Hoàng tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình.
Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không muốn thấy con mình phải khổ cực, lọ mọ một mình.
- Hay là thôi đi a. Để đợi mấy năm nữa mình hãy cho nó đi lên trên đó. Chứ e lo lắm - mẹ Hoàng thủ thỉ với chồng.
-a Thôi là thôi thế nào? tuổi đầu rồi mà lúc nào cũng mẹ mẹ mẹ mẹ. Cái gì cũng mẹ, mẹ chăm, mẹ lo thì bao giờ mới lớn? - Bố Hoàng gay gắt.
- Nhưng nó còn trẻ người non dạ. Vợ chồng mình lại có mỗi nó nên em lo lắm.
- Hồi xưa anh , đã phải bươn trải thì mới có được như ngày hôm nay. Đằng này giờ nó tuổi đầu rồi mà vẫn còn bé dại thì làm sao mà có nổi tương lai? Em yên tâm đi. Đâu sẽ có đó. Cuộc sống mà cứ phẳng như mặt hồ thì chẳng bao giờ con mình lớn được em ạ.
Nói rồi ông ôm bà an ủi, cả hai chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm ấy Hoàng chia tay bố mẹ để lên hà nội. Bố mẹ nó bận nên nó lên đường một mình sau những lời dặn dò tỉ mỉ của mẹ. Với lại bố mẹ nó cũng đã sắp xếp sẵn phòng ốc của nó ở trên đó từ trước, nó chỉ việc ngồi taxi một mạch đến nơi. Ngồi trong taxi nó đang mông lung nghĩ ra cảnh tượng cuộc sống mới của nó thế nào. Có hãi có sợ nhưng nó cũng thấy vui vui vì giờ một mình không ai quản lý, lại sẵn đạn bố mẹ chu cấp nên nhìn mặt nó tỏ vẻ khá háo hức. Rồi trên xe nó thiếp đi lúc nào không biết.
- Này cậu đến nơi rồi. - tiếng anh taxi khiến nó bừng tỉnh giấc.
Nó dụi mắt mở cửa xuống xe. Trước mặt nó là khu trọ khá lớn nhưng nhìn sạch sẽ chỉn chu thoáng mát. Nó còn chưa định hình điều gì sẽ xảy ra thì có một ng phụ nữ tầm tuổi mẹ nó lên tiếng:
- Mày là Hoàng con mẹ Phương đúng không thế?
- dạ cháu đây ạ. Cô là...?
- mẹ mày dạm cô trước rồi. Cô là chủ cái dãy trọ này. Cô là Lan. Thôi nhanh nhanh đi theo cô. Phòng của mày lối này.
Hoàng theo bước cô Lan, đi qua từng dãy phòng, ai cũng đều nhìn nó nhất là mấy cô nữ sinh bị làn da trắng môi đỏ cùng quả tóc nhuộm vàng kiểu hàn xẻng của nó hút hồn. Nó không lấy làm tự hào mà trái lại nó cảm thấy rụt rè vì xung quanh toàn những gương mặt lạ lẫm. Nó k biết nên bắt đầu từ đâu và như thế nào để làm quen với mọi người.
- Chìa khoá phòng đây nhé. Mày cầm lấy từ giờ cô giao cho mày đấy. Nghỉ ngơi đi rồi chiều mát cô đưa nội quy ở đây cho mày xem đọc và làm theo nhé. Cô là cô chúa ghét đứa nào không có quy định quy củ phép tắc gì hết. Đồng ý là tiền chúng mày bỏ ra để thuê phòng cô nhưng không làm theo ý cô là cô cũng không thiết. Mày nhớ lời cô dặn nhá.
Mở cửa phòng nó thở một hơi dài, tặc lưỡi lắc đầu:"Lại một bà la sát". Nó mệt phờ lăn quay ra ngủ qua trưa đến tận chiều mới thức dậy. Tối đến nó chỉ ăn qua loa vài món, có vẻ đồ ăn không hợp khẩu vị nó hoặc cũng có thể cơm mẹ nó nấu ngon hơn cơm ở cái xóm trọ này. Về phòng nó điện thoại tíu tít gọi cho bố mẹ và mấy đứa bạn thân rồi nó tắt đèn ngủ sớm. Vì nó biết ngày mai là một ngày dài với nó.....