"Kĩ thuật của em như thế nào?"
Tạ Cảnh Thâm nhắm mắt lại hưởng thụ: "Rất tốt."
"Về sau em thường xuyên làm cho anh được không?"
Tạ Cảnh Thâm suy nghĩ một lát, vẫn là không chịu: "Sinh cục cưng rồi nói."
Người nọ nhỏ vài giọt mồ hôi trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn mát xa lưng anh, có điều chút lực này chỉ như tán tình mà thôi, anh bị khơi hỏa nhưng không cách nào dập được, loại tư vị này anh thực không muốn nghĩ đến một lần nữa.
"Xúc cảm như thế nào?"
Tay Trần Yên Thực vẫn không ngừng: "Cái gì xúc cảm?"
Tạ Cảnh Thâm nhắc nhở cô: "Lưng, của anh."
Trần Yên Thực cho thêm chút lực, nhéo anh một cái.
Tạ Cảnh Thâm rầu rĩ nở nụ cười, anh không hề cảm thấy đau chút nào cả, Na. l-qđ chỉ cảm thấy thân thể hưng phấn ngoài ý muốn thôi.
Trần Yên Thực ít khi có cơ hội xem Tạ Cảnh Thâm nude, tuy rằng hàng đêm ngủ cùng nhau, nhưng cả hai đều ăn mặc kín đáo, cho dù đã qua hai lần kinh nghiệm khi còn tỉnh táo, có điều quá trình đó không hề tỉnh táo, Trần Yên Thực càng không dám mở to mắt nhìn người bên trên, hôm nay nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm cởi quần áo, mặt cô đỏ hồng lên, sau một lúc mới khôi phục như thường.
Cái gọi là mặc quần áo nhìn gầy, cởi ra có thịt, hôm nay Trần Yên Thực đã biết rồi.
"Học ở đâu vậy?" sau khi massage xong, Tạ Cảnh Thâm ôm Trần Yên Thực ngồi lên người mình, uhm, quả thật nặng lên không ít, anh xoa xoa nơi đã không nhìn ra eo của cô.
Nhất thời cơ thể Trần Yên Thực mềm đi, bắt lấy tay anh: "Đừng lộn xộn."
Quả nhiên Tạ Cảnh Thâm nghe lời ngừng tay, Trần Yên Thực lại càng cảm nhận rõ hơn thứ nóng rực dưới mông: "Em, em học trên mạng thôi, nghe nói có thể, giải mệt nhọc, giảm áp lực..."
Tạ Cảnh Thâm ừ một tiếng, tâm tư của anh không ở chỗ đó, vì dục vọng nên giọng nói có chút trầm thấp, Trần Yên Thực không rõ cảm xúc nơi anh, chỉ có thể cảm nhận được bàn tay không an phận của anh tiếp tục bò lên trên, dùng lực tại chỗ căng tròn của cô.
"Thời gian em lên mạng rất ngắn."
"Uh." Tạ Cảnh Thâm vén áo ngủ của cô lên, nụ hôn trượt dần từ bụng cô lên phía trên.
Trần Yên Thực đưa tay muốn che lại: "Xấu lắm."
Bên bụng có một dải thai văn khiến cô rất xấu hổ khi bị Tạ Cảnh Thâm thấy, dù sao phụ nữ đều hi vọng người đàn ông mình yêu nhìn vào mặt xinh đẹp nhất, chứ không phải xấu xí như vậy.
Tạ Cảnh Thâm khóa tay cô ra phía sau, dần dần nụ hôn trượt tới xương quai xanh của cô, lại theo cổ một đường hôn đến vành tai: "Hoa văn trên bụng em, rất đẹp."
Trần Yên Thực ngẩn ra, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Tạ Cảnh Thâm gấp gáp ôm lấy cô, Trần Yên Thực xoay người: "Bụng."
Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới buông lỏng cô ra, hai tay vuốt ve trên người cô, an ủi: “Sắp ổn rồi." Nói xong chính anh cũng ý thức được bản thân không thể nào tiếp tục nữa, nói tiếp: "Em xoay người lại đi."
Mặt Trần Yên Thực đỏ lên, cảm nhận được vật lực kinh người dưới thân, nghe theo lời anh xoay người, Tạ Cảnh Thâm vuốt dọc sống lưng của cô, dừng lại chỗ eo, anh cố gắng giữ bình tĩnh, cười cười vào tai cô: "Em nghe lời lắm." Nói qua tay dùng chút lực, nắm lấy thắt lưng của cô đè từ từ xuống.
Đầu Trần Yên Thực nóng lên, bản thân cô cũng không biết tại sao mình có thể thốt ra lời này: "Tạ, Tạ Cảnh Thâm, có thể, có thể làm đi."
Tạ Cảnh Thâm nhịn rồi lại nhịn, sau đó từ chối lời đề nghị của cô: "Không thể, đã là ba tháng cuối cùng rồi."
Đầu óc Trần Yên Thực bị đốt đến mơ mơ màng màng: "Để em lấy tay, giúp anh." Nói xong bản thân cũng là giật mình, cắn cắn môi.
Tạ Cảnh Thâm ngẩn người, nhéo nhéo bàn tay có chút thịt của cô, khẽ cười nói: "Không cần đâu." Cái gọi là hoan hợp, là hai ngườit tâm đầu ý hợp mới được, không thể để anh, một người dục tiên dục tử, lại để cô như một người hầu, cảm giác như cô chỉ là một công cụ phát tiết của anh mà thôi, anh hoàn toàn không đồng ý bất kì ý nghĩ không tôn trọng cô nào, cũng không đồng ý mai này khi nhớ lại cô lại nhớ về suy nghĩ này.
"Không việc gì đâu." quả thực Trần Yên Thực muốn lấy miếng đậu hủ đập đầu chết cho rồi, na d.đ,l.q,đ đã bị từ chối rồi, cô vốn phải bước xuống cái thang anh ấy để sẵn, kết quả lại đi nói ra cái ý này.
"Nhưng anh không nỡ." Anh ôm Trần Yên Thực nằm xuống xong, lúc này mới xuống giường, "Anh quay lại nhanh thôi, em ngủ trước đi."
Trần Yên Thực nhìn anh vào phòng tắm, mơ hồ ý thức được anh muốn làm gì, trong đầu bất giác hiện ra một màn, khụ khụ, cô kéo chăn che mặt lại.
Lúc Tạ Cảnh Thâm đi ra, Trần Yên Thực che mặt nằm trong chăn đã hơi buồn ngủ, Tạ Cảnh Thâm kéo cô ra, thấy cô nhắm mắt nhưng lông mi hơi động, buồn cười nói: "Vừa nãy lá gan lớn lắm mà, sao bây giờ lại như thế này?"
Trần Yên Thực hạ quyết tâm giả chết đến cùng, Tạ Cảnh Thâm nói bên tai cô: "Anh rất thích lễ vật của em, chờ sinh cục cưng xong nhớ bổ sung cho anh đấy."
Lúc này Trần Yên Thực không thể không mở mắt ra, tiếp xúc với ánh mắt tràn đầy ý cười của Tạ Cảnh Thâm, biết người này lại cố ý trêu cô nữa rồi, cô cũng không giận, chỉ dỗi liếc anh một cái, yểu điệu nói: "Được, chỉ sợ đến lúc đó anh dậy không nổi thôi."
Tạ Cảnh Thâm ôm nàng mạnh mẽ hôn vài cái: "Nói chuyện đàng hoàng nào."
