Kelso ngồi trong quán Cơ Hội Cuối[], lưng quay ra cửa, tay cầm cốc rượu. Đến thành phố rồi hắn mới nghĩ đến khả năng những việc xảy ra ở trang trại MM có thể đã đến trước hắn. Ý nghĩ đó khiến hắn lạnh toát sống lưng. Phản ứng đầu tiên của hắn là rời khỏi thành phố. Sau đó hắn nhân ra mình đã được phục vụ quán rượu, vốn là bạn tốt của lão Stonewall, thân mật chào đón. Nếu gã đó đă nghe phong thanh về những gì hắn đã làm với Stonewall, chứ đừng nói là đứa con gái, thì giờ này hắn đã nằm trên phố rồi - nếu không bị hành hình mà chẳng cần xét xử! Kelso nuốt ừng ực cốc rượu. Hắn đã tính ở lại đây một hai ngày, rồi dạt về phương Nam trước khi mùa đông đến.
[] Nguyên gốc là Last Chance Saloon.
Giờ thì hắn chẳng thể quay về trang trại MM nữa. Trước khi chạm trán đứa con gái thì hắn vẫn còn cơ hội thuyết phục tiểu thư Victory nhìn sự việc theo góc độ của hắn. Nhưng sau chuyện đó và việc đánh Stonewall, chắc chắn hắn không thể lưu lại đất này, thậm chí là đi lại trên đường Outlaw. Những kẻ tới lui trên con đường đó rất quý trọng lão Stonewall và tiểu thư Victory, có thể hắn sẽ chạm trán với kẻ nào đó cảm thấy bắt buộc phải trả đũa. Hai điều duy nhất hắn hối tiếc là đã cưỡng bức con bé kia, và không chờ để phục kích Mahaffey rồi bắn cho thằng đó rơi khỏi yên ngựa.
Hắn rót thêm rượu từ cái chai đặt trên bàn và đảo mắt quanh phòng. Có mấy gã ở quầy bar, một bàn choi bài, một tên lính mới đang ngồi một mình cuối phòng. Hắn lấy đồ cuốn thuốc lá ra khỏi túi và chậm rãi cuốn một điếu. Chẳng cần phải vội, hắn chưa biết sẽ đi đâu.
“Ê, Kelso. Chú mày làm gì trong thành phố thế? Chẳng phải đang bận quây gia súc ở MM à?” Người phục vụ oang oang và mọi cặp mắt đổ dồn về phía Kelso.
Kelso nhét thuốc vào miệng trước khi nhìn lên. Hắn cười méo xệch, “Ờ, nhưng tôi không làm nữa. Tôi nghỉ rồi. Tôi phải tìm việc khác. Chả còn gì ở đấy cho tôi sau khi gã mới đến.”
“Gã mới nào? Phải thằng cha đầy thương tích vừa tới đây với cô Victory không? Trông hắn như mới đánh nhau và bị dần cho một trận đấy.”
“Đúng vậy, và tôi là người đó.” Kelso không thể bỏ qua cơ hội khoe khoang.
“Cá là hay phải biết. Stonewall nghĩ sao? Tôi dám chắc ông ấy không muốn mất chú mày. Ông ấy nghĩ chú mày được lắm đấy.”
Có một khoảng lặng khi Kelso gạt lương tâm cắn rứt sang một bên và tập trung vào sự căm ghét Mahaffey.
“Ông Stonewall sẽ bị đẩy ra đồng cỏ trước khi toi thôi. Tôi đã nghĩ tiểu thư Victory sẽ cho tôi làm đốc công khi ông Stonewall già yếu, nhưng gã Mahaffey tiếm quyền rồi. Nghe đâu hắn là cộng sự của tiểu thư Victory. Hẳn cô ấy sẽ làm theo lời hắn thôi. Hắn không quan tâm đến việc người khác đã làm lâu năm rồi. Tôi đây đã bỏ rất nhiều công sức. MM sẽ không như cũ nữa đâu. Tan hoang cho xem. Tiếp theo cảnh sát sẽ vào cuộc cho xem.” Kelso tự đắc rằng hắn có thể gieo rắc tin đó. Chỉ trong vòng một tuần tin đồn sẽ lan khắp vùng.
