Vận mạng giống như đến gần ()
Editor: May
Hẳn là mỗi ngày đều có người quét dọn, trong phòng cực kỳ sạch sẽ.
Trước đây lúc anh ở nhà họ Tống, mỗi lần Tống Mạnh Hoa đi công tác trở về, mua quần áo cho Tống Thừa và Tống Thanh Xuân, cũng sẽ luôn mua cho anh.
Lúc trước anh đi, chỉ mang đi đồ lúc tới của mình, những quần áo Tống Mạnh Hoa mua cho anh, anh không mang đi bộ nào, qua nhiều năm như vậy, những quần áo kia đều không ném đi bộ nào, tất cả đều treo chỉnh tề ở trong ngăn tủ.
Đó đều là quần áo anh mặc lúc cao trung, gần như đều đã trở nên nhỏ đến mặc không nổi, Tống Mạnh Hoa tìm ở trong tủ quần áo một lúc lâu, miễn cưỡng tìm ra một bộ quần áo vẫn còn lớn trước đây, đưa cho anh.
Tắm nước nóng một chút, thân thể Tô Chi Niệm thoải mái một ít, vừa lau khô tóc, đang chuẩn bị xuống lầu, Tống Mạnh Hoa liền đi lên gọi anh ăn cơm tối.
Tống Thanh Xuân không ở nhà, trên bàn ăn lớn mười người, chỉ có ba người anh, Tống Mạnh Hoa và Phương Nhu.
Lúc trước anh ở nhà họ Tống, từng gặp Phương Nhu một lần, khi đó cô ta vẫn là bạn gái Tống Thừa.
Lúc đó hai người cũng chỉ là gật đầu quen sơ, ở trong ấn tượng của anh, Phương Nhu là cô gái người cũng như tên, rất ôn nhu.
Bây giờ đây gặp lại, cô ta vẫn như cũ, cười không lộ răng, thủ thỉ thù thì.
Ăn xong cơm tối, mưa còn không ngừng rơi, vẫn rất lớn, thời gian còn rất sớm, Tống Mạnh Hoa nói Tô Chi Niệm đi thư phòng ngồi một chút, anh thấy Tống Thanh Xuân không trở về, liền đáp ứng xuống.
Lúc Tống Mạnh Hoa trẻ tuổi đã thích chơi cờ, nhiều năm như vậy, vẫn rất ham mê.
Nói tới, Tô Chi Niệm học được chơi cờ, vẫn là Tống Mạnh Hoa dạy, tài đánh cờ của Tống Mạnh Hoa rất tốt, trước đây anh còn từng mơ ước, có một ngày có thể dưới tình huống không dùng tới thuật đọc tâm, thắng Tống Mạnh Hoa một lần, chỉ tiếc mơ ước còn chưa thực hiện, anh liền sinh ra mâu thuẫn với Tống Thanh Xuân, anh rời khỏi nhà họ Tống.
Qua nhiều năm như vậy, tâm trí Tô Chi Niệm thành thục hơn rất nhiều, dù trên cơ bản những năm này không chạm qua cờ, chỉ hạ cờ xuống với Tống Mạnh Hoa hai lần, liền có thể nhẹ nhàng thoải mái giành thắng lợi.
Có lẽ nhiều năm như vậy Tống Mạnh Hoa đều chưa từng bị người đánh bại, hiện tại đụng phải đối thủ, hưng trí rất cao, kéo anh đánh một bàn rồi một bàn.
Tô Chi Niệm ăn xong cơm tối không bao lâu, liền cảm giác thân thể lại không thoải mái, anh không nhẫn tâm quét qua Tống Mạnh Hoa đang hưng phấn, liền gắng gượng đi theo, luôn theo đến gần mười giờ, anh đang chuẩn bị đánh xong một ván liền tìm cớ rời đi, lại nghe được bên ngoài truyền tới tiếng xe mơ hồ, qua không quá nửa phút, cửa liền bị mở ra, âm điệu ôn nhu mềm mại của Tống Thanh Xuân liền truyền tới: "Chị dâu..."
Có lẽ cô không nhìn thấy Tống Mạnh Hoa, lại hỏi tiếp: "Ba đâu?"
"Thư phòng, có..." Phương Nhu vừa mới nói hai chữ, giống như là muốn tiếp tục nói cái gì đó nữa, chỉ là còn chưa kịp nói ra miệng, cửa thư phòng liền bị Tống Thanh Xuân dốc sức đẩy ra: "Ba, kết quả kiểm tra sức khỏe hôm nay của ba như thế nào?"
Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa xông về phía thư phòng, sau đó liền giống như làm nũng ôm lấy cần cổ Tống Mạnh Hoa, vừa mới chuẩn bị tiếp tục mở miệng nói chuyện, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm ngồi đối diện anh, sau đó biểu tình bỗng dưng cứng đờ.
Tô, Tô Chi Niệm... Anh, sao anh lại ở nhà cô?
"Nhiều năm như vậy, con bé này vẫn là lỗ mãng như vậy ..." Tống Mạnh Hoa trước là cười nói một câu với Tô Chi Niệm, hoàn toàn không có ý tứ trách cứ Tống Thanh Xuân, sau đó mới cầm con mã lên ăn con xe của Tô Chi Niệm, mới nghiêng đầu, thốt ra nhắc nhở với Tống Thanh Xuân đang dựa lên người mình: "Sững sờ cái gì? Còn không chào hỏi!"