Qua kiểm tra, kích thước tim Khương Hiểu Hiểu phình to một cách kỳ lạ, quả tim quá khổ với cơ thể cô bé, cuối cùng chẩn đoán chính xác là bệnh cơ tim phì đại, loại bệnh này là vì cơ tim dần dần không thể tự co lại được, trái tim không ngừng phình to ra, cuối cùng bệnh nhân không được bơm máu mà tử vong.
Tác giả ghi là bệnh cơ tim Khuếch trương, mình tìm những tên có liên quan thì thấy có bệnh cơ tim phì đại, triệu chứng khá giống với bé Hiểu Hiểu, nhưng bệnh này đối với một số người thì không sao cả, chỉ cần chú ý giữ sức không hoạt động mạnh là được, một số khác thì có nguy cơ tử vong, nói chung là không thấy nghiêm trọng như tác giả viết nên mình cũng không chắc phải tên bệnh là cơ tim phì đại không nữa , bạn nào có học y thì bỏ qua chỗ này hộ mình nhé, hoặc bạn nào biết tên bệnh là gì thì giúp mình chỗ này nha, cảm ơn nhìu nhìu lắm :D
Phương pháp trị liệu duy nhất được tiến hành lúc này là ghép tim.
Người trưởng thành ghép tim trong nước thì khá ổn, nhưng trẻ em thì vẫn còn nằm trong giai đoạn thăm dò, tuy rằng trong nước có đưa tin linh tinh, nhưng có ít tim khỏe mạnh, còn hoạt động. Huống chi bộ phận cấy ghép có thể hợp thể cực kì khan hiếm, trẻ em càng khó hơn, bao nhiêu người không đợi được thể thích hợp đã ra đi.
Hiện nay chỉ có thể dựa vào thuốc kích thích liều mạnh và thuốc cường tim để kéo dài sinh mệnh của cô bé mà thôi.
Khi Tạ Cảnh Thâm báo cho Trần Yên Thực biết, Trần Yên Thực cũng im lặng, cô đã sống lâu như vậy, không phải là chưa từng trải qua việc bên cạnh có người qua đời, nhưng những người đó, cô không qua lại nên có thể lạnh nhạt được, huống chi Khương Hiểu Hiểu còn nhỏ như vậy, đây là một đứa bé khiến người khác yêu thương, tương lai cô bé vẫn còn phía trước...
Chính họ cũng cảm thấy tàn nhẫn, chỉ sợ Thẩm Lệ càng không thể tiếp nhận được.
Tạ Cảnh Thâm bình tĩnh sờ sờ đầu của cô: "Vẫn còn hi vọng, lúc này Hiểu Hiểu vẫn chưa đến mức..." Câu nói kế tiếp chính anh cũng cảm thấy tàn nhẫn, nhưng Trần Yên Thực làm sao không hiểu.
"Chị Thẩm chị ấy..."
"Chị ấy lúc nào cũng canh ở bệnh viện, nửa bước cũng không chịu đi, anh nghĩ, em có thể đi gặp chị ấy, khuyên chị ấy một chút, vào thời gian này, đứa trẻ rất cần cha mẹ bên cạnh."
"Dạ."
Lúc Trần Yên Thực đến bệnh viện, Thẩm Lệ không chống đỡ nỗi, té xỉu, bây giờ đang nằm trong phòng bệnh.
Chị tỉnh lại nhìn thấy Trần Yên Thực, không nói câu nào, chỉ kéo tay cô, hình như sắp khóc.
Bây giờ trong lòng Trần Yên Thực khó chịu khôn nguôi, cô không biết an ủi người khác như thế nào, đành phải vỗ vỗ tay chị: "Vẫn còn hi vọng."
Trong khoảnh khắc Thẩm Lệ biết tin chị chỉ thấy trời đất u ám không chút ánh sáng, đa số người mẹ đều mong mình là người bị bệnh, chứ không mong con mình phải chịu khổ.