Lúc này thì những kẻ ăn không ngồi rồi đã có chủ đề để bàn luận, họ tảng lờ Kelso, đấy cũng là việc hắn muốn. Hắn ngồi xuống với chai rượu, cảm thấy mất mát và vẫn còn việc chưa giải quyết. Ý nghĩ không bao giờ được quay lại trang trại MM nữa đang gặm nhấm ruột gan hắn. Hắn có thể điều hành trang trại tốt hơn lão Stonewall! Hơn thế nữa, hắn đã mất nhiều năm đợi tiểu thư Victory trưởng thành rồi để mắt đến hắn. Hắn vẫn không thể tin cô ta đã bảo hắn cút đi! Hắn đã vắt kiệt sức cho trang trại MM, và cô ta bảo hắn cút đi!
“Cậu có phiền nếu tôi ngồi cùng không?”
Kelso nghếch đầu nhìn gã lính mới. Một tay gã cầm điếu thuốc dài, chai rượu thượng hạng của quán trên tay kia. Gã thấp, vóc người trung bình, mái tóc thưa với hàng ria xoăn được bôi sáp. Trang phục của gã bảnh bao như những kẻ đỏm dáng Kelso từng thấy - quần vải sọc xám, áo vét, sơ mi lụa mềm, dây đồng hồ vàng vắt qua cái áo khoác che phủ cái bụng to. Một gã thực sự bảnh bao, Kelso nghĩ. Thề có Chúa, một gã thực sự bảnh bao!
“Có, tao thấy phiền đấy. Tao không muốn giao du với mày.”
“Tôi nghĩ sau khi nghe điều tôi nói, cậu sẽ muốn đấy. Nhưng khó mà chuyện trò khi đứng thế này.” Gã tự kéo ghế ra, ngồi xuống, rồi khó chịu liếc quanh cả quán rượu lẫn khách khứa.
Kelso nghĩ thằng ngoại quốc này can đảm đấy. Nhưng không đủ óc để biết đường tránh lửa cháy. Mình có thể lấy chuôi súng đập vỡ đôi tay đẹp đang nằm trên bàn. Không hiểu hắn sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
“Tao nghĩ mày nên co giò biến đi trước khi tao nổi điên.”
Bàn tay đẹp đẽ đẩy cái chai ngang qua bàn. “Tôi nghĩ cậu sẽ thấy thứ này ngon hơn nhiều so với thứ cậu đang uống.” Gã người lạ nói bằng ngữ điệu lạ hoắc và Kelso phải chú tâm mới nghe rõ.
“Mày định làm trò hề bằng kiểu nói năng đấy hả?”
Gã cười và cái khuôn miệng rộng nhắc Kelso nhớ tới ai đó, hoặc điều gì đó. “Dĩ nhiên là không rồi. Tôi đến từ Anh.”
“Đấy là đâu?”
“Ơn tròi, đó là một thế giới rất xa nơi này.” Gã ngước mắt lên trần.
“Tao không biết mày có ý gì, nhưng tao chẳng hiểu mày nói gì cả.”
“Cậu nói đúng. Rất đúng. Tôi nói thẳng luôn. Cậu có thể điều hành trang trại MM không?”
Câu hỏi làm Kelso choáng váng, giật nẩy cả người. “Ý mày là sao? Mày đang nói cái quái gì thế?”
“Tôi là Robert McKenna. Con trai và người thừa kế của Marcus McKenna. Tôi yêu cầu cậu không tiết lộ với ai thân phận của tôi... vào lúc này.”
“Tiết lộ nghĩa là sao? Ý mày là gì?” Kelso giận dữ làu bàu, nhưng tim bắt đầu đập phấn khích. Con trai ông Marcus! Có bất ngờ không chứ?
“Nghĩa là nói,” Robert cộc lốc. “Đừng nói cho bất cứ ai biết tôi là ai.”
“Sao không? Anh xấu hổ à?”
“Đương nhiên là không!” Robert sắc giọng. “Chỉ có kẻ ngốc mối tiết lộ kế hoạch của mình trước khi hành động.”
Kelso cảm thấy như bị tát vào mặt nhưng không thể hiện gì ra ngoài mà chỉ càu nhàu. “Anh muốn gì ở tôi?”
