- Thua là thua ơi, ơi thùa là thùa thua thua. Con người mà, cũng chỉ có vậy mà thôi, hehe….
Tuấn Anh để Tùng Linh đắc ý một lát, cậu nhìn Tùng linh vui vẻ hỏi:
- Cười đủ chưa.
- Chưa – Tùng Linh đắc ý đáp – Câu hỏi khó thế này, có là thiên tài mới nghỉ ra ngay được đáp án.
- Vậy em cứ gọi là thiên tài đi, anh không ngại nhận chức danh này đâu, câu đố của em đồ ngốc nghỉ một chút cũng ra nữa là – Tuấn Anh cười cười nhìn nhỏ đáp.
- Không thể nào, lúc nhỏ Diệp Hân bạn em đố, em nghĩ cả tuần liền vẫn không nghĩ ra câu giải. Làm gì đứa ngốc có thể nghĩ chỉ nghỉ một chút mà ra chứ - Tùng Linh lập tức lớn tiếng phản bác.
- Thì bởi mới nói, em còn thua cả đồ ngốc còn gì.
Tùng Linh tức lắm, nếu để nhiệt kế ở bên, nhỏ bảo đảm nhiệt kế sẽ bị sức nóng đang chảy cuồn cuộn trong nhỏ làm bể ngay lập tức, nhưng nhỏ cố nhịn…nhịn…nhịn….Nghĩ nhanh một lát, Tùng Linh miễn cười gian nhìn Tuấn Anh nói:
- Hehe, có phải anh cố tình chọc tức em để câu giờ tìm lời giải đố đúng không? Thật ra giải được mấy câu đố kia cunggoi là giỏi rồi. Em là một cô bé dễ thương, sẽ không cười anh đâu mà, cứ thừa nhận anh giải không được đi.
- Cắt thỏi vàng chỉ ra một khúc chỉ, khúc chỉ, và khúc còn lại là chỉ. Ngày đầu tiên ông chủ đưa cho anh người làm chỉ để trả công. Ngày thứ , ông đưa anh ta khúc chỉ và lấy lại khúc chỉ. Ngày thứ , ông ta đưa khúc chỉ, ngày thứ tư, ông ta đưa khúc chỉ và lấy lại hai khúc chỉ và khúc chỉ. Ngày thứ năm, ông ta đưa khúc chỉ, cứ đưa cho đến khi ông ta đưa hết chỉ, thế là xong.
Tùng Linh suýt chết nghẹn vì Tuấn Anh giải quyết câu hỏi hóc búa của nhỏ một cách dễ dàng như thế, nhỏ âm thầm gào thét trong bụng, Tuấn Anh thấy vậy bèn nói:
- Thôi vầy đi, anh sẽ ra hai câu đố đơn giản, nếu em giải được, thì anh sẽ giảm bài tập cho em, thế nào thấy được hay không?
Tùng Linh vừa nghe nói được giảm bài thì hai mắt nhỏ sáng rực rỡ luôn, bèn hớn hở gật đầu. Dù cho trí tuệ của nhỏ bằng quả nho, nhưng đâu có dở đến nổi không giải được câu nào. Chỉ cần nhỏ cố gắng vận dụng hết trí óc có được trong mưới mấy năm qua, chẳng lẽ không giải được câu nào, chỉ cần giải được câu thôi thì xem như cách mạng đánh đuổi kẻ đáng ghét được thành công một nữa rồi..
- Người da trắng và người da đen lấy nhau, đẻ con ra thì răng của đứa trẻ màu gì? – Tuấn Anh bèn đặt câu hỏi cho nó.
Tùng Linh vui vẻ đắc chí cười vang, tưởng câu đố thế nào, chứ câu thế này thì quá ư dễ. Trên thời sự, người ta ngày ngày nói đến nạn đói ở châu phi, nhỏ thấy tuy nước da đen thui thùi lùi, nhưng hàm răng của người da đen đặc biệt sáng bóng đến mức chói mắt luôn. Tùng Linh tự tin ưỡn ngực đáp:
- Tất nhiên là màu trắng rồi.
- Cho em nói lại lần nữa đó.
- Không cần, em chắc chắn đó là câu trả lời đúng.
- Anh đã cho em cơ hội- Tuấn Anh gõ xuống mặt bàn nói.
- Anh đừng có mà thấy em trả lời đúng rồi cố tình làm lung lay ý chí sắt đá của em. Em nói cho anh biết, em tuyệt đối không thay đổi câu trả lời đâu.
- Vậy thì đáp an chính là …em đã trả lời sai.