Uhm, trải qua chuyện này, tâm tư tự oán của Trần Yên Thực tiêu tan đi không ít, tuy rằng bây giờ chính cô cũng thấy Tạ Cảnh Thâm hơi bụng đói ăn quàng, nhưng hiển nhiên "Bụng đói ăn quàng" của anh mười phần chắc chắn là sức quyến rũ của cô. Đương nhiên, nguyện vọng của cô cũng không to tát gì, chỉ hy vọng trước mặt người mình yêu thương có thể giữ vững sức hút, sẽ không phai theo củi gạo dầu muối tương cà.
Không bao lâu, Tạ Cảnh Thâm nói với Trần Yên Thực: "Bây giờ có một trái tim rất thích hợp, Hiểu Hiểu có thể chuẩn bị giải phẫu rồi."
Anh không nói rõ lắm, đây là tạng của một người thiện nguyện, nhưng vì tim Khương Hiểu Hiểu đã lớn hơn một chút, cho nên trên lý luận thì có thể tiến hành cấy ghép. Có điều tuy rằng lý luận rất đơn giản, nhưng thao tác thực tế lại rất khó khăn, huống chi ghép tim cho trẻ em trong nước vẫn chưa thành thạo thao tác, cho nên anh mới mời Đỗ Niya hỗ trợ tham khảo, đây cũng là lí do gần đây Đỗ Niya thường xuyên đi đến bệnh viện.
Trần Yên Thực đăm chiêu gật đầu, ngẩng đầu ánh mắt tràn đầy hi vọng: "Vậy Hiểu Hiểu, sẽ không có chuyện gì nữa?"
Tạ Cảnh Thâm lắc đầu: "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Trần Yên Thực còn muốn nói nữa, Tạ Cảnh Thâm sờ sờ đầu của cô: "Anh biết em rất thích Hiểu Hiểu, anh cũng rất thích cô bé, trên mặt tình cảm anh cũng hi vọng cuối cùng bệnh nhân cũng sẽ hết bệnh xuất viện, nhưng việc này không thực tế, anh không thể cam đoan với em một trăm phần trăm được, giải phẫu nào cũng chứa mạo hiểm cả." Huống chi là ghép tim.
Trần Yên Thực gật gật đầu, trong lúc này, cô không thể để anh chịu áp lực quá lớn.
Gọi điện thoại cho Thẩm Lệ, vào lúc này, ngôn ngữ trở nên bất lực, Trần Yên Thực dứt khoát trò chuyện chút việc nhà với chị, cuối cùng Thẩm Lệ cười nói: "Vài ngày nay phiền em rồi, phải quan tâm một nhà của chị, chị nghĩ cũng thông suốt rồi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, an an tâm tâm sinh con gái ra, nói không chừng đến lúc đó Hiểu Hiểu có thể ẵm con bé đó."
Buổi nói chuyện khiến Trần Yên Thực cũng thoải mái không ít, thầm nhủ: "Hiểu Hiểu có thể đợi được quả tim đã là kì tích, nếu giải phẫu không thành công, thì đúng là có lỗi với kì tích, em cảm thấy cuối cùng Hiểu Hiểu sẽ không sao."
"Nhờ lời lành của chị." (Về cái thai)
Trong quá trình giải phẫu gặp phải một vấn đề lớn là đường kính của mạch máu người lớn và đường kính của mạch máu trẻ nhỏ khác xa nhau, Tạ Cảnh Thâm áp dụng kỹ thuật tiến lùi dần để khâu hai mạch máu lại với nhau.
Trái tim của người hiến này đối với Khương Hiểu Hiểu mà nói vẫn là lớn, Tạ Cảnh Thâm mở màng phổi dọc theo tim, để anh đủ không gian tiến hành cấy ghép, cuối cùng thuận lợi khâu ngực lại.
Giải phẫu rất thành công.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng rất nhanh, việc này không thể không nhắc đến, phổi Khương Hiểu Hiểu bị đè ép, hô hấp khó khăn, các vấn đề hậu phẫu nối gót nhau tới, đương nhiên đây đều là nói sau.