“Tôi tình cờ nghe được những lời cậu nói với người phục vụ và đang nghĩ có lẽ cậu là người tôi đang tìm. Tôi cần một người thạo việc điều hành trang trại sau khi tôi nắm quyền kiểm soát.” Robert khó lòng tin nổi vận may của mình khi tìm thấy một kẻ làm công bất mãn. Robert thấy Kelso im lặng nên rót rượu ra cốc và liếc nhanh quanh phòng để đảm bảo họ không bị nghe lén. “Tôi không ngạc nhiên khi thấy cậu bất đồng với gã Mahaffey này. Hắn là kẻ vô lương tâm. Hắn rắp tâm chiếm đoạt trang trại MM từ tay tôi và em gái. Hắn khẳng định tôi đã bán trang trại cho hắn, nói là hắn có đầy đủ giấy tờ. Giấy tờ của hắn chỉ là giả mạo, vì trang trại thuộc về tôi và em tôi. Một tuần trước tôi đã sai vài người đến nhắn Victoria gặp tôi trong thành phố, đến giờ vẫn chẳng thấy tăm hơi họ đâu. Tôi định đến trang trại gặp con bé, nhưng chắc chắn Mahaffey sẽ chẳng để tôi toàn mạng ra khỏi thung lũng.”
“Tôi không làm việc đó, nếu đấy là điều anh muốn biết.”
Robert lờ đi cơn giận của gã kia. “Tôi lo cho sự an toàn của em tôi.” Hắn chờ một lát để lời nói phát huy tác dụng. “Tôi nghe đồn trang trại MM sắp lùa gia súc đi, đúng không?”
“Ờ.”
“Tôi nghe nói tất cả gia súc trong khu vực này đều sẽ được lùa tới chỗ người môi giới cách đây hai mươi dặm về phía Nam.”
“Ờ.”
“Vậy là chúng ta chắc chắn Mahaffey sẽ phải có lúc ở cách xa trang trại. Đúng không?”
“Ờ.”
Robert cố không thể hiện sự khó chịu ra con lừa! Chưa có ai ở cái nơi đáng nguyền rủa này mà hắn từng nói chuyện có thể nối hai câu lại với nhau. “Tôi nghĩ cậu có nhiều bạn bè. Cậu có biết ai đó có thể nhắn tin cho Victoria không?”
“Có lẽ có.”
“Nếu ta đưa em tôi đến thành phố được thì tôi chắc chắn chúng ta có thể làm nó hiểu rõ mọi việc. Điều cốt yếu là phải tách nó khỏi Mahaffey.”
Kelso nhận ra gã ngoại quốc dùng từ chúng ta. Thật tuyệt khi được tham gia vào một kế hoạch, nhưng tốt hơn hết hắn nên lật ngửa ván bài để gã mới đến này biết hoàn cảnh của hắn.
“Tôi không chắc tôi lượn lờ quanh đây được. Tôi đã đánh lão Stonewall Perry một trận tơi bời, mà lão thì có nhiều bạn bè lắm.”
Robert mở miệng định nói gì đó rồi ngừng lại. Gã xoay xoay cốc rượu trong tay. Sự im lặng căng thẳng bao trùm.
“Ai thấy cậu làm thế?”
“Không ai cả. Nhưng nếu lão Stonewall không chết thì có lão biết.”
“Vậy là lời lão chống lại lời cậu.”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Khi cậu là quản lý mới của MM thì ai dám nghi ngờ cậu chứ?”
Kelso sặc thuốc, và trố mắt nhìn. Mặt ra vẻ nghiêm trang, nhưng đôi mắt hắn sáng rỡ. “Anh nói thật chứ?”
“Tôi không hay nói suồng. Tôi có một điền trang ở Anh cần để mắt tới. Tôi muốn hoàn thành công việc tẻ nhạt này, để trang trại lại cho người có khả năng điều hành, rồi rời đi.”
“Có lẽ tôi biết một người đấy.”
“Người có thể đưa thư cho em tôi à?”
“Ờ.”
“Sẽ có người biết thời điểm Mahaffey làm việc với bên môi giới chứ?”
“Chẳng có gì bí mật cả.”
“Người của tôi từ Denver tới sẽ săn sóc gã - trừ khi cậu muốn đích thân làm việc ấy.”
“Ý anh là giết hắn?”
“Cậu có biết cách nào khác để loại bỏ gã không?” Giọng McKenna rắn đanh và Kelso thoáng thấy con người thật đằng sau vỏ bọc quần áo bảnh chọe và bộ dạng yếu đuối. Gã lạnh lùng, mưu mô và nguy hiểm.
“Anh giết nó chả hề gì đến tôi. Tôi chỉ cần tiểu thư -Victory không sao là được.”
