Nơi Ta An Lòng

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mình nói thật!” Liêu Hành trợn to mắt, “Anh ta còn sờ mặt mình nữa!”

Vinh Mặc là cái dạng ông chủ nghiêm túc lại đi sờ mặt cậu ta? Ngưng... Thân Việt mặc kệ cậu, “Ah, vậy chúc mừng cậu nhé.”

“Chúc mừng mình cái gì?”

“Chúc mừng cậu còn có mấy phần tư sắc, cách nhan sắc tuổi già suy tàn còn dài lắm a.” Thân Việt cười như không cười nhìn cậu, “Coi như một ngày nào đó đột nhiên có tai họa bất ngờ phải rời khỏi giới giải trí, cũng có thể dụ dỗ được một kim chủ nha.”

“Em gái cậu!” Liêu Hành biết Thân Việt cho là cậu đang giỡn, không thèm giải thích nữa.

Sau khi ăn điểm tâm ở công ty xong, Liêu Hành đi tham gia hoạt động đại ngôn, bận rộn quá liền đem chuyện Vinh Mặc quên mất.

Sau ngày vào đoàn kịch của Lương Minh Chiêu, sau khi khi thử trang phục đi ra, Lương Minh Chiêu hết sức hài lòng.

Từ đó tới nửa tháng sau, Liêu Hành đều ở phòng tập luyện, rồi phòng làm việc của Tiễn Khải Vân, studio chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng tham gia một vài hoạt động, chụp hình, cố gắng giảm cân cũng như nghiên cứu phim điện ảnh của Lương Minh Chiêu. Thể chất của cậu dễ gầy, tại phòng tập luyện vài ngày liền nhanh chóng gầy xuống, cơ bụng múi lại lần nữa trở về, bị Tiễn Khải Vân thấy được, liền nói: “Cũng không phải để cậu diễn hoa hoa công tử! Không cần lộ thịt! Một đứa cả ngày bị mấy đứa học trò bắt nạt thì ở đâu mà có cơ bụng!”

Liêu Hành không thể làm gì khác là không đi phòng tập nữa, mỗi ngày ở nhà gặm táo uống nước, cố gắng để cho mình nhìn ốm yếu một chút.

@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Sau ngày liên tục gặm táo uống nước soi gương chợt phát hiện, tui lại phiêu dật không ít, có hay không làm người thương thương yêu yêu? Thân lão đạo, tui có thể ăn đùi gà được không QAQ [hình ảnh]

@Thân Việt: Trình độ này mà đòi được tôi yêu thương? Mơ đi cưng @Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Sau ngày liên tục gặm táo uống nước soi gương chợt phát hiện, tui lại phiêu dật không ít, có hay không làm người thương thương yêu yêu? Thân lão đạo, tui có thể ăn đùi gà được không QAQ [hình ảnh]

Phía dưới bình luận của fan lại bắt đầu náo nhiệt.

Hành Hành lần này là chuẩn bị diễn một vai ma ốm sao?

Dáng người của Hành Hành chuẩn như vậy mà còn đòi giảm béo, tui sao lại vẫn ăn được! Qúa hư hỏng! Nói xong cầm đùi gà lên, Hành Hành anh ăn không?

Mấy người có thấy Thân lão đại càng ngày càng quỷ súc rồi không? Hành Hành đừng khóc nhé~

Qua cầu bún gạo 过桥米线 phát chúc mừng!

Toan lạt phấn 酸辣粉 phát chúc mừng!

Ngư hương nhục ti 鱼香肉丝 phát chúc mừng!

Thổ lưu thổ đậu ti 醋溜土豆丝 phát chúc mưừng!

Bánh rán trái cây 煎饼果子 phát chúc mừng!

...

Liêu Hành nhìn thấy một dãy những mĩ thực được post lên, tức giận đến bỏ điện thoại, đám này đúng là một đám không có tình người mà!!!

Vừa mở trò chơi giết boss vừa một bên trù Thân Việt ăn mì bị thiếu túi đồ nêm, Liêu Hành cảm thấy sau khi đóng xong bộ phim điện ảnh của Tiễn đạo, bản thân nhất định bị ngược đến chết.

Chuông điện thooại di động bỗng nhiên vang lên, cậu với tay lấy, nhìn số điện thoại gọi tới là “Không thể nghe”

Liêu Hành run tay một cái, nhấn nút nghe: “Chủ tịch?”

“Hành Hành, là cháu nè!” thanh âm của Vinh Yên từ đầu kia vang lên.

Liêu Hành nhẹ nhàng thở phào, cười rộ lên, “Dục Trạch hả, đã lâu không gặp, dạo này khỏe không?”

“Không khỏe” Vinh Yên oán giận, “Hành Hành không tới chơi với cháu!”

Liêu Hành lau mồ hôi, “Chú bận làm việc quá.”

