Lúc Hòa Lam về đến nhà thì trời đã tối. Cô ở cửa ra vào lần mò tìm kiếm công tắc mở đèn nhưng mày mò mãi mà đèn vẫn không sáng. Cô tắt rồi mở lại lần nữa mới hay bóng đèn đã hỏng.
Hết cách cô đành đổi dép đi trong nhà đến phòng chứa đồ tìm đèn cầy. Phòng chứa đồ chỉ rộng khoảng mười lăm mét vuông, rất nhỏ và hẹp, cô khom người tìm kiếm cả buổi mới tìm được hai cây đèn cây từ rương chứa đồ.
Cô thở hắt ra, lúc quay lưng định đi ra thì đụng phải một dáng người cao lớn đứng ngán đường cô lại.
Hòa Lam giật mình thét lên sợ hãi, sau đó bị hai bàn tay của người đó đè lên vai. Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, nhờ chút ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào Hòa Lam mới nhận ra người trước mặt mình là Bạch Tiềm.
Không biết có phải vì ánh sáng quá mờ hay không, nên cô không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt cậu, mặt cậu như bị lớp sương mù bao phủ, nửa tỏ nửa mờ, mông lung nhợt nhạt.
“Tiềm, em sao thế?” Hòa Lam nghi ngại lên tiếng hỏi.
Bạch Tiềm không nói gì, thần sắc của cậu như bị chìm vào bóng đêm. Hòa Lam bị cậu chặn lại ngay lối ra, sau lưng thì đồ đạc chất lung tung, ra không được mà vào trở lại cũng không xong khiến cô thấy hơi khó chịu. Tay cậu vẫn đang ấn mạnh trên vai cô, dường như bàn tay ấy còn khẽ run, thế nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay thì tựa như muốn thiêu đốt người vậy.
Thấy cậu vẫn im lặng không nói, Hòa Lam bỗng thấy lo lắng, hạ thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì hả?”
Bạch Tiềm bất chợt xoay người, thô bạo đè cô lên mặt tủ phía sau. Hòa Lam thấy ngực căng thẳng, gò má dán lên lồng ngực cường tráng cách lớp vải mỏng, thoáng nghe nhịp tim cậu đập nhanh dữ dội, mặt cô mất tự nhiên nóng lên.
“Tiềm, em làm gì thế?”
“Vừa rồi dưới chân chị có con gián.” Bạch Tiềm tỉnh bơ nói xong liền buông cô ra, tay cũng từ từ hạ xuống.
Nghe có gián Hòa Lam bị dọa sợ hết hồn nhảy phắt đu lên cổ cậu, miệng la ỏm tỏi bảo cậu mau đi ra.
Được cơ thể mềm mại quấn lên người mình, Bạch Tiềm rất tự nhiên ôm lấy cô đi ra phòng chứa đồ bằng tốc độ chậm còn hơn rùa bò. Hai khối mềm mại trước ngực dán chặt vào người cậu khiến hô hấp cậu như chững lại trong thoáng chốc, vật giữa đũng quần cậu rất đáng xấu hổ mà căng phồng lên. Tóc cô còn bết vào má khiến cậu cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang châm chích trái tim.
Gián, chuột, mấy loại sinh vậy này hầu hết đều là điểm yếu của phái nữ.
Trong bóng đêm, Bạch Tiềm hơi nhoẻn môi cười.
Quanh quẩn trong hơi thể là mùi vị thuộc về cô. Vào những đêm khuya thanh vắng, mỗi khi giặt quần áo cho cô, cậu đã ngửi qua mùi vị này vô số lần nên đã khắc sâu ở trong lòng. Hương vị thanh mát tự nhiên, còn mang theo vị ngọt ngào nhàn nhạt rất khó diễn tả bằng lời kia vô cùng kích thích giác quan cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, cậu thật muốn hung hăng đè cô xuống sàn nhà, xé nát quần áo của cô rồi chen vào khu vườn hấp dẫn kia, để cơ thể ấm áp mềm mại ấy xoa dịu dục vọng sắp bùng nổ của mình.