Vậy ra thằng ngố này yêu nó, Robert nghĩ. Hoàn hảo. Còn lý do giết người nào thuyết phục hơn là vì tình yêu không được hồi đáp... rồi bị treo cổ vì phạm tội.
“Tôi cũng không muốn con bé bị sao, anh bạn. Đấy là lý do tôi phải chịu tất cả những phiền phức này. Em tôi còn non dại, ngây thơ, chẳng được trang bị để đối phó với một kẻ biết thuyết phục người khác như Mahaffey. Hắn sẽ lấy hết trang trại, tiền bạc và biến con bé thành kẻ không nhà, không cửa, không xu dính túi.” Robert thỏa mãn quan sát viễn cảnh hắn vừa vẽ ra làm gã chăn bò mụ cả người.
“Tôi biết một kẻ nữa chẳng ưa gì Mahaffey. Hắn hay vào thành phố lắm. Hắn thích giải trí với gái ở chỗ Silk Stocking. Tôi sẽ kiếm hắn.”
“Cậu sẽ mất bao lâu?”
“Vài tuần.”
“Nhanh hơn được không?”
“Nếu không muốn hành động cho tới khi biết chắc Mahaffey đang lùa gia súc đi thì có gì mà vội.”
“Có ai ở trang trại sẽ gây rắc rối cho chứng ta không?”
“Có. Một gã tên Sage. Thằng con hoang đó tinh lắm. Chẳng thể đoán được hắn sẽ làm gì. Nó sẽ xử tôi nếu lão Stonewall bảo là tôi đã hạ lão.”
“Chúng ta sẽ giải quyết hắn,” Robert tự tin.
“Cần gì ông anh phải hao tâm tổn trí đến thế. Chỉ cần loan tin trên đường Outlaw rằng Mahaffey đang cướp trang trại của tiểu thư Victory, thế là cả trăm tay giang hồ sẽ bắn hắn, chẳng hề đụng đến một sợi tóc của tiểu thư Victory.”
“Không! Tôi phải nói chuyện với Victoria trước!” Robert uống một ngụm lớn uýt-ky. Trấn tĩnh nào. Để thằng cục mịch này biết mình đang tuyệt vọng chẳng có lợi gì hết.
Robert đã nhận tiền của Mahaffey và đưa cho hắn giấy tờ giả mạo. Mahaffey phải bị giết trước khi hắn phát hiện ra mình đã bị lừa. Victoria cũng phải biến mất. Khi đó MM sẽ thuộc về hắn. Trong khi ở đây hắn sẽ bán nó, rồi cầm tiền và quay về Anh. Một khi đã trả hết nợ cờ bạc, hắn sẽ lại có cuộc sống văn minh.
Robert mỉm cười bí ẩn với Kelso. Trong hai phút nữa, gã chăn bò ngu dốt này sẽ làm bất cứ gì hắn sai bảo. “Chúng ta sẽ làm việc này theo cách của tôi. Victoria phải tới thành phố. Tôi không muốn Mahaffey làm hại con bé - trong trường hợp kế hoạch của chúng ta thất bại, cậu hiểu chứ. Tôi sẽ viết một lá thư hết sức thuyết phục. Nếu bạn cậu có thể đưa thư của tôi cho Victoria thì cậu sẽ được thêm một trăm đô.”
Quỷ tha ma bắt thằng Cash chó chết và tên khờ đi với hắn, Robert nổi đóa. Nếu chúng xong việc thì Victoria và Mahaffey đã chết rồi, khi ấy mọi rắc rối của gã đã kết thúc. Gã đã không tính đến chuyện con em cùng cha khác mẹ tiếp tục ở trang trại. Gã đã nghĩ nó sẽ vào thành phố sống khi kẻ được coi là chủ nhân mới của MM chiếm quyền. Vụ này đang phức tạp hơn nhiều so với dự liệu của gã.
Kelso nhún vai. “Nếu ông anh thích thế thì cứ việc.”
“Tôi muốn thế.” Robert đứng dậy. “Tôi ở khách sạn Overland dưới cái tên Malcolm Granville. Ngay khi bạn cậu vào thành phố, hãy báo cho tôi.” Gã đi tới quầy, đưa cho người phục vụ ít tiền rồi bước ra.