Tuy rằng rất khó tiếp nhận, nhưng Thẩm Lệ cũng biết, vào lúc này chị không thể ngã xuống được, nghe xong lời Trần Yên Thực nói, chị cũng chỉ gật gật đầu.
"Anh Khương đâu?"
"Anh ấy, vẫn chưa biết."
"Vì sao..." Trần Yên Thực lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn hỏi cho rõ, nhưng nghĩ đến lời nghe được lúc trước, nghĩ đến mâu thuẫn của họ không phải chỉ một ngày hai ngày, lập tức ngừng hỏi, chỉ khuyên nhủ, "Dù sao anh Khương cũng là cha của Hiểu Hiểu, hơn nữa có anh ấy ở đây, chị cũng thoải mái hơn rất nhiều."
"Anh ta biết thì có thể làm gì? Không có tim thích hợp, thì Hiểu Hiểu không thể sống được."
Trần Yên Thực không nhịn được mà nói ra: "Em biết hai người có rất nhiều mâu thuẫn…" tiếp xúc với ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Lệ, cô mới giải thích, "Em xin lỗi, lần trước hai người tranh cãi ở trước cửa, em nghe được. Có điều em vẫn muốn nói, vào thời điểm này người một nhà phải đồng tâm hiệp lúc, mâu thuẫn gì đều có thể để qua một bên, hơn nữa Hiểu Hiểu, hẳn là cũng rất muốn gặp ba nó."
Thẩm Lệ cười khổ một tiếng: "Em nói rất đúng, việc này không thể lừa được."
Trong chớp mắt phòng bệnh yên tĩnh, Thẩm Lệ mới mở miệng tiếp: "Thực ra anh ấy đối với Hiểu Hiểu cũng rất tốt, nhưng mà sức khỏe của Hiểu Hiểu không tốt, anh ấy luôn hi vọng có thêm một đứa con nữa, nhưng chị không đồng ý, nếu có thêm một đứa nhỏ nữa, chắc chắn đối xử với Hiểu Hiểu sẽ không còn chu đáo như thế nữa, con bé rất ngoan, nhưng lại lắm bệnh, chị không muốn con bé tủi thân."
"Hiểu Hiểu, quả thật là đứa bé rất tốt."
"Bởi vì chuyện này, bọn chị đã chiến tranh lạnh rất nhiều lần, cũng đã sớm bằng mặt không bằng lòng, đã lâu rồi bọn chị không cùng phòng, anh ấy nhịn đã lâu vậy rồi, chị nghĩ là, có thể anh ấy có người khác ở bên ngoài, nhưng chị chưa từng hỏi tới, tâm nguyện duy nhất của chị là Hiểu Hiểu có thể khỏe lên, nếu lần này Hiểu Hiểu không thể trụ vững được, chị cũng tính ly hôn."
"Đừng nói lời không may, Hiểu Hiểu sẽ khá lên, Tạ Cảnh Thâm, anh ấy rất lợi hại, bệnh của ba em cũng là do anh ấy trị khỏi đó."
"Chị biết, bác sĩ Tạ vừa thấy đã biết là người ổn trọng, khiến cho người khác dễ tin tưởng chú ấy, nhưng nếu không có trái tim thích hợp, không phải chú ấy cũng phải bó tay chịu trói à?"
"Chị đừng suy nghĩ nhiều, cố gắng đợi đến khi có tim thích hợp thôi chị." Cách nói này cũng chỉ để người đó không quá tuyệt vọng mà thôi.
"À, đúng rồi, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Sắp năm giờ rồi."
"Đã năm giờ, chị đi trông Hiểu Hiểu." Nói xong đã muốn đứng lên.
"Hiểu Hiểu có y tá chăm sóc rồi, chị đừng rất lo lắng quá, sức khỏe của chị chính chị cũng phải chú ý một chút, em thấy chị gầy quá, đúng rồi," Trần Yên Thực lấy lồng cơm mở ra, "Tay nghề em không tốt, nên mua ở ngoài, chị ăn một chút đi, vẫn còn nóng đấy, Tạ Cảnh Thâm nói mấy ngày nay chị ăn ít lắm."
