Liêu Hành đối với Vinh Mặc cùng Vinh Thác cũng không có cảm giác gì, thế nhưng... một Vinh Yên trở nên ưu nhã yên lặng... Đây chính là bé gái quấn quít lấy cậu đòi kể chuyện xưa sao? Liêu Hành há to miệng.
Trầm Hướng thấy vẻ mặt của cậu, có chút đố kị lại có chút bất đắc dĩ: ”Rất giỏi đúng không? Người nhà này, thực sự là chút đường sống cũng không lưu cho người khác.”
Liêu Hành nhìn một nhà chói mắt trên khán đài, gật đầu, cảm khái nói: “Đúng vậy, đã sở hữu vốn liếng khiến người khác hâm mộ, còn giữ tài năng khiến người ghen tị, ngay cả liều mạng cố gắng thì vẫn không đuổi kịp bóng của bọn họ, nên làm thế nào?”
Thế giới này chính là như vậy, là ai quy định, giàu hơn ngươi thì không ưu tú hơn ngươi đâu? Những người trong mắt người khác là thiên chi kiều tử, chỗ nào cũng so với người bình thường càng cố gắng hơn!
Trầm Hướng khá xúc động: “Cho nên mới nói, chúng ta càng phải cố gắng mới được! Nếu không... thực dễ dàng tự ti đó!”
Liêu Hành nhìn hắn: Nhìn anh có giống như là người biết tự ti hả! Còn có, cái gì gọi là “Chúng ta”?
Trầm Hướng không giải thích nhìn cậu cười: “Cậu cố gắng lên nhé”
“...” Liêu Hành vẻ mặt khó hiểu, “Tôi cố gắng cái gì?”
Trầm Hướng không để ý tới cậu, chuyên tầm nhìn biểu diễn.
Liêu Hành không lên tiếng, cũng chăm chú thưởng thức. Nhìn một lúc, ánh mắt liền chuyển qua trên người Vinh Mặc: Từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn được gò má, người nọ cúi đầu thỉnh thoàng lộ ra gương mặt dưới ánh đèn sân khấu một cách mơ hồ, xa xa nhìn đến có chút không chân thật. Hắn đánh piano thật giỏi, tư thế an tĩnh đánh đàn như vậy một chút cũng không giống ông chủ cao cao tại thượng ngồi sau bàn làm việc vùi đầu phê duyệt văn kiện.
Liêu Hành tranh thủ thời gian chờ lướt weibo, thuận tiện bị mấy trăm cái tin nhắn hù dọa.
Hành Hành! Anh sao lại cùng mấy bà mẹ này chụp ảnh! Tiết tháo đâu!
Hành Hành, nói mau, đứa bé kia là của ai.
Hu hu hu thật ghen tị, lướt weibo liền thấy Hành Hành kí tên chụp ảnh với mấy bà mẹ, không thích chút nào...
Anh không phải đang đóng phim sao! Sao lại đi nhà trẻ vậy, cùng khí chất của anh hoàn toàn không hợp với chỗ đó đâu a!
Thật ra khí chất cũng hợp mà...
Em cũng muốn ôm Hành Hành chụp chung! Em muốn kí tên! Hu hu hu...
Nghe nói là liên hoan hội gia đình, Hành Hành anh cuối cùng cũng công bố bí mật tình cảm rồi hả?
Tình cảm bí mật em gái cưng đó (╯‵□′)╯︵┻━┻ Liêu Hành đỡ trán, không thể không share lại weibo của cô giáo Vương:
@Liêu Hành muốn làm diễn viên đóng thế: Cùng con gái của bạn tham gia hoạt động, các giáo viên với phụ huynh của trường đều rất nhiệt tình, mấy bé biểu diễn rất dễ thương:)) tui chỉ tới tham gia náo nhiệt!//@miss Vương dạy mẫu giáo: A a a! Ngày hôm nay Hành Hành tới nhà trẻ của tui nè! Vui quá trời! Kích động đến hông biết nói gì luôn! [hình ảnh]
Tin nhắn từ Thân Việt cũng tới: Cậu sao lại chạy tới nhà trẻ? Đi với ai?