Kelso nhìn theo. Gã đó là đồ lùn bảnh chọe kiêu căng, nhưng thế thì sao chứ? Gã đó sẽ quay về Anh còn hắn, Kelso, kẻ bị đuổi khỏi trang trại MM, sẽ quay lại với cương vị quản đốc. Hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt ngạc nhiên của Sage Harrington khi hắn bảo gã biến khỏi trang trại và cấm bén mảng đến. Lạy Chúa! Hắn hy vọng giờ này lão Stonewall đã nằm trong nghĩa địa, hy vọng rằng lão sẽ chẳng sống nổi mà tiết lộ ai đã đánh mình. Và đứa con gái nữa. Nếu Mahaffey chết, đứa con gái sẽ phải ra đi và mọi việc sẽ chìm vào quên lăng. Mới một giờ trước mọi việc còn cổ vẻ thật đen tối, nhưng sớm thôi, hắn sẽ cho chúng biết đụng vào Kelso là phải trả giá.
Sage ngồi trên tấm ván bắc làm ghế trên cỗ xe thồ hàng, điều khiển cặp la kéo xe đi theo đường mòn dưới bầu trời xám xịt và màn mưa rơi lộp độp. Anh ghét điều khiển cỗ xe to đùng cũng như những ngày mưa gió xám xịt. Chuyến đi về trang trại để sửa bánh xe này chỉ mang lại một hữu ích là cơ hội gặp Nellie. Kể từ lúc bế cô xuống khỏi hàng rào, tâm trí anh lúc nào cũng nghĩ về cô.
Vẻ mặt anh dịu đi khi mơ mộng về cô. Nellie đang áp chú chó con vào mặt; Nellie đang nhìn anh qua hàng mi dày; Nellie đứng trên hiên, gió thổi váy ôm sát chân cô; Nellie sợ hãi và khóc lóc... Anh nghĩ về hình ảnh đó, nghĩ về Kelso, về những gì hắn đã làm với Nellie và ông Stonewall, và anh muốn giết hắn. Sage là người nóng tính, và vẻ ngoài trầm lặng che đậy bản tính đó. Hiếm khi anh mất kiềm chế, nhưng những khi căng thẳng thì cơn thịnh nộ bùng ra.
Mặc dù vậy, từ khi biết Nellie, những ý nghĩ về cô đem lại cho anh cảm giác yên bình. Tại sao cô gái mảnh dẻ bé nhỏ mặc chiếc váy sờn bạc ấy lại khuấy động trong anh phản ứng sâu sắc ấy? Cô thấu suốt sự cô độc của anh ư? Anh đã biết nhiều phụ nữ, từ đoan trang cho tới xấu xa ở quán rượu hay nhà thổ. Đối với Sage họ đều như nhau. Nhưng Nellie thật đặc biệt. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã biết cuộc đời mình vĩnh viễn thay đổi.
Anh bật cười khi nhớ đến lời trêu chọc của bà Ruby. Bà là người duy nhất trên đời có thể nói thế với anh. Người nào khác thì đã bị đập sưng miệng rồi.
“Cậu đã lên rừng xuống biển,” bà bảo anh. “Cậu đã thuần ngựa hoang, bắt bò đực, đánh bọn ruồi trâu. Cậu đã lột da trâu rừng và ngủ với thổ dân. Đến lúc rồi, chàng trai, cậu cần kiếm cho mình một người phụ nữ, rồi ổn định mà nuôi một bầy con.” Sau đó bà nói một điều khiến anh cảm thấy ấm lòng và được yêu thương, cảm xúc mà anh đã mất trong một thời gian dài. “Ta muốn có mấy đứa cháu nội, Sage. Cậu phải kiếm cho ta mấy đứa chứ.” Bà xoa tay lên đầu anh, rồi bước về nhà chính.
Dẫn cặp la đi qua đường hậu hướng về mấy dãy nhà bên ngoài. Sage nghĩ về bà Ruby. Lần đầu tiên anh đến trang trại MM, bà đã ngồi chuyện trò với anh, không hỏi gì mà chỉ kể cho anh nghe về bà và ông Stonewall, làm thế nào mà bà tới trang trại. Sau đó bà luôn vui mừng khi gặp lại anh, hài lòng với bất kỳ món đồ nho nhỏ nào mà anh đẽo cho bà. Con cú - sao chứ, đâu có đẹp đẽ gì. Và con ngỗng - bà bọc nó cẩn thận và cất trong rương, dù cái cổ của nó quá dài so với thân mình.