"Cảm ơn em."
"Chị không cần phải khách khí với em vậy đâu."
Bây giờ ngoại trừ chờ đợi ra thì không còn cách nào khác.
Sau khi Trần Yên Thực về lập tức gọi điện thoại cho ba Trần, ân cần thăm hỏi sức khỏe ba Trần một chút.
"Khỏe thật mà."
"Ba bây giờ con không giám sát ba, mỗi ngày ba có chạy bộ không đấy >__>?"
"Đương nhiên là có, ba đã bao lớn rồi chứ, chút tự giác chẳng lẽ không có? Hơn nữa ba muốn nằm, mẹ con cũng sẽ kéo ba lên."
"Vậy là tốt rồi, mẹ con có khỏe không?"
"Mẹ con sống dễ chịu lắm, con có muốn nói chuyện với bà ấy không."
Ba Trần chuyển điện thoại cho mẹ Trần, mẹ Trần lo lắng một trận: "Trần Yên à, sao tự nhiên lại gọi điện về vậy? Xảy ra chuyện gì à? Cãi nhau rồi hả?"
Trần Yên Thực: ... Mẹ, mẹ thật đúng là, không có việc gì thì không gọi điện thoại được à?
"Không sao, có bao giờ con cãi nhau với Tạ Cảnh Thâm đâu, tụi con ổn lắm."
"Nói thật đi."
"Lời thật, Tạ Cảnh Thâm người này hiền lắm, mẹ nên lo lắng xem con rể mẹ có bị con gái mẹ ăn hiếp hay không thì hơn."
"Nói càn cái gì vậy? Tiểu Tạ là một người đàn ông, sao mà để mày ăn hiếp được?"
Hừ hừ ~ "Mẹ đừng không tin."
"Mày đừng có quậy Tiểu Tạ đó, bây giờ mày đã sắp sáu tháng rồi, lo dưỡng đi, điềm đàm một chút, đừng có mà nhảy lên, chỉ làm người ta lo lắng."
... Lúc nào cô cũng vâng lời ở nhà đó có được không vậy?
"Đúng rồi, Trần Yên à" mẹ Trần nhìn ba Trần một cái, cầm điện thoại di động đứng dậy đi xa chút, "Cuộc sống vợ chồng của hai đứa thế nào?"
... Lại nữa, đã từng lĩnh giáo qua, nên Trần Yên Thực lập tức hiểu ngay hàm nghĩa trong lời nói của mẹ Trần, hàm hàm hồ hồ nói: "Cũng được."
Đôi mắt mẹ Trần sáng lên: "Nói đúng ra là đã sinh hoạt vợ chồng?"
Oa, Trần Yên Thực nâng trán: "Dạ."
"Mấy lần?"
"Hai lần."
"Tần suất này của hai đứa hơi... Thôi, không quan trọng, có là tốt rồi, Trần Yên nhớ đó, phải không ngừng cố gắng."
Trần Yên Thực: ... Mẹ, mẹ thật không lo cho cháu ngoại của mẹ sao?
Lại nói chuyện tào lao một lát mới cúp điện thoại.
Trần Yên Thực để điện thoại qua một bên, phải đi quậy Tạ Cảnh Thâm mới được: "Mẹ em nói anh sẽ không bị em ăn hiếp, em càng muốn ăn hiếp, anh có muốn phản kháng không?"
Tạ Cảnh Thâm nhíu mày: "Không phản kháng, đợi buổi tối anh nằm trên giường để cho em ăn hiếp nhé."
... Mẹ nó đập bàn ~
Trần Yên Thực có đi bệnh viện vài lần, thấy quả thật trạng thái của Thẩm Lệ càng ngày càng tốt, cô cũng yên tâm không ít. Đồng thời cũng gặp qua Khương Hoa, anh ta đang nhẫn nại kể chuyện nhi đồng cho Khương Hiểu Hiểu nghe, xem bộ dáng Khương Hiểu Hiểu cũng rất vui vẻ, sắc mặt cũng tốt lên không ít.
