Editor: May
"Tô Chi Niệm, anh vào trong phòng ngủ đi."
Động tác Tô Chi Niệm đang chỉnh sửa đệm chăn bỗng nhiên dừng lại, anh đưa lưng về phía cô, tay nắm đệm chăn tăng thêm lực đạo rất lớn.
Trong phòng đặc biệt an tĩnh, anh cho rằng vừa rồi là do mình nghe nhầm, duy trì trạng thái khom người một lúc lâu, mới phục hồi tinh thần lại, cầm vuốt phẳng chăn đệm.
Tuy rằng đáy lòng Tống Thanh Xuân không có bất cứ tạp niệm gì khác, cô chỉ là đơn thuần muốn để cho Tô Chi Niệm nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, nhưng khi cô vừa mới nói xong câu kia, nhịp tim vẫn bắt đầu tăng tốc kịch liệt.
Cô nhìn chằm chằm bóng lưng không có bất kỳ phản ứng gì của anh một hồi, lại mở miệng một lần nữa, dù là anh đưa lưng về phía cô, mặt cô vẫn bắt đầu nóng đến đỏ lên theo lời nói của cô: "Tô Chi Niệm, anh đừng ngủ ở trên ghế sofa, đi vào trong phòng ngủ ngủ đi... Ban ngày anh còn phải lái xe... nghỉ ngơi trên giường sẽ tốt hơn một chút..."
Thời điểm Tống Thanh Xuân nói xong lời cuối cùng, cảm thấy gò má của mình nóng giống như bắt lửa, giọng nói cô càng ngày càng nhỏ, cô lặng lẽ nhìn Tô Chi Niệm giống như pho tượng một cái, thân ảnh vẫn không nhúc nhích, tay dùng sức nắm quả đấm, sau đó cắn cắn xuống môi, giống như là hạ quyết tâm, trực tiếp ngậm miệng lại, đi lên trước, cuốn lại gối đầu và đệm chăn Tô Chi Niệm vừa chỉnh sửa tốt, nhìn cũng không liếc nhìn anh một cái, liền vội vàng ôm lướt qua bên cạnh anh, đi vào phòng ngủ.
Tống Thanh Xuân một mạch ném gối đầu và chăn mền của Tô Chi Niệm ở một nửa trên giường khác, ngay lập tức chui vào trong chăn của mình, cô lấy chăn mền che kín đầu, sau đó trốn tránh ở trong chăn tối đen, nhẹ nhàng vỗ gò má nóng lợi hại của mình, rồi mới dám hít thở từng ngụm.
Qua một hồi lâu, Tống Thanh Xuân mới nghe thấy âm thanh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô lập tức nín thở.
Cho dù cách một tầng đệm chăn, Tống Thanh Xuân vẫn có thể cảm giác được tầm mắt Tô Chi Niệm đang nhìn mình, cô chôn ở trong chăn, toàn thân kéo căng, giống như là thi thể, nằm cứng đờ.
Tô Chi Niệm đứng ở cửa một lát, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi vào phòng, theo anh tới gần, thân thể Tống Thanh Xuân càng cứng đờ lợi hại hơn, cô cảm thấy máu toàn thân mình giống như cũng đông lại.
Bên tai cô là động tĩnh Tô Chi Niệm sột soạt chỉnh sửa đệm chăn, chỉ ngắn ngủn một phút, nhưng Tống Thanh Xuân lại cảm thấy lâu giống như là qua một thế kỷ, sau đó trong phòng ngủ trở nên đặc biệt yên tĩnh không tiếng động. Cô khẩn trương, tay đều nắm chắc khăn trải giường dưới thân, không biết qua bao lâu, đột nhiên người đàn ông lại có phản ứng, Tống Thanh Xuân vẫn còn không phát hiện được anh làm gì, bên cạnh giường liền lún xuống.
Tống Thanh Xuân không cầm lòng nổi sợ run cả người, khép mí mắt, theo bản năng dùng sức nhắm chặt.
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Tống Thanh Xuân có thể nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ và tiếng tim đập mạnh mẽ của Tô Chi Niệm, mùi hương nhàn nhạt trên người của anh thỉnh thoảng chui vào trong hơi thở của cô giữa mép chăn chưa được bọc kín.
Mùi hương kia rất dễ chịu, bên trong thanh lãnh pha lẫn một chút yên tĩnh, cảm xúc kéo căng của Tống Thanh Xuân dần dần thả lỏng ra, mệt mỏi buồn ngủ cũng dần dần đột kích tới theo, hô hấp của cô từ lúc liền lúc đứt vào ban đầu biến đổi thành trầm hoãn lâu dài.
Tô Chi Niệm vẫn luôn rất an tĩnh nằm ở bên cạnh, giờ mới chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng vén chăn cô che trên đầu xuống.