Sage đắm chìm trong suy tư đến mức không nhận ra trời đang mưa cho tới khi thấy nước nhỏ xuống từ chiếc mũ trên đầu. Anh đột ngột dừng cặp la cạnh gian nhà cửa đang mở có lò rèn. Ông Hitch thong thả bước ra từ phòng chứa yên cương.
“Trông như sắp mưa.”
Sage cười. “Mưa rồi còn gì.”
“Bánh xe có vấn đề à? Ta đã làm xong ít việc rèn giũa rồi. Chắc ta giúp chú mày được đấy.”
“Được ông giúp thì còn gì bằng, ông Stonewall thế nào rồi?”
“Khá hơn chút đỉnh,” ông Hitch trả lời và bắt đầu nhen lửa lò rèn bằng than vùng Pittsburgh.
Ống bễ xì ra và tấm sắt họ dùng làm đe nứt nẻ tệ hại, nhưng Sage vẫn sử dụng nó và đặt một miếng sắt vào bánh xe. Với sự giúp đỡ của Hitch, anh nung vành bánh xe rồi đặt vào chỗ nối, bọc đay ướt xung quanh và nung đầu kia của miếng nối. Sage xoa thành quả của mình xuống đất để thấy đường nối vừa làm. Nó quả là đẹp. Đường nối sẽ gọn hơn nữa nếu có dụng cụ tốt hơn, nhưng thế này cũng đẹp rồi. Anh ráp bánh xe vào thân xe rồi chăm chú nhìn màn mưa như trút nước.
“Tối nay chú mày có quay lại không, Sage?” Ông Hitch tháo cương cho cặp thú và dẫn hai chú la đang mừng rỡ đến bên máng ăn.
“Tôi chưa biết, nhưng chắc không có việc gì gấp đâu.”
Gió tạt mưa nhức buốt như kim châm. Trong vài tuần nữa, mưa sẽ chuyển thành tuyết. Sage mừng vì có lý do ngủ trên chiếc võng trong nhà tập thể, thay vì nằm trong túi ngủ dưới xe. Anh nhúng xô xuống vại bằng gỗ sồi để lấy nước rồi cẩn thận đậy nắp lại, sau đó đi vào nhà tập thể cởi quần áo, tắm và cạo chỗ râu mà ba ngày qua không hề đụng đến. Cởi chiếc áo bẩn, anh thò tay vào túi lấy cái khác. Chiếc áo mới thay màu đỏ sẫm có hàng cúc ngọc trai. Anh cắm thùng gọn gàng và thắt dây lưng đeo súng.
Thực lạ lùng, nhưng thật thoải mái khi nhà tập thể chỉ có mình anh. Tất cả người làm công, ngoại trừ Hitch, Pete và Clay, đều đang ở dưới thung lũng. Thậm chí cậu nhóc Doonie cũng đang làm trợ lý cho Gopher. Sage ấn tượng trước đàn ông nhà Mahaffey. Anh thích họ, họ biết cách làm việc. Mason đã nắm quyền thay ông Stonewall mà chẳng khiến người làm công nào bất mãn. Anh làm việc cùng họ, họ thích và tôn trọng anh. Ban đầu cặp sinh đôi ngần ngại về việc phải ở lại trông nom trang trại trong mấy ngày, nhưng Mason kiên quyết. Không được để nhà cửa chỉ có đàn bà con gái, ông Stonewall và ông già Hitch.
Sage đứng nơi ngưỡng cửa nhà tập thể nhìn về nhà chính. Có ánh sáng tỏa từ cửa sổ phòng bếp. Anh tự hỏi liệu có phải Nellie đang nấu bữa tối. Cảm giác cô đơn dằn vặt xâm chiếm khi anh nhìn khung cửa sổ sáng đèn. Cảm giác trở về ngôi nhà của chính mình, thấy ánh đèn và biết có người đang nấu nướng cho mình sẽ thế nào nhỉ? Và cảm giác khi bữa ăn kết thúc, nhà bếp được dọn gọn ghẽ, anh sẽ ngồi bên bếp lửa, cô ấy sẽ kể cho anh những chuyện trong ngày thì sao? Và sau đó, trong đêm dài, anh sẽ ôm người phụ nữ của mình trong vòng tay, ấm áp và mềm mại, rồi hai người sẽ thầm thì vào tai nhau, cười, hôn, và... yêu... Sage tóm lấy áo mưa trên mắc treo trên cửa, che đầu và chạy vào màn mưa. Anh nhảy qua vũng nước trước ngôi nhà nhỏ của bà Ruby rồi bước lên hiên. Anh đang giũ nước khỏi áo mưa thì bà Ruby mở cửa.