“Vậy chú thứ tuần này có rảnh không?” Vinh Yên hỏi, “Thứ ở nhà trẻ cháu có ngày hội liên hoan gia đình, cháu sẽ diễn một tiết mục, chú qua đây xem cháu được không?”

Hội liên hoan gia đình thì kêu cậu một người ngoài đến làm chi... Liêu Hành khó xử: “Như vậy không tốt đâu...”

“Tới đi mà ~ tới đi mà!” Vinh Yên làm nũng, “Cháu đã nói với mấy bạn học sẽ đem chú tới đó! Bọn họ cũng rất thích chú!”

Liêu Hành khóe miệng có chút méo, cho nên kỳ thực mình chỉ là công cụ để cho bé con này khoe khoang sao?

Điện thoại bị Vinh Mặc nhận lấy, thanh âm có chút trầm thấp truyền đến, “Thứ nếu như không bận việc, cứ tới đây đi! Tôi và Tiểu Thác cũng không biết phải làm gì với trường hợp này, có cậu ở đây, sẽ tốt hơn chút. Các bạn học của Dục Trạch cũng rất hy vọng được nhìn thấy cậu.”

Liêu Hành rất muốn hỏi Trâầm Hướng đâu? Nghĩ một chút lại vẫn không nói ra miệng, thứ ngày đó ở tổ kịch của Lương Minh Chiêu cũng không có cảnh diễn của cậu, thứ mới tới đoàn kịch của Tiễn đạo, cả ngày thứ đều rảnh. Vì vậy liền đồng ý: “Vậy được rồi, địa chỉ là?”

“Tôi lúc đó đến đón cậu.” Vinh Mặc sợ cậu thay đổi, trực tiếp kết thúc trọng tâm câu chuyện, “Ngủ ngon.”

Liêu Hành: “...Ngủ ngon.”

Làm sao có chút không đươợc bình thường nhỉ? Anh sẽ không lợi dụng con gái mà dụ dỗ mình chứ!? Liêu Hành mặt tối sầm, nghĩ gì thế, mình là người dễ dụ sao?!

Buổi chiều thứ , Liêu Hành vừa mới ăn xong, ngủ trưa cũng chưa ngủ, đã nhận điện thoại của Vinh Yên. Không thể làm gì khác hơn là đánh răng thay quần áo xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở dưới lầu, Vinh Yên ngồi ở phía sau trên cửa xe chào hắn: “Hành Hành ở đây này!”

Liêu Hành đi tới, ra phía sau ngồi, vừa nhìn, Trầm Hướng ở phía trước lái xe, Vinh Thác ngồi kế bên vị trí tài xế, Vinh Mặc cùng con gái ngồi ở phía sau. Qủa nhiên là cả gia đình a... Thế nhưng Trầm Hướng tốt xấu gì cũng là vị kia của Vinh Thác, mình rốt cuộc là gì a?

Chào hỏi với mọi người xong, Liêu Hành không nói thêm gì. Người trên xe này, ngoại trừ Vinh Yên, đang ngồi ở đây là ông chủ, chỉ có mình là công nhân quèn, áp lực thực sự lớn mà!

Vinh Yên cũng nhận thấy không khí trong xe có chút kỳ lạ, mở miệng trước: “Hành Hành, chú đoán cháu hôm nay sẽ biểu diễn tiết mục gì nè?”

“Hát sao?” Liêu Hành suy đoán, “Hay là đàn dương cầm?”

“Đều không phải! Đoán lại đi!”

“Nhảy? Đóng kịch?” Liêu Hành quan sát trang phục của bé, là một chiếc váy màu bạc có đính hoa xanh nhạt, vớ trắng, áo khoác lông màu trắng, là trang phục bình thường...

“Cháu sẽ biểu diễn võ thuật đó!” Vinh Yên ngẩng mặt đắc ý, “Lợi hại chưa!”

“Ha, cháu biểu diễn võ thuật?” Liêu Hành cười ra tiếng, nắm lấy cánh tay bé trêu chọc, “Tay nhỏ chân nhỏ này của cháu, đánh quyền hay là múa thái cực đây?”

Vinh Yên nghiêm túc nói: “Triệt quyền đạo.” 跆 拳道

“Thiệt hay giả vậy?” Liêu Hành rất hoài nghi, một bé con tuổi biểu diễn triệt quyền đạo? “Cháu còn học cái này hả?”

“Thực ra ba cháu lúc đầu muốn cháu học thái cực, thế nhưng bà nội cháu nói chỉ có ông già bà già mới học, cho nên cháu liền đổi qua học triệt quyền đạo.” Vinh Yên một chút cảm giác mình đã bán bà nội cũng không có, tiếp tục nói, “cháu mời không thèm giống một ông già như ba đâu!”

“...” Vinh Mặc ho khan tiếng, “Đừng nghe bà nội bậy.”

