Editor: May
Anh nắm bờ vai cô, tốn sức lắc đầu, giống như là muốn nói câu gì với cô, nhưng lại không phát ra một chút âm thanh.
Bờ vai của Tống Thanh Xuân bị anh cầm sinh đau, cô cố nén, thấy bộ dạng anh không rên một tiếng nhịn đau như vậy, Tống Thanh Xuân nhịn không được ôm lấy eo anh, theo phía sau lưng anh, an ủi anh.
Ôm ấp của cô, khiến cho thân thể phát run của anh cứng đờ một chút, sau đó liền chui vào trong lòng của cô.
Tống Thanh Xuân ôm chặt hơn một ít, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng anh.
Đau đớn khiến cho trên người anh toát ra mồ hôi, tẩm ướt quần áo của hai người anh và cô.
Nhưng ôm ấp của bọn họ, từ đầu đến cuối đều không có tách ra.
Dần dần, đau đớn bắt đầu hạ thấp, Tô Chi Niệm cũng an phận xuống theo, nhưng anh ôm cánh tay cô, vẫn luôn không có buông ra.
Sau khi hô hấp anh kéo dài, Tống Thanh Xuân muốn tách rời từ trong lòng anh, lại đánh thức anh vất vả lắm mới ngủ được, Tống Thanh Xuân vội vàng dừng động tác, vỗ sau lưng anh, nhẹ nhàng dỗ anh, đầu anh cọ xát ở trong lòng cô, lực đạo ôm cánh tay cô tăng thêm rất nhiều, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Anh ngủ rồi, lực đạo vẫn lớn đến kinh người, khiến cho Tống Thanh Xuân hoàn toàn không có cách gì nhúc nhích, cô sợ động tác quá lớn, sẽ đánh thức anh giống như vừa rồi, dứt khoát liền không chút nhúc nhích nằm ở trong lòng anh.
Hô hấp ấm áp của anh, chậm rãi phun ở lồng ngực của cô, tê tê, dại dại, cũng hòa tan tâm cô xuống, cô nhịn không được nhích đầu lại gần đỉnh đầu của anh, sau đó cũng nhắm hai mắt lại theo, mỏi mệt khiến cơn buồn ngủ tới rất nhanh, cô cũng rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ với anh.
-
Lúc Tô Chi Niệm tỉnh lại, trước tiên nghe thấy chính là mùi hương ngọt ngào của Tống Thanh Xuân, anh ngẩn người, mới phát hiện chính mình là nép ở trong ngực cô.
Nhuyễn ngọc ôn hương, khiến cho anh choáng váng một lúc lâu, anh mới nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua.
Anh đau đến lợi hại, cô ôn nhu che chở.
Tâm Tô Chi Niệm, bỗng chốc liền vô cùng ấm áp, anh sợ chính mình đánh thức cô, chậm rãi rút thân thể ra từ trong ngực cô, thấy xanh đen dưới hốc mắt cô, nghĩ đến mấy ngày nay cô chăm sóc cả ngày lẫn đêm, có chút đau lòng ôm cô vào trong ngực, yên lặng nhìn cô, không lên tiếng, muốn cho cô ngủ lâu một lát.
Đối với Tô Chi Niệm mà nói, anh nghĩ, chuyện tốt đẹp nhất trong đời, chính là yên tĩnh nhìn cô như vậy.
Không cần nói gì, cũng không cần làm gì, cứ như vậy, liền có thể khiến cho anh hạnh phúc và thỏa mãn.
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn Tống Thanh Xuân, trở nên càng lúc càng ôn nhu, càng lúc càng nhu tình, đến cuối cùng, anh nhịn không được đưa ra tay, nhẹ nhàng sờ sờ gò má của cô, sau đó chạm lông mi của cô, nhấn nhấn cánh mũi của cô, sau đó nữa anh liền bị chính mình cử động cẩn thận như vậy của mình chọc nở nụ cười.
Cười cười, vẻ mặt Tô Chi Niệm trở nên nghiêm túc lên, ánh mắt anh nhìn cô, tình sâu như biển, anh nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, không cầm lòng nổi tiến làn môi đến trước trán cô, nhẹ nhàng hôn lên, sau đó dừng lại rất lâu rất lâu, mới chậm rãi tách rời môi đi.
Tô Chi Niệm đắm chìm ở trong tốt đẹp của Tống Thanh Xuân, hoàn toàn không có chú ý đến, ngoài bệnh, đứng một người, đã thu hết tất cả vào đáy mắt. -
Hôm nay mẹ Tô thức dậy sớm, sửa sang ở trong khách sạn sớm một chút, liền tới bệnh viện.
Lúc bà đi tới trước cửa sổ phòng bệnh, theo thói quen liếc nhìn vào trong, vốn cho rằng sẽ giống như hai ngày trước, nhìn thấy hình ảnh Thanh Xuân ghé vào mép giường Tô Chi Niệm ngủ, ai ngờ lại có thể nhìn thấy là một màn Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân ôm chặt nhau, ngủ ở trên giường bệnh.