Liêu Hành nhắn lại: sếp, người yêu của sếp, sếp của sếp
Thân Việt:... À, cố gắng chơi, chơi vui nhé.
Liêu Hành thoáng chốc có chút nghẹn họng với cảm giác thỏa mãn của Thân Việt.
Gia đình Vinh gia biểu diễn xong, chào tạm biệt sau khi nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tổ hợp vị soái ca với bé gái đẹp như vậy, rất nhiều phụ huynh đều hỏi thăm về bọn họ.
Vinh Yên vừa về tới chỗ ngồi liền hỏi: “Hành Hành, cháu kéo violin được không?”
Liêu Hành giơ ngón tay cái lên: “Giỏi quá trời luôn! Dục Trạch lại còn biết kéo violin nữa, chú thật không nghĩ tới, thật giỏi, vỗ tay!” Nói xong liên ba ba ba vỗ tay.
Vinh Yên vui vẻ cười rộ: “Cảm ơn Hành Hành.”
Kế tiếp là tiết mục của những gia đình khác, Vinh Yên lại tham gia một cái hợp ca, buổi liên hoan gia đình cuối cùng hạ màn lúc h. Chụp chung ảnh xong, các giáo viên bắt đầu tiễn các gia đình ra về, Liêu Hành thì bị giữ lại chụp mấy tấm mới có thể được thả.
Sau khi lên xe, Trầm Hướng trêu chọc:” Nè Thần An em không cần lo việc kinh doanh của công ty rồi, dưới cờ có diễn viên nhân khí rất cao nhé!”
Vinh Thác liếc hắn: “Em vốn chả lo lắng.”
Vinh Mặc hỏi con gái: “Dục Trạch hôm nay chơi vui không?”
“Rất vui”Vinh Yên một tay ôm cánh tay Vinh Mặc, một tay ôm cánh tay Liêu Hành: “Ba ba, chú hai, chú Trầm còn có Hành Hành đều ở đây, Dục Trạch cảm thấy vô cùng vui!”
Vinh Thác bị không khí này lây nhiễm, cũng cười rộ lên: “Cháu nếu như mỗi ngày đều có thể hiểu chuyện như hôm nay thì tốt rồi.”
Vinh Yên trả lời: “Chú hai mỗi ngày đều có thể ôn nhu như hôm nay thì tốt rồi.”
Vinh Thác ánh mắt như dao nhìn qua, Vinh Yên hừ hừ: “Mỗi lần tới nhà chú hai đều phải làm bài tập.”
“Ở nhà của chú cháu chỉ có lựa chọn, một, vẽ xong thì làm bài tập, hai, làm bài tập xong thì vẽ.” Vinh Thác cười lạnh, “Cho rằng tới nhà chú không cần làm bài tập? Nghĩ thật khờ mà.”
Trầm Hướng nhịn cười: “Bé vốn là khờ mà.”
Vinh Yên hầm hừ nhào vào lòng Liêu Hành, làm nũng: “Vẫn là Hành Hành đối với con tốt nhất, con ở nhà chú được không?”
Liêu Hành đen mặt: “Thì ra cháu ngày nghỉ phải làm bài tập sao?”
Trầm Hướng cùng Vinh Thác đều quay đầu nhìn, Trầm Hướng hỏi: “Cho nên Dục Trạch ở chỗ cậu mấy ngày đều không làm bài tập?”
Liêu Hành nhìn Vinh Yên đang liều mạng nháy mắt cầu xin, trung thực nói: “...Không có.”
Trầm Hướng cười mắng: “Nhóc quỷ!”
Vinh Mặc nhìn Liêu Hành, chỉ mỉm cười, không tỏ ý gì. Ngược lại xoa đầu con gái, nói: “Về sau ngoan ngoãn làm bài tập, không nên để người lớn nhắc nhở.”