Chẳng mấy chốc đã ra tới phòng khách, cậu thật hy vọng đoạn đường này kéo dài thêm chút nữa, đi chậm thêm một lúc, tốt nhất cứ tiếp tục như thế ấy, để cô vĩnh viễn ở trong vòng tay cậu.
Năm năm trước, sau lần đầu tiên gặp cô, trong lòng cậu cứ có một thứ cảm giác rất kỳ lạ. Ánh mắt cô rất sáng, soi thẳng vào đôi con ngươi u tối của cậu. Cô là người đầu tiên sẵn sàng chờ đợi cậu, ngày đó đêm rất lạnh, thế mà cô lại ngồi ở bên ngoài cả đêm, khiến cậu nhớ đến chuyện của nhiều năm về trước.
Khi còn bé, lúc cậu còn ở Vân Đoan Thượng, tuy rằng cơm no áo ấm đầy đủ sung túc, nhưng cậu không có được sự ấm áp, trong lòng lúc nào cũng như có mồi lửa nhen nhóm, nhìn ai cũng muốn phát hỏa, thấy ai cũng chướng mắt, đối với ai cũng lạnh lùng khinh miệt. Cho nên, ngoài Trác Ninh ra cậu chẳng có lấy một người bạn nào.
Sau đó, xảy ra biến cố kia, cậu quyết định rời khỏi nơi đó, trở thành một người bình thường, nhưng lòng cậu lại thấy nhẹ nhõm thoải mái vô cùng. Thật ra thì, rất lâu trước đó, cậu đã muốn trút bỏ rồi.
Khi đó đối với cậu mà nói, đến đâu cũng đều như nhau cả, chẳng có gì phải bận tâm!
Hòa Lam là một người rất dịu dàng, chăm sóc cậu chu đáo tỉ mỉ. Nghiêm túc mà nói, ngoài lời hứa hẹn hư vô kia thì cả hai chẳng có mối quan hệ nào, cô không có nghĩa vụ phải nhận nuôi câu, chăm sóc cho cậu.
Có đôi lúc cậu nghĩ, tại sao cô phải làm vậy, có lợi ích gì?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể đoán ra suy nghĩ của cô khi đó. Ngày qua ngày, sớm chiều chung sống bên nhau đã thành thói quen, cậu mới từ từ hiểu được. Dường như trong vô thức cậu đã nảy sinh một loại tình cảm rất khó diễn tả bằng lời với cô, tất cả hoàn toàn đều phát sinh một cách tự nhiên.
“Thả chị xuống đi, không sao rồi.” Ra khỏi phòng chứa đồ, cô lại trở nên sinh lực dồi dào.
Bạch Tiềm cúi người cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha, nhận lấy đèn cây trong tay cô cắm lên bàn đốt. Cậu dùng tay che lại thổi thổi, ánh nến chập chờn lay động chiếu lên mặt cậu.
Hòa Lam ôm gối ngồi lọt vào lòng ghế sô pha nhìn cậu. Hình như hôm nay cậu ấy có vẻ im lặng hơn thường ngày thì phải.
“Em ra ngoài mua bóng đèn.” Cậu cầm chìa khóa đi ra cửa.
Hòa Lam từ phía sau kéo cậu lại, “Chị đi với em.”
Người cậu run lên, cúi đầu nhìn bàn tay cô đang nắm áo cậu, đứng im tại chỗ một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Hòa Lam nhìn cậu hỏi, “Sao vậy?”
“Đi thôi.” Cậu trở tay nắm chặt bàn tay cô.
Đường phố vào đêm rất vắng, mấy cửa hàng bán lẻ ở khu dân cư này hầu hết đều đóng cửa sớm hơn trung tâm thành phố. Hai người cứ bước đi chầm chậm dưới mái hiên nhà gỗ, mấy cửa hàng bên cạnh đều đã đóng cửa, thậm chí bên trong khe cửa cũng không lộ ra chút ánh đèn.
Trên đoạn đường yên tĩnh chỉ có tiếng gió khẽ lướt qua mặt sông.
Gió rất lạnh, nhưng cơ thể Bạch Tiềm đang bắt đầu nóng ran, tay cô mềm mại như không xương, chỉ nắm vậy thôi mà lòng bàn tay cậu đã không kiềm chế được tuôn đầy mồ hôi.
