rồi,Bảo Nam!
-Hả?-Bị người chủ của ngày hôm nay réo tên,Bảo Nam giật mình trả lời.
-Việc của anh bây giờ là dắt chú chó khi nãy đi dạo và chăm sóc nó cẩn thận.-Yên Nhiên nãy giờ im hơi lặng tiếng nhìn các anh các chị nói chuyện giờ mới có cơ hội nói lời đầu tiên sau mấy phút trật tự.
-Sao anh phải làm việc đấy?-Bảo Nam ngỡ ngàng lẫn bàng hoàng.
-Sao cậu không phải làm việc đấy?Mau đi đi,lệnh chủ sai đó!-Nó.
-Cậu...À mà con chó đã tự đi rồi,tôi khỏi cần mất công!
-Ai bảo?-Rồi nó hất cằm về phía trước,Bảo Nam quay lại và lần nữa...
-Á...CHÓ!!!!!CỨU,CỨU VỚI!!!!!-Anh chàng sợ hãi chạy tán loạn.Ôi quỷ thần thiên địa ơi,con chó lông xù kia không biết từ lúc nào đã túc trực sẵn ở phía sau anh,lè lưỡi quẫy đuôi tíu tít.Kinh quá,phải chạy ngay thôi.Tuy nhiên,khi đi qua chỗ nó,anh đã suýt ngã vập mặt vì đôi chân thon dài của ai kia đã được giăng sẵn.May chúa,nếu không có Kiều Linh bên cạnh "nâng niu",chắc mấy cái răng của anh đã được "hòa cùng" đất mẹ rồi!
-Đi đi,nhớ đưa chú cún này ngao du khắp phố nhá! phút nữa không có mặt tại đây thì nhịn cơm trưa!-Nó vừa nói vừa ném cho Bảo Nam cuộn dây buộc cổ chó.
Anh chàng cầm cuộn dây dè dặt đến gần con chó thật chậm rãi và cẩn thận.Vì sao?Bởi bây giờ đề phòng là trên hết.Đã gần lắm rồi,giờ chỉ việc buộc vào cổ nó nữa thôi.
Còn cm nữa...
Còn cm nữa...
Còn cm nữa...
Còn cm nữa...
Thế nhưng ở giây phút quyết định,chú chó đột nhiên nhảy cẫng lên nắm lấy tay Bảo Nam làm anh chàng giật mình rụt tay lại và thêm lần nữa bỏ chạy tán loạn,miệng vẫn ríu rít câu cửa miệng quen thuộc:
-CHÓ!!!!!CỨU TÔI,CỨU TÔI VỚI!!!!!
Chú chó thấy anh chàng chạy cũng cao hứng đuổi theo.Tụi nó nhìn theo bóng dáng đang khuất dần trong làn người ngoài đường với vận tốc kinh hoàng mà bật cười khanh khách.Sợ gì không sợ lại sợ chó.Vậy thì đơn giản thôi.Sau này người con trai còn lại cũng sẽ bị trêu như thế.Vân Anh nhìn Gia Huy đang toát mồ hôi hột với đôi mắt ánh lên tia cười.Nó cũng dành cho hắn cặp mắt thích thú và cực kì nguy hiểm.Hoàng Khánh Sơn,sau này anh sẽ chết với tôi!
____________________
Dặn là sau phút nữa phải quay lại nhưng tới tận tiếng sau không hơn không kém mới thấy Bảo Nam trở về,bộ dạng chẳng thể nào...tệ hại hơn.Quần áo sộc sệch,đầu tóc bù xù, tay cầm cuộn dây buộc cổ chó và chú cún lông xù tíu tít quẫy đuôi theo sau.Nhìn qua có thể đoán ra chuyến "ngao du" vừa rồi của người và chó vất vả cỡ nào.
-Bảo Nam uống nước đi,mệt lắm hả?Giời ạ,làm gì mà ra nông nỗi này?Đánh nhau với ai?Xem còn ra thể thống gì nữa không?-Vừa thấy dáng người quen thuộc bước vào,Kiều Linh đã vội vàng chạy đến đưa chai nước rồi hỏi han đủ điều.Quan tâm tới nỗi người ta tưởng họ là bà mẹ và đứa con thơ "chuổi".
-Mày sao không Nam?-Gia Huy ân cần.
-Đừng nói là đánh nhau bảo vệ gái nữa nhá!-Mặc dù khá lo lắng nhưng cậu vẫn buông câu trêu đùa.
-Mày điên à?Có biết tao đưa con chó này đi chơi còn hơn bị tra tấn không?-Bảo Nam bấy giờ gắt lên.Bao nhiêu uất ức trong lòng sắp được giải tỏa.
-Sao?-Cả đám tò mò.
-Lúc tôi chạy ra đường vì bị con chó đuổi theo,may sao có cậu bé tốt bụng giữ nó lấy giúp tôi.Đương nhiên sau đó tôi sẽ cảm ơn ríu rít,tiện thể,nhờ cậu bé buộc cuộn dây này vào cổ con chó luôn!-Bảo Nam bắt đầu thuật lại câu chuyện.