“Dạ.” Vinh Yên mếu máo.
Trầm Hướng đánh xe đến quán cơm, mọi người cùng nhau ăn cơm.
Cơm ăn được nửa, Liêu Hành nhận được điện thoại của Lương Minh Chiêu: “Mau tới studio, thời hạn phút!”
Cạch! Cúp điện thoại.
Liêu Hành bất đắc dĩ, xin lỗi với mọi người, chuẩn bị đón xe đi studio.
Mới ra khỏi cửa, đã bị Vinh Mặc gọi lại: “Tôi đưa cậu đi.”
“A? Không cần!” Liêu Hành xua tay, Vinh Mặc được Trầm Hướng chở, sợ rằng tài xế đến không kịp, “Tôi gọi xe được rồi.”
“Không có việc gì, tôi có xe gởi ở đây, đi thôi.” Vinh Mặc xoay người tới bãi đỗ xe, Liêu Hành đành phải chạy theo.
Trên đường đi Liêu Hành không nói lời nào, Vinh Mặc thì chuyên tâm lái xe, hai người một đường cứ như vậy trầm mặc chạy tới studio.
Trước khi xuống xe, Vinh Mặc nói với Liêu Hành: “Cảm ơn cậu hôm nay có thể tới, Dục Trạch rất vui.”
Liêu Hành cởi dây an toàn, mở cửa: “Vậy... cảm ơn chủ tịch đã chở tôi, tôi đi trước nhé.”
“Đợi một chút.” Vinh Mặc gọi cậu lại, nhón người về phía trước tiến tới hôn môi cậu, liền rời đi, “Gặp lại.”
“Tạm...biệt.” Liêu Hành xuống xe vẻ mặt như đi vào cõi tiên.
phút sau, Liêu Hành nhảy dựng lên: Gì đấy! Tui đây là bị chủ tịch phi lễ hả?! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Vinh Mặc đã sớm không thấy bóng dáng rồi.
Vào studio, theo phó đạo diễn chỉ đường tiến tới phòng hóa trang, Lương Minh Chiêu nhăn mày: “Đến trễ phút.”
Liêu Hành vội vã điều chỉnh trạng thái, liên tục nói xin lỗi: “Thật ngại quá thật ngại quá.”
Lương Minh Chiêu không nói gì, trực tiếp bàn chuyện với cậu.
Đoạn trước đó chủ yêu tập trung vào cảnh Kỳ Uyên đóng vai Qúy Lẫm cùng nhân viên mật thám, Liêu Hành đóng vai phản diện Đường Việt xuất đầu lộ diện. Lương Minh Chiêu quan sát cậu từ trên xuống dưới, nói: “Màn xuất hiện của cậu đổi một chút, đoạn này diễn lại.”
“Màn xuất hiện đổi cách khác?” Liêu Hành nhíu mày, “Lần trước động tác đạp tay thuộc hạ lái xe không đẹp hả?”
Lương Minh Chiêu: “Không đủ đẹp. Thợ make up! Người đâu! Mau tới đây hóa trang cho cậu ta!”
Thợ trang điểm xách theo thùng trang điểm đi tới, mặt không đổi dắt Liêu Hành tới ghế, bắt đầu làm.
“Cậu gần đây có chút gầy thì phải!” Lương Minh Chiêu gật đầu, “Hiện tại hình thể so với trước kia được hơn, trước kia quá non mềm, không đủ khí thế.”
“...” Liêu Hành phiền muộn, vóc người trước đây của mình rốt cuộc là non mềm thế nào? Cư nhiên bị ghét bỏ thành vậy?
“Trang phục! Đến đây, đem trang phục của cậu ta tới đây!” Lương Minh Chiêu vừa la vừa nói chuyện với cậu, “Lần này tôi đổi trang phục hấp dẫn hơn, thợ trang điểm cô làm mặt cậu ta trắng một chút, chọn màu son thích hợp, tóc chỉnh lại một chút! Tay! Ngón tay của cậu ta dũa một chút, làm thật đẹp nha!”
