Sau khi ra khỏi khách sạn nó liền về công ty tranh thủ làm thêm một chút việc đễ mai còn dàng thời gian "chăm sóc cái của nợ" của ba nuôi ba nuôi nữa. Khi làm xong nhìn lên đồng hồ cũng khoảng h.
_ Đang còn sớm! (nó nghĩ vậy)
Nó lên chiếc môtô yêu quý của mình phóng đến bar quậy một bữa tưng bừng đến chín giờ tối mới về nhà papa nuôi. Nó phóng xe vào cổng trước sự cúi chào của hai hàng thuộc hạ. Nó tháo mũ bảo hiểm vào nhà thì thấy ông đang ngồi trên bàn ăn trong bếp, thấy nó về ông liền vẫy nó vào ngồi cạnh ông cùng ăn cơm. Ông và nó cùng ăn cơm rất vui vẻ, ông rất quan tâm, chăm sóc nó, bỗng mắt nó ướt ướt, một giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt nó. Mặc dù đang ăn nhưng ông luôn luôn quan tâm nó, thấy nó ăn ngon miệng thì ông cũng cảm thấy vui, nhưng khi thấy nó khóc ông thấy lo lắng, vội hỏi:
_ Con sao vậy, đồ ăn khó ăn lắm sao hay để ba gọi đầu bếp nấu lại món khác cho con nka! Đầu …~ Nó vội nắm tay ông lắc đầu
_ Không phải đâu ba, tại từ khi qua đây tới giờ con toàn ăn một mình nên bây giờ được ba chăm sóc con bỗng cảm thấy nhớ nhà, ba con cũng giống ba vậy luôn luôn quan tâm con trong từng bữa ăn.
Hai người đang nói chuyện dở bỗng một giọng nói vang lên:
_ Tỉ tỉ ơi muội về rồi nè! ~ nó ngơ ngác khi nào thì mình có sư muội vậy nhỉ, còn ông thì lắc đầu thầm nhủ (tai họa tới rồi)
_ Hi sư phụ, lâu rồi không gặp người có nhớ con không?
_ Không ~ ông trả lời ngay tức khắc
_ sao người phũ phàng vậy ~ giả bộ tủi thân
_ Đừng có diễn, ta xem con diễn chán rồi!
_ Không ~ ông trả lời ngay tức khắc
_ sao người phũ phàng vậy ~ giả bộ tủi thân
_ Đừng có diễn, ta xem con diễn chán rồi!
_ Sự phụ người thật là! Chẳng vui tí nào! ~ bĩu môi
_ Con nghĩ ta vui nổi khi thấy mặt con không! Hửm?
_ Người thật là! ~ Quay sang chỗ nó ~ Tỉ tỉ để muội tự giới thiệu với tỉ nha! Muội tên là Bạch Ngọc Thảo t ít hơn tỉ tuổi, là con nuôi của papa từ khi còn bé tại muội là cô nhi, hiện nay đang giữ chức trưởng đội bắn tỉa. Đó là lý lịch của muội