“Đến lúc cậu nhấc người qua đây rồi. Ông Stonewall chờ cậu qua và bác có nấu thêm bữa tối rồi.”
Sage nhăn nhở cười với bà. “Cháu có thể ngửỉ thấy mùi thức ăn thơm phức.” Anh với tay nghéo sợi ruy băng buộc thành nút trên đỉnh mái tóc đỏ đã bạc của bà Ruby. “Có người không chỉ nấu ăn ngon mà còn xinh đẹp nữa chứ!”
“Không phải ta đã bảo cậu đừng động vào người phụ nữ của ta sao, nhóc?” Ông Stonewall nói từ chỗ chiếc ghế to.
Bà Ruby nghiêng đầu rất kịch, ánh mắt vui vẻ, khuôn mặt phúng phính nở bừng nụ cười. Cảnh này lặp đi lặp lại gần như mỗi lần Sage sang nhà họ.
“Stonewall Peny, im đi nào,” bà nói với vẻ vờ bực mình. “Ông có nói gì về ruy băng của tôi đâu, ông còn chả bao giờ khen cả!”
“Tôi có mà!”
“Ờ, ông chẳng nói gì. Vào ngồi đi, Sage. Chuyện trò với ông lão nhà ta. Ông ấy xấu tính như phải gai từ lúc bị nằm một chỗ đấy.”
“Ta chưa từng phải ngồi nhiều như thế này từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ,” ông Stonewall càm ràm.
Sage ngồi xuống, cẩn trọng tránh ánh mắt khỏi khuôn mặt bầm tím của ông. Hai má cạo râu nhẵn nhụi của ông rúm ró, đôi mắt thâm đen dưới cặp chân mày tua tủa. Lớp da dưới cằm và trên bắp tay ông nhăn nheo do sút cân đột ngột. Cơn giận và khao khát trả thù quen thuộc lại bùng lên trong Sage và anh phải ép nó xuống khi nói.
“Chúng ta sẵn sàng lùa gia súc lên đường nội trong một tuần nữa. Phải có đến hai mươi ngàn đầu gia súc đằng thung lũng dưới. Phải dẫn chúng đi, cỏ sắp hết rồi.”
“Nhiều thế hả?” Ông Stonewall cuốn một điếu thuốc, rồi đẩy thuốc lẫn giấy qua cho Sage. “Mason đã cho người đi thông báo với người mua số lượng chưa?”
“Bảo Lud rồi, như bác khuyên anh ta.”
Ông Stonewall làu bàu tán đồng.
Bà Ruby nhặng xị về bữa ăn, thường liếc sang chồng. Nhìn người đàn ông bà thương yêu ngồi trên ghế, quá yếu để có thể tự mình rời khỏi đó, là điều khó khăn nhất bà từng chịu đựng. Khi họ đưa ông về, máu me và thương tích đầy mình, lúc đó bà chỉ cần ông sống sót. Nhưng giờ đây sự căm thù đối với kẻ đã tấn công ông lại sôi sục và bà thề sẽ trả thù.
Sage giúp bà Ruby chuyển bàn qua chỗ ghế ngồi của ông Stonewall, họ dùng bữa tối với thịt bò phơi khô, nước xốt và bánh quy nóng. Sage chấm bánh mỳ vào phần nước xốt cuối cùng, ngả người ra và mỉm cười với bà Ruby.
“Cháu thề nhé, nếu bác không có nơi có chốn rồi thì cháu sẽ tán bác đấy.”
“Ờ, bác có chủ rồi, Sage Harrington, nhưng còn nhiều cô gái khác quanh đây chưa có đâu.”
“Nào nào, em yêu,” Ông Stonewall trách đầy trìu mến. “Em cứ muốn làm mối thôi. Sage à, mỗi lần Nellie qua đây, bà ấy lại ca ngợi cậu. Bà ấy đang cố gắng khiến con bé nghĩ là sáng nào cậu cũng dậy và đi thơ thẩn đấy.”
Trông bà Ruby đỏ mặt. “Em đâu có làm thế, Stonewall Perry. Chẳng qua là gợi ý thôi, Sage, bác chỉ nói rằng...”
