Sau khi sinh cục cưng được ba tháng mới sắp xếp được tuần trăng mật, lúc đó đã vào đông.
Đích là Philadelphia, hai người không mang theo bé Trần An, trong nhà cả ngày đều cưng chiều tiểu tổ tông này, nhiều lần lúc Tạ Cảnh Thâm đang sắp kiềm chế không được đều bị tên nhóc này quấy phá, lần này nhất quyết không chịu mang nhóc theo.
Trước khi xuất phát một ngày, nhóc Trần An bị đưa đến nhà của bà Tạ, người già thích trẻ con, nên cũng vui vẻ giữ cháu.
Tháng , thời tiết Philadelphia rất lạnh, trước khi máy bay hạ cánh, Tạ Cảnh Thâm đã giúp Trần Yên Thực sửa sang khăn quàng cổ, xác định che kín cô nàng thật cẩn thận rồi mới một tay kéo cô, một tay cầm hành lý đi ra ngoài.
Đến khách sạn, tắm nước nóng rồi nghỉ ngơi, thành phố H không có chuyến bay tốc hành, từ thành phố H đến Thượng Hải, lại từ Thượng Hải đến Philadelphia, còn phải trung chuyển ở Chicago, dừng lại mấy giờ, chuyến này phải đi hơn hai mươi tiếng đồng hồ mới tới nơi, lúc Trần Yên Thực xuống máy bay đã mệt rã rời không chịu nổi.
Cô càng cảm thấy mệt mỏi thì càng đau lòng Tạ Cảnh Thâm, từ năm mười chín tuổi đã sang Mỹ học tập, chuyến đi đầu tiên chắc chắn không có kinh nghiệm, hơn nữa còn phải đi đi về về nhiều lần, anh cũng chỉ một mình, không một người làm bạn.
Trên xe taxi, cô được anh ôm vào trong ngực, lúc buồn ngủ đã nghĩ, sẽ không bao giờ để anh một mình cô đơn nữa.
Lúc cô thức dậy đã là buổi chiều, cảm giác trên mặt hơi ngứa, mở mắt ra vừa hay nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tạ Cảnh Thâm, Tạ Cảnh Thâm thấy cô thức dậy, liền hôn lên môi của cô, Trần Yên Thực cũng không từ chối, phối hợp với nụ hôn của anh, nhưng vốn cô chưa tỉnh người lắm, bị hôn đến chóng mặt, lại sắp buồn ngủ nữa rồi. ZoZ
Tạ Cảnh Thâm hôn sâu hơn nữa, cô không thoải mái hừ hừ một tiếng, Tạ Cảnh Thâm kéo đồ ngủ cô xuống, lúc Trần Yên Thực thanh tỉnh lại, trên người đã không còn thừa gì mấy, lúc này cô mới loáng thoáng hiểu được Tạ Cảnh Thâm muốn làm gì.
Nhưng mà, đây là ban ngày mà, Trần Yên Thực đẩy anh, lại bị anh cầm ngược lấy hai tay, Trần Yên Thực nổi giận quát: "Tạ Cảnh Thâm!"
Tạ Cảnh Thâm không thèm để ý, hôn từ môi đến vành tai của cô: “Đêm nay ra ngoài dạo nhé?"
Trần Yên Thực chỉ cảm thấy nửa người mất đi khí lực, kháng cự cũng biến thành muốn nghênh còn cự, tức giận mắng cũng biến thành hờn dỗi.
"Đừng như vậy."
"Vì cái gì?"
"Buổi tối lại... Được không?"
"Buổi tối lại cái gì?"
Được một tấc lại muốn tiến một thước! Trần Yên Thực đầu khẽ xoay: "Anh."
Nhưng tiếng nói của cô không có chút lực uy hiếp nào, Tạ Cảnh Thâm theo cổ của cô một đường hôn đến xương quai xanh, Trần Yên Thực hoàn toàn không còn chút lực, cô bị hôn, trong lòng biết không cách nào trốn, muốn tránh đi thì bị anh giữ chặt tay, sức lực của phụ nữ cũng chỉ như gãi ngứa cho đàn ông mà thôi, cô cố gắng lên giọng: "Tạ Cảnh Thâm, anh kéo rèm cửa lại đi."
Tạ Cảnh Thâm cười khẽ: "Em nghĩ kéo rèm cửa lại thì sẽ không thấy gì sao?"
Quả thực Trần Yên Thực xấu hổ và tức giận muốn chết, cô cảm nhận rõ xúc cảm ướt át ở ngực mình, cô nhắm mắt lại, lừa mình dối người là không có chuyện gì xảy ra, mà không biết rằng khi nhắm mắt lại, cảm giác kia càng được phóng đại thập bội, cô rên khẽ một tiếng, tính Tạ Cảnh Thâm càng ngẩng cao.
Tính trong tính dục
Trần Yên Thực cố gắng mấy ngày nay không hề vô ích, dáng người được khôi phục không nói, làn da càng căng tràn sáng mịn, Tạ Cảnh Thâm quả thực yêu thích không muốn buông tay, trong phòng sáng sủa, cơ thể của cô như phát sáng trước mắt anh, mái tóc đen rối tung làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô, với anh mà nói, quả thực là hấp dẫn cực hạn.
Tạ Cảnh Thâm dừng lại trước ngực cô một hồi lâu, rồi tiến dần xuống phía dưới, những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp rơi xuống bụng cô, bụng cô có vết sẹo hồng nhàn nhạt chưa phai.
Khuôn mặt Trần Yên Thực đỏ bừng vì xấu hổ, cắn môi để không phát ra âm thanh, nhưng bây giờ lại như đang tra tấn, Tạ Cảnh Thâm dừng lại ở bụng cô thật lâu, ẩm ướt nong nóng, huống chi cô vốn sợ ngứa, cứ hôn nhẹ nhàng dịu dàng như vậy cô có chút chịu không nổi: "Tạ Cảnh Thâm, nhanh lên." >