Tuy Thẩm Lệ vẫn rất ít quan tâm đến Khương Hoa như cũ, nhưng trước mặt Khương Hiểu Hiểu vẫn thân thiết lắm.
Vì lúc trước Trần Yên Thực nghe hai người cãi nhau nên cô cũng không muốn gặp Khương Hoa, nhưng với tư cách là người ngoài thì nên khuyên hòa không khuyên cách, giữa vợ chồng thì có cái gì không thể nói với nhau được? Nhưng nếu theo như lời Thẩm Lệ, Khương Hoa thực sự ngoại tình, vậy thì mọi thứ sẽ thành một chuyện khác.
Bỗng nhiên Trần Yên Thực lại muốn biết, nếu Tạ Cảnh Thâm ngoại tình thì? Lúc trước cô yêu đương, lúc phát hiện đối phương bắt cá hai tay, cô lập tức chia tay, sạch sẽ lưu loát, xem đối phương như một con rận vậy, hận không thể dẹp bỏ sạch sẽ. Nhưng Tạ Cảnh Thâm thì thế nào? Tuy rằng lý trí nói với cô, gặp phải tình huống này, tuyệt đối phải quyết đoán chia tay, nhưng mà Tạ Cảnh Thâm, cô thật không tưởng tượng được anh đi quá giới hạn, lại nghĩ đến tình huống ngày đó ở khách sạn, cô có chút lâng lâng, hừ hừ ~
Mang thai trọn tuần, bước vào tháng thứ bảy, thai đạp càng ngày càng thường xuyên, có đôi khi Trần Yên Thực đang trong mộng cũng bị cục cưng đá cho thức dậy, cô vừa dậy, Tạ Cảnh Thâm cũng theo dậy, sờ sờ bụng đã hiện khá rõ, trấn an cô: "Tiểu công chúa thật là ngày càng không ngoan, sao con cứ không ngoan vậy, không chịu để mẹ ngủ ngon một giấc."
Tâm tình Trần Yên Thực đang lo lắng lập tức buông lỏng : "Em thấy bé thích động như vậy, nói không chừng là con trai đấy anh."
"Vậy thì chưa chắc."
"Aiz, em nói sao anh khác người quá vậy, trọng nữ khinh nam à?"
"Không phải nói con gái là áo bông tri kỉ của cha mẹ sao? Con gái bớt việc hơn con trai, em cũng không quá vất vả."
Trần Yên Thực hừ hừ dựa vào lòng anh ngủ tiếp.
Không những đang ngủ bị cục cưng đá cho thức, chuột rút cũng càng ngày càng thường xuyên. Tạ Cảnh Thâm không thể không bổ sung thêm canxi trong thức ăn, đồng thời bồi bổ thêm chất sắt cho cô.
Cùng lúc đó, Trần Yên Thực cảm thấy nặng bụng càng ngày càng rõ rạng, khi đi trọng tâm nghiêng về phía trước, hay bị eo mỏi lưng đau, vì thế Tạ Cảnh Thâm mua một sợi dây nâng bụng cho cô, mỗi ngày đều giúp cô cố định lại, vừa giảm sức nặng của bụng, vừa đỡ được lưng.
Tuy rằng tháng càng lớn càng không tiện, trên cơ thể cũng chịu không ít đau khổ, nhưng mối liên hệ giữa mẹ và con luôn rất diệu kì, nghĩ đến hơn ba tháng sau là có thể nhìn thấy cục cưng, loại tâm tình nhảy nhót này hoàn toàn có thể triệt tiêu sự đau khổ khi mang thai, còn trong lòng Tạ Cảnh Thâm nhìn rất khó chịu, nghĩ về sau tuyệt đối không để cô sinh nữa.