-Rồi sao nữa?-Cả đám.
-Tôi cầm cuộn dây dắt nó đi dạo,vì con chó dơ bẩn nên tôi với nó giữ khoảng cách khá xa(Sợ thì nói đại đi!).Nhưng như thế chưa phải là xong đâu nhá!Không ngờ con chó này lại hư đốn như vậy!Cứ đi quãng đường là bắt đầu tè bậy.Không biết học từ đâu cái tính thích lục lọi thùng rác.Nói hết cái hết nước cũng không được.Người ngoài nhìn vào tưởng tôi là chủ nó còn nói ra nói vào nữa chứ!Huhu,mất mặt quá đi!-Tới đây,Bảo Nam đau lòng "khóc sướt mướt" thật đáng thương.
-Hahaha,em mới mua con chó nên chưa kịp huấn luyện.Sau hôm nay có lẽ phải nhờ anh giúp quá!Hôhôhô,hahaha-Yên Nhiên vừa nói vừa cười hô hố làm Bảo Nam đáng thương tức đến xì khói:
-Em còn dám...
-Thôi thôi,vấn đề chính tiếp đi Nam!-Khôi Nguyên giảng giải.Nhờ đó mà Bảo Nam có thể tiếp tục câu chuyện đang còn dang dở.
-Không những thế,con chó hư thân mất nết này còn nhảy lên người tôi,đưa đôi chân dơ bẩn lên quần áo tôi.Nhìn xem có thảm họa không?Để đưa nó về đây đối với tôi là cả kì tích rồi đó!-Nói rồi Bảo Nam quay người lại phía sau cho các bạn của anh được tận mắt chứng kiến tác phẩm nghệ thuật do chú chó tạo nên.Hàng loạt vết bẩn đang bám dính trên quần áo anh.Ôi,chàng trai trẻ mới đáng thương làm sao!
-Chộ ôi,tội nghiệp Bảo Nam đẹp zai của Linh quớ à!Hahaha!-Chẳng biết Kiều Linh đang an ủi hay mỉa mai bạn trai mình nữa.Nói chung biểu cảm bây giờ của anh là...uất ức vô cùng.
-Nam nè,hôm nay cậu/mày đã rất very good đó!-Cặp Anh-Huy khen ngợi.Nhưng cái điệu vừa nói vừa cười này vẫn khiến cho Bảo Nam không biết mình đang được tuyên dương hay bị giễu cợt.
-Coi như lần này là cuộc huấn luyện để mày vượt qua nỗi sơ chó đi.-Đến lượt cậu.
-Chuẩn,sau này mà thành công được phải nhớ tới tôi đầu tiên đó!-Nó trêu.
-Chị Chi,phải là em chứ!-Yên Nhiên không bằng lòng.
-Được rồi,cả chúng ta!-Nó bổ sung thêm.Sau đó, chị em nhà này lại cuời ha hả ha hả.
Đột nhiện lúc này Bảo Nam cảm thấy "bỗng dưng muốn khóc".Chẳng ai tốt với anh hết.Không có lấy lời an ủi tử tê,câu nào cũng nửa đùa nửa thật.Huhu,sao số tôi khổ thể này cơ chứ?
Tuy nhiên,vẫn có người luôn tốt với anh,đó là hắn.Trong khi mọi người cười nói vui vẻ thì hắn vẫn im lặng.Dù cho đây vốn là bản tính của hắn thì điều này cũng làm cho Bảo Nam thấy biết ơn.Không chỉ vậy,đúng lúc này,hắn như vì sao hi vọng duy nhất của Bảo Nam khi lên tiếng:
-Mọi người định để bụng réo đến chiều luôn à?
Câu nói của hắn quả nhiên có tác dụng.Tất cả nghe xong đều ngay ngắn trở về bàn ăn,nghiêm túc như cũ.Thât đáng ngưỡng mộ.
-Chúng ta ăn thôi không nguội hết bây giờ!-Khôi Nguyên.
-May mắn cho cậu đấy Bảo Nam!Vì chúng tôi còn tí thương xót nên quyết định đợi cậu về.Chứ không như lời trước khi đi tôi đã nói thì cậu sẽ chẳng có miếng nào vào bụng đâu!-Nó lại lên giọng chủ-tớ.
-Biết rồi,cảm ơn được chưa?-Đáp lại nó là lời cảm ơn có chút miễn cưỡng từ Bảo Nam.Anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh Kiều Linh rồi cầm dao dĩa sẵn sàng.Bữa ăn chính thức bắt đầu.Nhưng như vậy đâu phải là đã xong.Bao nhiêu rắc rối đang còn chờ đón ở phía trước.Các bạn nhớ đón đọc chap tiếp theo để biết thêm về nội dung hấp dẫn của câu chuyện nhé!Tạm biệt!
(Ad:Làm osin dưới trướng chị Linh Chi thật "sung sướng"!)
___________Hết chap_____