Liêu Hành nhìn sang, “Cho nên chủ tịch,... Ngài tập thái cực hả?”

Vinh Mặc sắc mặt bình thường, “Luyện qua, rất tốt cho thân thể, tôi từ nhỏ đã học qua, người nhà bình thường đều là từ nhỏ học thái cực, tu tâm dưỡng tính.”

Liêu Hành cùng Trầm Hướng đều nhìn về phía Vinh Thác

Vinh Thác rất bình tĩnh, “Tôi khi còn bé cũng có học, sau này thân thể không tốt, dễ cảm lạnh nên không tập nữa.”

Trầm Hướng suy nghĩ một lát, nói: “Kỳ thực em có thể tiếp tục tập luyện, đối với thân thể không tệ, chúng mình sau này buổi sáng tập thái cực quyền đi!?

Vinh Thác liếc hắn một cái: “Bỏ ý định đó đi.”

Trầm Hướng cười nhẹ một tiếng, biết hắn tuột huyết áp, sáng sớm thích ngủ nướng liền không nói nữa.

“Hành Hành cũng cùng luyện thái cực đi!!” Vinh Yên sờ sờ bụng cậu, “Chú đã gầy thành như vậy rồi, có phải bị bệnh không?”

“He he, không có, chú đang giảm cân.” Liêu Hành cảm thấy nhột, lấy tay bé ra, “Có đẹp trai thêm chút không?”

Vinh Yên nhìn Trầm Hướng với Vinh Thác, lại nhìn ba mình ở bên cạnh, biểu thị yếu ớt: “Dạ, rất soái.”

Liêu Hành nhìn theo ánh mắt của bé, nhất thời QAQ: Cái này không phải khi dễ người sao? Vinh gia gien tốt còn chưa tính, Trầm Hướng nhị thiếu phu nhân kia vì sao cũng đẹp trai đến vậy (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đương nhiên, hiện tại cậu mới chỉ gặp ba vị này mà thôi, đợi cậu sau này gặp mặt Tư Hòa với Đoạn Ly, sẽ không dám hỏi mình có đẹp trai hay không để tự rước lấy nhục.

Xe chạy đến bãi đậu xe tầng hầm của nhà trẻ, mọi người đi về phía lễ đường.

Bởi vì tham gia liên hoan hội gia đình, bốn người đều mặc trang phục bình thường. Vinh Thác sợ lạnh, mặc một cái áo khoác thật dầy, trên cổ quấn vài vòng khăn, còn được Trầm Hướng đeo lên một cái bịt tai bằng lông, Trầm Hướng thì mặc một cái áo gió nhẹ nhàng, trên cổ đeo khăn quàng tình nhân như kiểu của Vinh Thác. Vinh Mặc ăn mặc tương đối đơn bạc, áo sơ mi màu nhạt, áo khoác dạ đen, mà Liêu Hành thì ăn mặc vô cùng tùy ý, hoodie cổ tròn, áo khoác jacket, quần đơn giản, nhìn qua tựa như sinh viên đại học—mặc dù lấy tướng mạo mà nói, vẫn là Vinh Thác trẻ nhất.

anh đẹp trai dắt một bé gái xinh đẹp cứ như vậy ở trong sân trường vào cuối thu từ từ đi, mấy phụ huynh cùng mấy bạn học nhỏ đều liếc mắt chú ý, mấy bà mẹ trẻ đã bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc:

“Thật là đẹp trai! Kìa là phụ huynh của bé nào vậy!”

“Ai ai? Cậu kia có phải minh tinh không? Nhìn rất quen mắt...”

“Đứa bé cũng rất dễ thương!”

...

Xung quanh là tiếng khen ngợi không dứt, Liêu Hành có chút xấu hổ, ngược lại nhìn mấy vị khác, đều hết sức bình tĩnh đi về phía trước, một chút bị quấy rầy cũng không có. Liêu Hành nháy mắt cảm thấy mình thật yếu ớt, vì vậy cũng trở nên bình tĩnh, trên mặt mang nụ cười ôn hòa thường thấy.

Khi mọi ngươời đi vào lễ đường, phát hiện trong lễ đường cũng không lớn lắm đã sắp xếp thành hai mươi mấy cái bàn nhỏ bố trí chỗ ngồi, cô giáo phụ trách đón khách thấy người đàn ông đang tới, trong chốc lát cũng bị dọa sợ: “Chào các vị, đây là phụ huynh của Vinh Yên sao?”

Vinh Mặc gật đầu, mỉm cười nói: “Chào cô, tôi là ba của Vinh Yên.”

Vinh Yên giành trả lời: “Cô Vương, đây là chú hai của con, chú Trầm, còn có Hành Hành...”