Liêu Hành trợn mắt: “Tui không giả gái đâu!”
“Nghĩ nhiều rồi!” Lương Minh Chiêu trợn mắt, đưa kịch bản sửa đổi cho cậu, “Cảnh đường Việt xuất hiện đổi thành cảnh biệt thự bị đốt, mấy thuộc hạ giúp y thanh lý kẻ phản bội, một cây đuốc đốt biệt thự phản đồ, cậu từ trong phòng đi ra, biểu tình phải lạnh lùng, ánh mắt miệt thị! Đến lúc đó camera sẽ tiến gần cậu, cậu làm một động tác cài nút tay áo, phải ưu nhã biết không? Sau đó thấy Qúy Lẫm nấp trong góc, cậu nhìn anh ta liếc một cái, không lâu sau lên xe rồi đi là được.”
Liêu Hành gật đầu, cầm kịch bản đọc. Một màn này lợi thoại của cậu chỉ có một chữ —- “Đi”, những cái khác toàn dựa vào ngôn ngữ tay chân để biểu hiện, phải thể hiện ra một Đường Việt thủ đoạn độc ác, lại phải thể hiện người này cao ngạo giảo hoạt, có chút khó khăn.
Kỳ Uyên đi tới, y mặc một bộ đồng phục công nhân thoát nước rất bình thường, trên mặt còn bôi đen, trong kịch bản y sẽ từ nắp cống bên đường nhìn lén. Tuy là trang phục lôi thôi, nhưng biểu tình của Kỳ Uyên lại thư giãn thích ý: “Nè, anh nói Liêu Hành, có muốn anh đây chỉ cậu chút không.”
Liêu Hành vừa thay quần áo vừa đuổi y: “Anh đây diễn cái này còn cần cưng chỉ hả? Đợi lát nữa anh diễn cho cưng mù mắt luôn!”
Kì Uyên nhếch miệng cười, “Ừ, anh chờ.”
Liêu Hành sau khi hóa trang, Kì Uyên liền huýt sao, “Ôi, cái này là chưa diễn đã mù mắt tui rồi! Làm sao giờ Hành Hành ơi, anh đây hình như có chút yêu cưng rồi đó!”
Chỉ thấy Liêu Hành lúc này, mặc một thân sơ mi trắng, quần bò màu đen bó sát người, giày da đen, trên lưng dắt một khẩu súng lục màu bạc, dây nịch bao lấy thắt lưng thon gầy, mông đĩnh kiều, liếc mắt liền làm người đố kỵ! Ống tay áo của cậu khẽ vén lên, cổ áo để hở một nút, tóc mái vén lên, để lộ ra cái trán sáng bóc cùng khuôn mặt bị đánh đến trắng bệch, trên môi bôi chút son nhạt, lông mày rậm, đuôi lông mày khẽ cong, khi miệng nhếch lên mang theo loại đẹp sắc bén.
Liêu Hành vừa mở miệng liền bổ đao: “Fuck! Lạnh chết tui! Áo khoác, áo khoác!”
Mấy người thợ trang điểm đang chìm trong trạng thái hoa si đều biểu tình “Cao lãnh một chút sẽ chết hả”!
Người phụ trách trang phục đưa cho cậu áo khoác quân phục, Liêu Hành cũng không thèm nhìn hóa trang này đẹp trai cỡ nào, khoác áo thật chặt bao lấy mình, thúc giục: ”Khi nào quay? Lạnh muốn chết!”
Lương Minh Chiêu giơ tay: “Chuẩn bị xong liền quay!”
Những người khác tất nhiên là đã sớm chuẩn bị xong, khi Liêu Hành vừa đến, Lương Minh Chiêu dặn cơ bản xong, hiện trường liền bắt đầu.