Thời tiết càng ngày càng nóng, phụ nữ có thai càng không chịu nổi nóng, Tạ Cảnh Thâm lại càng không để Trần Yên Thực bước ra ngoài, hơn nữa hai tháng cuối cùng, cục cưng càng lớn, bụng của cô đã lớn hơn nhiều, cả người rất dễ mỏi mệt, đứng cũng cực kỳ mệt mỏi, do đó ngoại trừ hai tuần kiểm tra thai một lần Trần Yên Thực không thể không đi ra ngoài, thì chính cô cũng tình nguyện ngốc ở nhà cho khỏe.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ Tạ lão thái thái, còn có mẹ Trần cũng thích chạy qua nhà của đôi vợ chồng trẻ, mỗi lần đến đều không phải đến tay không, cứ như vậy, ngay cả dì cô mời đến giúp cô nấu ăn cũng không có việc gì để làm.
Hai bà tụ tập cùng một chỗ, là bắt đầu tụ lại bàn xem trong bụng Trần Yên Thực là cục cưng nam hay bảo bối nữ, lại nói tiếp việc này Trần Yên Thực và Tạ Cảnh Thâm cũng không biết, có điều Tạ Cảnh Thâm rất muốn có con gái, biến thành Trần Yên Thực cũng thấy trong bụng tám phần là con gái, đến nỗi lúc tán gẫu với người khác cũng là con gái của em con gái của chị thế này thế kia.
Ban đầuTrần Yên Thực còn lo lắng hai người lớn tuổi chạy tới chạy lui dễ gặp chuyện không may, nhưng hiển nhiên sức lực của hai người này lớn hơn cô nhiều, Trần Yên Thực dứt khoát để mặc hai bà qua lại, còn mình thì vào phòng ngủ mở nhạc ngon giấc.
Quan hệ của cô và bà Tạ gần đây tốt lên không ít, cho nên cũng không câu nệ như lúc trước.
Tạ Cảnh Thâm gọi cô dậy, Trần Yên Thực nương theo lực anh ngồi dậy, âm nhạc đã tắt từ lâu.
Hôm nay Tạ Cảnh Thâm về sớm, hai bà mẹ vẫn còn chưa đi, gần đây anh bận rộn trong bệnh việc, với Trần Yên Thực cũng không cẩn thận chú ý được như trước, nghe bà Tạ nói mới biết, gần đây khẩu vị Trần Yên Thực không tốt, mặt trông gầy hơn một chút.
Trên mặt cô vẫn còn mơ màng, Tạ Cảnh Thâm càng nhìn càng yêu: "Em đó, ngủ lâu như vậy."
"Mấy giờ rồi cơ?"
"Tám giờ hơn, hôm nay xem được sao kìa."
Trần Yên Thực nhìn theo hướng tay anh chỉ, đúng là có nhìn thấy mấy vì sao, cô ngốc một lát, mới thanh tỉnh hơn chút: "Hai mẹ đâu rồi?"
"Đưa về lúc sớm rồi."
"Uhm."
Tạ Cảnh Thâm cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm, thế nhưng sinh ra một cảm giác xúc động, người này là của anh, nghĩ như vậy mỏi mệt cả ngày cũng tan đi không ít.
Trần Yên Thực cũng nghi hoặc nhìn anh, Tạ Cảnh Thâm nhéo nhéo ngón tay cô: "Khẩu vị không tốt?"
Trần Yên Thực gật đầu, xoay ngược tay lại nhéo anh, dường như để anh an tâm: "Mẹ nói vậy là rất bình thường, anh đừng lo lắng."
"Uh, có phải gần đây ít ăn đồ anh nấu, cho nên khẩu vị không tốt phải không?"
Trần Yên Thực bật cười ngay tức thời, cả người nhìn mới có chút tinh thần: "Tự kỷ."
"Vậy em nói đi, em có thích cơm anh làm không?"
"Thích."
"Cho nên anh nên có tự kỉ của riêng mình đúng không?"
Trần Yên Thực cười lệch trong lòng anh: Vâng ạ.