Dường như Hòa Lam cũng cảm nhận được điểm bất thường của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu, “Có phải thấy không thoải mái hay không?”
Chị bảo em phải trả lời làm sao đây? Nét cười ẩn giấu đầy trong đáy mắt Bạch Tiềm, tâm tình phiền muộn từ chập tối tới giờ mới thấy dễ chịu hơn chút. Cậu cũng nghiêng đầu nhìn cô đang ngẩng đầu chờ đợi, tinh nghịch nhướn mi nói, “Chị đoán đi.”
Đây là câu trả lời sao? Hòa Lam buồn bực ghê gớm.
Mấy cửa hàng tạp hóa ở đây đều đã đóng cửa, cả hai đành phải đi thêm một đoạn đến trấn nhỏ bên cạnh để mua. Đi qua thêm vài con đường vậy mà chẳng thấy một tiệm tạp hóa nào, nhưng tìm được một siêu thị vẫn còn sáng đèn.
Hòa Lam tìm kiếm tới lui ở trước kệ, nhưng tìm một hồi lâu vẫn không tìm được loại mà cô cần.
Một bóng đèn bỗng đưa tới trước mặt cô, Hòa Lam cầm lấy xem xét, quả nhiên là loại đó, vui sướng cười nói, “Tiềm à, mắt em tinh thật đấy.”
Lúc trở về, Bạch Tiềm ít nói hẳn đi. Hòa Lam không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, thấy hỏi vài lần cậu không trả lời nên cũng ngại không hỏi nữa. Nửa đêm còn bị đày đọa đi xa như thế, toàn thân cô mệt mỏi rã rời, vừa vào nhà liền gục xuống luôn trên ghế sô pha.
Cô bê chân mình lên nhìn một hồi, nơi mắt cá chân bị dếp lê cà rộp lên hai cái bóng nước. Cô thử dùng ngón tay ấn nhẹ vào, vừa đụng vào liền hô “Ối” đau đớn.
“Đừng lộn xộn!” Bạch Tiềm lườm cô một cái rồi quỳ xuống nâng bàn chân cô lên, để rất gần quan sát xem xét.
Hòa Lam bị cậu nhìn đến phát ngượng, “Được rồi, xíu nữa chị dùng rượu thuốc thoa lên là được…” Thấy ánh mắt chiếu tướng của cậu, mấy lời muốn nói tiếp cũng bị nghẹn lại.
Có lúc quả thật cô còn phải xem sắc mặt cậu rồi mới dám phát ngôn nữa cơ đấy. Nghĩ vậy Hòa Lam le lưỡi rụt cổ.
Bạch Tiềm quay về phòng, lúc đi trở ra mang theo hộp y tế. Cậu ngồi xuống trước mặt cô, đem hai chân cô đặt lên đầu gối mình.
“Có thể sẽ hơi đau một chút.” Cậu cũng không chắc nên lúc cầm cái nhíp nhắm ngay vết nước phồng lại ngẩng đầu nhìn cô, dường như đang trưng cầu ý kiến của cô.
“Chỉ là mấy cái bóng nước ấy mà.” Hòa Lam lắc đầu nói tiếp, “Chuyện nhỏ thôi, chị không sao.”
Cậu cầm nhíp chọc vỡ bóng nước, Hòa Lam đau đến cắn răng mắt rướm nước, mười ngón chân trắng muốt đều cuộn lại. Cậu nhìn mà trái tim ngứa ngáy không thôi, khó khăn giúp cô nặn ra bóng nước rồi chầm chậm bôi thuốc ngoài da lên vết thương.
Cảm giác mát lạnh từ vết thương len lỏi đến cõi lòng, cũng men theo đầu ngón tay cậu thấm lạnh vào tận con tim, nhiệt độ trong lòng cũng bất chợt tăng cao không thể kiềm nén.
Bôi thuốc xong xuôi, cậu giúp cô quấn băng vải cố định vết thương, còn thắt nút lại bằng chiếc nơ con bướm xinh xinh.
