Linh tiếp chuyện:
- Là thế này.... hồi xưa, chuyện từ hồi ông bà mình, hình như có giúp gì đó cho gia đình bố mẹ chú Khang. Có ân nghĩa nên hai nhà gắn bó với nhau lắm. Đến thời này thì chú Khang vốn tính tình hiền hoà, vui vẻ mà lại rất tử tế nên vẫn rất thân thiết gia đình mình. Hồi Linh còn nhỏ là chú hay đến nhà tớ lắm nhưng bây giờ công việc bận rộn nhiều nên chú cũng chẳng còn mấy khi đến chơi nữa.
- Vậy là chú Khang không phải chú ruột cậu à?
- Ừ.
- Bảo sao hai người chả có cái nét nào giống nhau cả:)
- Nghĩ gì. Có cùng huyết thống đâu mà giống với nhau.
- Nhưng giờ chú ấy đang làm gì rồi. Tớ toàn để ý sáng ra đã mất tích mà tối muộn lại say mềm mới về. Chẳng lẽ lại là một tên nát rượu.
- Ông nghĩ gì vậy. Người ta đường đường là một giám đốc một ông sếp mà vẫn phải nghe lời con nhỏ này cho ông ở ghép cùng đấy ạ.
- Thật vậy á?
- Ông không biết đấy thôi. Tôi nhờ ba mẹ nói khó dữ lắm đó. Chứ đâu dễ gì mà chú ấy lại muốn ở ghép cùng với ai trong ngôi nhà của mình nữa. Chú ấy làm gì có ý định kinh doanh đâu mà.
- Vậy vợ con chú ấy đâu?
Giọng Linh trầm xuống:
- Chú ấy li dị từ lâu rồi vì hình như chú ấy phát hiện ra đứa con không phải của chú ấy.
- Rồi sao? Sếp này sếp nọ mà chịu cảnh ở một mình vậy sao? Chú ấy không bước tiếp?
- Chắc vì có lẽ dành quá nhiều tình cảm cho người vợ cũ lúc ban đầu nên chú ấy sợ không dám đi bước nữa.:) mình đoán vậy.
- Không. Mình lại nghĩ khác. Có lẽ chú Khang lại thích là tay chơi muốn sống tự do, săn các em kiều nữ trẻ đẹp hơn. Nên mới quyết không bước lần .:))
Nó trọc cười Linh làm cho bầu không khí bớt căng thẳng sau câu chuyện mà Linh vừa kể cho nó.
Nhưng suy cho cùng thì nó vẫn nghĩ chú Khang là một người khá giàu tâm trạng. Có lẽ chú ấy cũng khá đơn độc nên mới phải tìm đến những chén rượu làm bạn để quên đi ưu phiền. Bỗng chốc trong đầu nó loé lên ý tưởng là trở thành một người bạn tri kỉ tâm sự giãi bày với chú Khang để ông ta bớt buồn. Nhưng nó chợt cười trừ gạt phắt đi cái suy nghĩ trẻ con đó. Vì có khi sự có mặt của nó trong ngôi nhà đã đủ khiến chú ta bực bội rồi, mà muốn thì người có tiền có quyền như ông ta cũng có thiếu gì người để giao lưu kết bạn chứ đâu đến lượt thằng trẻ ranh như nó. Vả lại hai người hai thế hệ thì khó có sự đồng nhất về quan điểm. Thì tâm sự với tâm giao kiểu gì? Có khi cứ im lặng như thế này lại hay. Không ai xen vào đời tư của ai lại đỡ bị mất lòng.
Đưa Linh về nó cũng vội vã về phòng. Cửa, đèn vẫn sáng nhưng chú Khang nằm trên ghế sofa đã thiếp đi lúc nào không biết. Nó nhẹ nhàng leo lên phòng mà cố không gây tiếng động cho chú Khang ngon giấc. Nó mở cửa sắp chui được vào phòng thì tiếng chú Khang vọng lên làm nó hết hồn:
- Này! Ngủ sớm đi. Mai đừng đặt báo thức nữa nhé! Sáng sớm ầm ầm hoài.
Nó không đáp mà lại nhè nhẹ đóng cửa. "Hoá ra là ông ấy vẫn tỉnh, diễn sâu thật" nó nghĩ thầm. Nó cảm thấy hơi ngượng vì mấy ngày qua nó trở nên lười nhác hơn. Nhưng lại tự an ủi mình mai sẽ dậy sớm một hôm để refresh lại cơ thể. Lăn xuống giường nhưng trong đầu nó vẫn không khỏi thắc mắc về chú Khang. Nó cũng chẳng biết vì sao nữa. Hay nó trở thành một con người bao đồng từ lúc nào rồi không biết?
"Beep" tiếng tin nhắn làm nó dứt dòng suy nghĩ mông lung ấy đi. Là Linh: " tớ thích cậu lắm! Ngốc"
Làm sao bây giờ? Tim nó đập mạnh loạn nhịp? Thích ư? Hình như nó vẫn chưa sẵn sàng...