Có tiếng gõ nhẹ trước khi cánh cửa mở ra. Nellie đứng do dự ở ngưỡng cửa, với manh áo mưa che đầu và một lọ sành bọc kỹ trong tay. Cô không hề biết sự xuất hiện của mình bất ngờ đến mức nào, và hết sức bối rối khi ba người họ trông có vẻ rất ngạc nhiên. Họ đoán được việc cô đã thấy Sage đánh xe vào, thấy anh chạy từ nhà tập thể đến nhà bác Ruby ư? Trong một thoáng cô hối hận về quyết định hấp tấp là tìm cớ tới đây. Nhưng ngay sau đó, bà Ruby tới bên cô làm người giải vây như mọi khi.
“Ô kìa, có hay không kia chứ? Chúng ta có tới hai khách viếng thăm đấy ông Stonewall. Ôi, nhà bác mấy khi mà có khách kia. Cháu có gì đấy Nellie? Đây, để bác cầm áo mưa cho.”
Nellie mừng vì bác Ruby cứ nói luôn miệng. Cô gặp ánh mắt Sage khi mới bước vào, nhưng giờ cô tránh nhìn anh.
“Cháu mang cho bác bơ mới đánh.” Nellie giơ chiếc lọ.
“Không tuyệt sao ông Stonewall?” Bà Ruby đón chiếc lọ từ tay Nellie. “Bác Stonewall không thích gì hơn là bơ mới đánh. Thật là đúng lúc.” Bà Ruby khéo léo lấy miếng vải đậy lọ bơ gần đầy đang mở sẵn trên bàn và cố giấu nụ cười. “Thứ này tuyệt ngon với bánh quy và mật ong đấy, phải không Sage?”
“Cháu nghĩ vậy.”
Nellie nghe những lời chuyện trò qua tiếng trái tim đang đập rộn rã trong tai. Ôi, cô ước gì mình không đến! Cô không thể nghĩ ra điều gì để nói. Nellie muốn nhìn Sage nhưng không dám, thay vì thế cô gắn mắt vào bà Ruby.
“À... cháu phải về.”
“Cháu vừa mới tới mà! Chả có việc gì phải đi gấp thế. Sage, nhường Nellie ngồi chỗ ấy, cậu với bác sẽ ngồi trên ghế băng.” Bà Ruby kéo một băng ghế từ dưới bàn ra và Sage đứng lên.
“Không, không,” Nellie phản đối, gương mặt đỏ như trái cà chua. “Cháu phải về.” Cô tóm manh áo mưa trên móc nơi bà Ruby đã treo. Nó lạnh và ướt, nhưng cô không quan tâm. Nellie chỉ biết cô đã tự biến mình thành con ngốc, và muốn biến khỏi tầm nhìn chăm chú của đôi mắt xanh lam sâu thẳm kia. Khi cô với đến cửa, thì đột nhiên Sage đứng cạnh cô cũng giơ tay lấy áo mưa của anh.
“Tôi sẽ đi với cô về nhà.”
“Ý hay đấy Sage,” bà Ruby nói từ chỗ đang ngồi, cạnh ghế ông Stonewall. “Cháu có đủ ấm không đấy Nellie, đeo có mỗi cái khăn choàng cũ ấy?”
“Cháu không sao đâu. Anh... không cần đi với tôi đâu.” Cô ngước nhìn Sage. Anh đang phá hủy các giác quan của cô, chưa kể nhịp tim nữa.
“Tôi muốn thế, thưa cô.”
“Hẳn nhiên rồi,” bà Ruby tiếp lời. “Sage không muốn cháu đi lại bên ngoài trong đêm tối. Sage, cậu có thể, à, có thể...”
“Im nào em yêu. Cậu ta sẽ đi. Em không cần nói gì nữa.” Ông Stonewall cười lục khục.
“Em thề, Stonewall Perry, anh là kẻ quái dị nhất em từng gặp! Anh cứ mở miệng ra là nói toạc hết cả,” bà Ruby hục hặc.
“Cảm ơn vì bữa tối, bác Ruby. Cháu sẽ ghé lại xem bác có muốn nhắn gì cho Mason không, bác Stonewall. Cháu sẽ quay lại ngay.” Sage mở cửa. Nellie bước ra hiên, vẫn nghe được tiếng cười của ông Stonewall cùng lời bà Ruby nói với sau lưng Sage.
“Chẳng vội gì nhé Sage. Hai bác sẽ không đi ngủ sớm đâu.”