“Này! Chị có phải con nít đâu mà thắt nơ bướm!” Cô giận dỗi nói.
Bạch Tiềm túm bắp chân cô, ngang ngược cười nói, “Ngược lại em thấy nó rất đẹp.”
Cô chẳng còn lời nào để nói, mấy chuyện nhỏ thế này ngày thường cô đều không so đo với cậu. Có điều được cậu chăm chút như vậy cô thấy mình bỗng như trẻ ra mấy tuổi, hệt như quay về thời còn học cấp ba.
Hòa Lam cười khổ, điểm nhẹ mũi cậu nói, “Chị già rồi, em muốn thắt nơ bướm thì để dành sau này thắt cho bạn gái đi.”
Tay Bạch Tiềm cứng ngắc, móng tay tưởng chừng muốn cắm vào trong thịt. Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy trong suốt của cô. Cô rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của cậu, làm cô chợt bối rối không biết mình đã nói sai điều gì.
“Em còn nhỏ mà.” Bạch Tiềm đã khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên, bất cần nhún nhún vai, “Em chẳng có chút hứng thú gì với mấy cô nàng nữ sinh háo sắc đỏng đảnh kia.”
“Háo sắc đỏng đảnh gì chớ, không phải trường em có rất nhiều bạn gái từ nhân phẩm đến học vấn đều rất ưu tú sao?”
Bạch Tiềm liếc cô một cái, rồi gõ gõ lên chân cô, “Em đang chuẩn bị lên mười hai đấy, vậy mà chị lại đi nói với em mấy chuyện này.”
“Chẳng phải thành tích của em đó giờ luôn rất tốt ư?” Về điểm này thì Hòa Lam ngược lại không hề có chút lo lắng nào. Bạch Tiềm bẩm sinh thông minh, còn có khả năng đã đọc qua thì khó mà quên được, môn học của cậu luôn đạt điểm xuất sắc.
Bạch Tiềm nhỏ giọng lầm bầm, “Thích xen vào chuyện người khác thế…”
“Em nói gì đó?”
“Không có, em nói đã trễ rồi, nên đi ngủ thôi.” Bạch Tiềm đứng dậy, nhân lúc cô còn chưa hoàn hồn đã nhanh chóng nhấc bổng cô lên, sau đó đi thẳng về hướng phòng ngủ.
“Em làm gì thế? Chị chỉ bị phồng chân thôi chứ có bị gãy chân hay gì đâu!” Hòa Lam nổi đóa nện cậu túi bụi.
Quả đấm của cô như nện vào áo bông, chẳng có tý sức nào ngược lại còn giống như đang trêu đùa, có điều hành động đó đã gãi không đúng chỗ ngứa, bộ phận nào đó trên cơ thể cậu đang không ngừng căng lên khiến cậu vô cùng khó chịu, hoảng hốt buông cô xuống sau đó vội vã đi vào nhà tắm.
Làn nước mát lạnh lẽo không ngừng xối lên người cậu, chảy qua cơ thể tráng kiện chắc khỏe, tưới lên vật giữa hai chân đang không ngừng phồng to. Cậu ngẩng đầu bật ra mấy tiếng rên rỉ kiềm nén, bàn tay thon dài từ từ cầm vật đã ướt sũng qua tấm gương mờ mịt hơi nước an ủi dục vọng của mình.
Vật trong tay mỗi lúc một căng cứng, hết cứng rồi mềm, mềm rồi lại cứng, vừa được thỏa mãn xong lại muốn bắn ra lần nữa, trong đầu chỉ cần tùy tiện nghĩ đến cô thôi là máu huyết trong người cậu sôi trào như đang đặt trên bếp lò.
Shit!
Cậu bực dọc không thôi, cánh tay to khỏe huơ loạng lùa hết mọi thứ trên bồn rửa tay xuống đất, sau đó ngồi bệch luôn xuống nền khó khăn thở dốc.
Hơi thở của cậu càng lúc càng gấp rút, cậu khó chịu áp mặt lên vách tường lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi chảy theo mỗi tiết tấu hơi thở dốc cậu liên tục nhỏ giọt từ quai hàm xuống, thấm ướt cả nền gạch hoa ở dưới chân.