Cô giáo lúc này mới nhìn kỹ những người khác, nhìn tới Liêu Hành vui vẻ nói, “Hành Hành... A, không phải, là Liêu Hành...A... Câu, cậu cũng tới sao! Tôi rất thích cậu!”

Người không được để ý tới Trầm Hướng, Vinh Thác: “....”

Liêu Hành đen mặt... Cậu có thể nghe kịp tiếng “Hành Hành” kia! Qủa thật không có chút uy nghiêm mà. Liêu Hành treo nụ cười cũng chào lại cô giáo hỏi “Chào cô, tôi chỉ theo bé Vinh Yên tới tham gia cho vui, làm phiền cô rồi!?”

“Đương nhiên không phiền, không phiền!” Cô giáo Vương đỏ mặt nhìn cậu, “Tôi có thể gọi cậu là Hành Hành không?”

Cô đã kêu còn gì...Liêu Hành bất đắc dĩ gật đầu: “Có thể a.”

Cô giáo Vương kích động che mặt, thật là xấu hổ ghê a! Hành Hành còn nhìn cô cười nữa!

Trầm Hướng ho khan: “Khụ khụ, cô giáo Vương, chỗ ngồi của chúng tôi ở đâu?”

“A, a, là ở kế bên, mời theo tôi.” Cô giáo Vương cuối cùng cũng bắt đầu trách nhiệm của mình, dẫn bọn họ đến chỗ bàn của Vinh Yên sắp xếp chỗ ngồi, “Một bàn là ba gia đình...a... Để tôi lấy thêm hai cái ghế cho mọi người.”

“Được, cảm ơn.” Vinh Mặc chủ động nói cảm ơn.

Hai gia đình khác đã đến, thấy tổ hợp bốn người đàn ông cùng một bé gái cũng có chút kỳ lạ, thế nhưng khi bọn họ nhìn tới Liêu Hành thì một bà mẹ trong nhóm hét lớn: “Hành Hành!”

“...” nụ cười trên mặt Liêu Hành nháy mắt trở nên cứng ngắc, thanh âm của vị tỷ tỷ này quá lớn rồi! “Chào...”

过桥米线/Mì qua cầu

Những người du lịch đến Vân Nam, sẽ không quên nếm thử món mì qua cầu Vân Nam nổi tiếng. Mì qua cầu bao gồm bốn phần. Đầu tiên là một bát lớn súp gà đặc biệt, không ít hơn gram mỗi bát. Thứ hai là một đĩa của nhiều lát thành phần thực phẩm khác nhau, bao gồm thịt sống thái lát, thận lợn, gà luộc, cá tươi, đậu phụ, tỏi tây, mầm đậu xanh, rau mùi và hành lá. Thứ ba, một bát mì gạo lớn. Cuối cùng, một quả trứng chim cút nhỏ xíu. Trong khi ăn, trứng, thịt thái lát và cá nên được đưa vào súp gà trước. Sau đó bỏ vào rau. Khi tất cả thịt và rau đều được nấu chín, cho vào tô mì vào và thưởng thức.

酸辣粉/Miến chua cay

鱼香肉丝/ Thịt lợn băm nhỏ Yuxiang

Thịt lợn băm nhỏ Yuxiang là một món ăn phổ biến trong ẩm thực Tứ Xuyên. Yuxiang là một trong những hương vị truyền thống chính ở Tứ Xuyên. Thịt lợn băm nhỏ Yuxiang xuất hiện trong những thập kỷ gần đây. Người sáng tạo là một đầu bếp đến từ Tứ Xuyên sống trong thời kỳ đầu cộng hòa Trung Quốc. Để làm món ăn này, người Trung Quốc xé nhỏ thịt lợn, sau đó rưới nước sốt tỏi nóng rồi xào với rau, nấm và ớt.

醋溜土豆丝/Khoai tây trộn giấm

煎饼果子/Bánh cuộn chiên

Bánh cuộn chiên là món ăn vặt truyền thống của Thiên Tân. Họ dùng các loại nguyên liệu: dầu mè, tương vừng, đậu phụ lên men, gừng xay, ngũ vị hương, muối…để chế biến nhân bánh; nhân bánh gồm có giá, đậu phụ khô, rau thơm, bánh phở, rồi dùng váng đậu cuộn lại, độ dài khoảng cm; sau đó quẹt nước sốt được chế từ bột mỳ, dấm, muối; cho hai đầu cuộn bánh dính vào với nhau, rồi đem chiên dầu, chiên đến khi bánh có màu vàng.

Bánh cuộn chiên ngày xưa từng được một tiệm bán đậu tương, họ đã nấu tương trong một khoảng thời gian dài thành lớp vỏ ngoài, rồi đem đi phơi khô, sau đó quấn quanh hỗn hợp rau để làm thành sản phẩm. Trải qua nhiều năm sau đó, nó đã trở thành một phần đặc sản của Thiên Tân.

cre: google

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio